Hoa Diễm Vô Song

Chương 19



Hoa Lạc nín khóc, mỉm cười, rốt cuộc hiểu được vì sao thời gian đó Thạch Duyên Tiên đối với hắn nghiêm khắc cùng lãnh đạm, chính là vì quá yêu cùng trách nhiệm, y phải cố kiềm hãm lấy mình.

« Ngươi nhẫn như thế không vất vả sao ? »

« Cho nên khi thấy ngươi ở trên giường ta, ôm quần áo của ta, thực gọi người sắc trì hồn tiêu, còn nghĩ rằng đó chỉ là mộng ! »

Y nhắc tới chuyện mắc cỡ chết người kia, làm cho Hoa Lạc xấu hổ, cố ý loạn đánh vào sau lưng Thạch Duyên Tiên mấy cái, Thạch Duyên Tiên vẫn đang rờ mò mông của hắn, liền bay qua thân mình hắn, cố ý dùng góc độ không đồng tiến vào, làm cho hắn không khỏi hút sâu một hơi, phun ra một loạt tiếng rên rỉ.

« Đừng … Đừng như vậy. »

« Chịu không nổi sao ? »

Thạch Duyên Tiên miệng cười tà ghé sát vào trước mặt hắn, Hoa Lạc loạn đánh lên người y một trận, lại bị Thạch Duyên Tiên thừa dịp xuyên vào ‘khe hở’ mãnh liệt, thân thể hắn truyền đến một trận rung động, vì vừa rồi hoan ái quá độ, nam tính của hắn rốt cuộc không thể bắn ra bất cứ thứ gì nữa, lại chảy ra thuỷ dịch.

« Ngươi đây người xấu, vừa sắc lang lại vừa hư hỏng. »

« Ở trên người ngươi, có thể không sắc lang không hư hỏng sao ? »

Y đáp trả vô cùng hạ lưu, làm cho Hoa Lạc mở miệng thì thào thoá mạ, lại bị Thạch Duyên Tiên lấy nụ hôn giam cầm lại những lời thì tháo đó, tiếng mắng bị hắn nuốt trở lại trong bụng, đợi đến khi y thả miệng hắn ra, hắn đã phải thở dốc cùng ý loạn tình mê, những tiếng mắng cũng đã biến thành những tiếng động tình thét chói tai.

Khi quan hệ xong, Hoa Lạc đã mệt mỏi đến cực điểm, nằm ở trong lòng ngực của Thạch Duyên Tiên, hắn đem thân thế của mình ra khai báo một lần, cũng giải thích vì cái gì trước đây hắn mê luyến Tằng Tu Danh như vậy, hắn tin tưởng Thạch Duyên Tiên sẽ không khinh thường hắn.

« Trước đây, có lẽ ngươi đã điều tra qua chuyện của ta, cho nên ngày đó ở tửu lâu mới có thể giúp ta làm sáng tỏ. Từ thuở nhỏ, song thân ta đều mất, bởi vì di ngôn của mẫu thân, bá phụ mẫu đem ta nuôi dưỡng ở trong nhà, chỉ là bọn họ đối xử với ta rất tệ, cả ngày chỉ toàn đánh chửi, ngay cả một bộ quần áo sạch sẽ cũng chưa từng được mặc, ta so với một con cẩu của Hoa gia còn kém xa a. »

Trong tiếng nói của hắn có chút sầu não, cánh tay ấm áp của Thạch Duyên Tiên đem hắn ôm chặt lấy, tiếp thêm dũng khí cho hắn, để cho hắn không đến mức bị cổ nội tâm thê lương kia đánh bại.

« Hoa gia coi như giàu có đi, nhưng là bá phụ mẫu ham mê đánh bạc, lại không chịu lo lắng, cả nhà chỉ toàn ăn không ngồi rồi, chủ nợ thường xuyên tới nhà đòi nợ, bá phụ mẫu chịu không được cuộc sống nghèo khó, cho nên muốn bà mối tìm một thiếu gia có tiền có sản nghiệp tổ tiên, người tìm được chính là Tằng Tu Danh. »

« Cũng không lạ vì sao đường muội của ngươi lại gả cho Tằng Tu Danh, bất quá ta ở cửa hàng bán vải của mình nhìn qua Hoa Kiều Nhi, nàng tình cờ đến mua vải, ta thấy nàng không giống loại người Tằng Tu Danh sẽ thích. »

Nhưng thật ra ngày đó, Hoa Kiều Nhi nhìn thấy y tuấn dung anh tuấn, liền liếc mắt đưa tình mấy lần, thể hiện rõ rằng nữ nhân này không phải là loại cô nương tốt, sẽ quan tâm cái gì là tam tòng tứ đức.

Với cá tính cậy tài khinh người, tự cao tự đại của Tằng Tu Danh, thì đích xác gã sẽ không muốn thú loại dung mạo chẳng có gì đặc sắc như Hoa Kiều Nhi, cho nên y vẫn luôn cảm thấy chuyện này có gì đó quái dị, nhưng cũng chỉ có thể đoán trong đó có quỷ.

Hoa Lạc nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực y, nâng mắt lên nhìn Thạch Duyên Tiên, nhẹ giọng nói : « Bà mối khi đó riêng tìm đến Tằng Tu Danh, bởi vì điều kiện của hắn tốt lắm, bá phụ mẫu không muốn mất đi cơ hội tốt như vậy, cho nên …. »

Hắn không nói hết câu, trong lời nói rất do dự, sợ Thạch Duyên Tiên sẽ khinh thường hắn lại đi tham dự vào chuyện dối trá này.

Thạch Duyên Tiên hôn lên trán hắn một cái, y đã gặp qua rất nhiều chuyện, cho nên không còn việc gì có thể làm cho y kinh ngạc, có khi một ánh mắt của người bên ngoài, y cũng đã đoán ra một chút manh mối, ngay cả là chuyện Hoa Lạc hoá trang làm nữ nhân để đi thân cận với Tằng Tu Danh.

« Chuyện thân cận này rất tư mật, cũng không thể tìm người lung tung khác thế thân, cho nên bất đắc dĩ đã kêu ngươi thế thân, có phải không ? Mà Tằng Tu Danh nhìn thấy ngươi giả nữ xinh đẹp như thế, mới có thể đồng ý việc hôn nhân này. » Thạch Duyên Tiên một lời liền nói ra toàn bộ sự thật.

« Ân, ngươi có thể đoán ra, thật sự là lợi hại. »

Hắn cúi đầu không nói tiếp, Thạch Duyên Tiên biết tâm sự của hắn, nói : « Lấy tâm tính của ngươi, bá phụ mẫu muốn ngươi giả mạo thế thân, lừa dối Tằng Tu Danh, ngươi nhất định cũng chỉ biết đáp ứng theo, huống chi lấy tình cảnh của ngươi ở trong nhà lúc đó, chỉ sợ cũng vô pháp cự tuyệt đi. »

Sự tình đúng là như lời y nói, nghĩ tới cuộc sống bất lực trong nhà Hoa gia lúc đó, Hoa Lạc cảm thấy bi thương không thôi, đợi tâm tình thoáng bình phục một chút, mới có thể tiếp tục nói tiếp.

« Ngươi không thể hiểu được tâm tình của ta một người cô độc hơn mười năm, cả đời luôn bị người coi khinh, đột nhiên xuất hiện một vị nam tử anh tuấn mà ta từ trước đến nay chưa từng thấy qua, đối xử với ta vô cùng ôn nhu dịu dàng, ánh mắt nhìn ta lại nóng bỏng quan tâm, nói chuyện với ta lại vô cùng nhỏ nhẹ, giống như thật sự quan tâm ta, đem ta đặt ở trong lòng, ngươi có biết ta đã cảm động biết bao nhiêu không ? »

« Những hành động khi thân cận đó là hắn đối với Hoa Kiều Nhi, Tằng Tu Danh tự cao tự đại, hái lại để cho người khác nói hắn là đoạn tụ chi phích, hắn không thể chấp nhận người khác đem hắn ra trêu đùa tán gẫu »

Thạch Duyên Tiên phán đoán thật sự chuẩn xác, tâm Hoa Lạc càng lộn nhào, nhưng cũng hiểu rõ rằng nam nhân này có thể có gia tài bạc triệu, là vì y có ánh mắt độc đáo cùng tác phong làm việc so với người khác bất đồng.

Giống như Thạch Duyên Tiên đã nói, Tằng Tu Danh đích thật là con người như vậy, chính là ngay lúc đó hắn không thấy như vậy. Hắn mới từ trong nhà đi ra, ánh mắt nhìn tất cả mọi chuyện đều hết sức đơn thuần.

« Đúng, ngươi nói rất đúng, chính là ta khi đó đơn thuần ngây thơ, không nghĩ đến này nọ. Ngày mà Tằng Tu Danh đồng ý việc hôn nhân, bá phụ mẫu sợ việc hôn nhân này có biến, lập tức đem ta đuổi khỏi nhà, nói ta khắc phụ khắc mẫu, đem tiền tài trong nhà phá hết, nuôi dưỡng ta nhiều năm  như vậy, cũng coi như làm trọn nguyện vọng của mẫu thân, hiện tại sống hay chết tự ta quyết định. Ta mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong Hoa gia, chưa từng quen biết người khác, người quen biết duy nhất chính là Tằng Tu Danh, vì thế đã tới tìm hắn. »

« Ân, tâm tình dọc theo đường đi này xác định vững chắc rất dằn vặt. »

Hoa Lạc lộ ra cười khổ, đoạn kế sách lịch trình này há lại chỉ có dằn vặt mà thôi, nghĩ tới ngày xưa hắn đối với Tằng Tu Danh ngu đần cùng si mê, làm cho hắn thở than không thôi.

Bất quá nếu hắn không gặp qua Tằng Tu Danh, hắn làm sao có thể biết được nam tử Thạch Duyên Tiên này có biết bao khác biệt a, lại có biết bao tốt đẹp làm cho chính mình nhớ thương không thôi.

« Tằng Tu Danh lại nghe lời nói dối của bá phụ mẫu, không chỉ không để ý đến ta, còn hung dữ mắng ta một trận, ngay cả ta nói ta mới là Hoa Kiều Nhi mà hắn thích, hắn cũng không tin, nhưng mà ta đối với hắn chính là toàn tâm toàn ý, cho dù hắn nói với ta những lời khó nghe, không thích nhìn thấy ta, ta cũng không oán không hận, chỉ mong có thể nhìn thấy hắn nhiều hơn một chút. »

Trên mặt Thạch Duyên Tiên lộ ra biểu tình có chút ghen, Hoa Lạc vừa thấy, tâm liền cảm thấy vô cùng ấm áp, hắn chưa từng thấy qua biểu tình ghen tị của Thạch Duyên Tiên, hắn xém chút bật cười vì vui mừng.

Thạch Duyên Tiên trầm mặt, cố ý nói mát : « Sau lại vì cuộc sống ngươi khốn đốn, vô y vô dựa, đành phải vào nhà của một nam nhân vừa hư hỏng lại vừa sắc lang, tâm không cam lòng không nguyện bị nam nhân này làm nhục. »

Hoa Lạc ‘A’ một tiếng, cười khẽ nói : « Đúng vậy, ngươi như thế nào lại biết việc này, còn biết nam nhân này vừa hư hỏng lại vừa sắc lang, nam nhân ấy có lúc nói chuyện rất thô bỉ hạ lưu, cũng thường bày ra vẻ mặt trừng quắt mắt, còn không thì giả dạng sâu xa khó hiểu, làm cho người ta đoán không ra trong lòng hắn đang nghĩ muốn cái gì a. »

Thạch Duyên Tiên rất mất hứng, rống to một tiếng, Hoa Lạc cười ngã vào trong ngực y.

« Ngươi không thích khóc, đảo lại thích cười a. » Thạch Duyên Tiên có chút tức giận, lại có chút buồn cười.

Hoa Lạc ấn ấn mũi y, sẳng giọng : « Ai bảo biểu tình của ngươi buồn cười như vậy, nguyên lại ngươi cũng sẽ ghen a, ta còn tưởng rằng chỉ có mình ta mới biết ghen. »

Những lời này đã tiết lộ ra tâm sự của hắn, Thạc Duyên Tiên liền dâng lên hứng thú. « Ngươi đã từng ghen qua sao ? »

Hoa Lạc thu lại nét mặt tươi cười, vẻ mặt đau khổ nói : « Thế nào lại không có, người khác chỉ có tam thê tứ thiếp, ngươi trái lại có tới ba phòng Mai Cúc Lan, mỗi phòng đều có những người khác biệt, còn đặc biệt thích để vào trong phòng Mai, còn giống ta chẳng qua là ở trong phòng Lan kém cõi nhất, những người này mỗi người đều thiên kiều bá mị, vừa biết cách nói chuyện lại vừa biết cách đùa giỡn làm cho ngươi vui vẻ, nào có giống như ta chỉ biết khóc mà thôi. »

Sau khi Thạch Duyên Tiên nghe hắn nói xong, đưa tay nâng cầm hắn lên, liền nhìn thấy hai mắt hắn đẫm lệ, tâm y như rơi xuống vực, chỉ biết thở dài, nói ra lời trong lòng.

« Ngươi vừa khóc, trong lòng ta liền phiền muộn, ngươi rơi một giọt nước mắt, lòng ta liền xoắn lại một cái, ngươi đây khóc so với núi lở đất rung còn lợi hại hơn, những người đó so với ngươi chưa từng rơi một giọt nước mắt. »

Thạch Duyên Tiên nói ra nguyên nhân vì sao lúc trước đem hắn đặt ở Lan phòng. « Lúc trước đem ngươi đặt ở trong phòng Lan còn không phải vì ngươi mỗi lần hầu hạ ta liền khóc đến kịch liệt, tâm tình ta cũng không mấy dễ chịu a ! Mỗi người đều vui vẻ hầu hạ ta, cũng chỉ có ngươi, bất luận ở trên giường cho ngươi vui sướng thế nào ngươi cũng chỉ biết rơi nước mắt, cảm giác giống như ta là người xấu vạn ác không tha. Ta không biết nên đối với ngươi như thế nào cho phải, bởi vì làm cho ta đau đầu, đành phải đặt ở trong phòng Lan xa nhất, để trành phiền lòng. »

Nguyên lai hồi đó Thạch Duyên Tiên giả bộ sắc mặt già dặn đến mức cứng đời, mà tâm tình cũng không mấy dễ chịu, nghe như thế đau khổ trong lòng Hoa Lạc tiêu tan không ít.

« Ta là thiệt tình yêu ngươi, muốn ở lại bên cạnh ngươi, những ngày tháng lưu lạc bên ngoài này, nhân sự đã thấy nhiều hơn một chút, ta liền càng ngày càng minh bạc –nếu như ngươi đối với ta không có một chút thương xót, như thế nào lại dạy ta nhiều thứ như vậy, ta đối với ngươi cảm kích vạn phần, nhưng mà nếu phải cùng nhiều người chia xẻ ngươi như vậy, ta sợ là ta làm không được. »  

Thạch Duyên Tiên là phú khả địch quốc, cũng liền chứng tỏ y phải xử lý rất nhiều loại chuyện, cho nên thời gian dạy hắn biết chữ, xem sổ sách, mang theo hắn xuất môn đàm sinh ý, đều là y đặc biệt dính chút thời gian quý bấu dành riêng cho hắn.  

Nếu như đối với hắn vô tình, chỉ là muốn đùa bỡn thân mình hắn, cũng không cần phải làm nhiều chuyện phiền phức như vậy, cho nên hắn biết rõ Thạch Duyên Tiên đối với hắn không phải là như vậy.

Thạch Duyên Tiên hôn lên nước mắt của hắn, mỗi một giọt nước mắt trong suốt của hắn đều biểu lộ thực tâm của hắn, cũng như tình yêu của hắn đối với chính mình, y lẩm bẩm nói : « Phải để cho nhiều người đi như vậy, hiện ngân cần phải không ít đâu. »

Hoa Lạc ghen tị đến mức nổi giận, khóc ròng nói : « Ngươi không muốn sao ? Là luyến tiếc ngân lượng, hay là luyến tiếc người ? Nếu là ngân lượng thì trước hết ghi nợ ở trên người ta, ta về sau buôn bán lời bạc, sẽ trả dần lại cho ngươi. » Có lẽ hiện tại hắn đã trải qua nhiều chuyện đời nên dũng cảm đem tâm sự của mình nói thẳng ra, chính là một bên vừa nói một bên vừa khóc. « Cũng không muốn ngươi cùng người khác làm chuyện chúng ta vừa làm. »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.