Hoa Đô Thập Nhị Thoa

Chương 13: Bản lĩnh của Vương Dung​



Cô đem bộ cảnh phục xếp lại để lên cửa sổ của tiệm bánh, Vương Dung không hề giấu diếm sự thèm thuồng đến nhỏ dãi của mình khi nhìn thấy cảnh này, cô cười gian manh, giả vờ nói nhỏ nhẹ.
- Muốn xem thử không? Muốn thử một chút cảm giác mới không?
- Muốn.
Vương Dung theo bản năng gật như gà mổ thóc, còn đưa tay lên định chộp lấy người cô.
- Đồ lưu manh vô liêm sỉ.
Cảnh sát Trì tức giận, đột nhiên đứng thẳng lên, chộp lấy tay của Vương Dung bẻ ngược lại sau lưng, động tác mạnh và chuẩn, có thể nhận thấy chiêu khó này được cô thực hiện rất chuyên nghiệp.
Mắt Vương Dung sáng lên, thầm khen cô gái này có thân thủ rất tốt, không ngờ được là một nữ cảnh sát có vóc dáng như thế lại có được sức bật tốt như vậy. Hiện tại cảnh sát của Trung Quốc đều đã đạt đến tiêu chuẩn này rồi sao? Theo bản năng thì hắn định phản kháng lại nhưng chợt có một ý định khác và để cô túm lấy cánh tay phải của mình.
Chẳng qua đó là một kế để sau đó hắn lật ngược người lại và bẻ lại tay phải của cô.
Tuy nhiên, Vương Dung giãy dụa cả hai tay nhưng lại không thể giãy ra được, lộ vẻ hoảng sợ:
- Này, này, cô làm gì vậy?
Cảnh sát Trì chỉ một chiêu đã chế ngự được hắn, không hề tỏ vẻ đắc ý, giống như biết trước được rằng đây là kết quả hiển nhiên rồi vậy. Nhìn cô gái này vào lúc ấy thì trừ khi là một tổ chức tội phạm được huấn luyện chuyên nghiệp, nếu không thì đừng nghĩ đến chuyện phản kháng.
- Hừ, anh nghĩ tôi sẽ làm gì? Vừa rồi nhìn thích không? Bây giờ có muốn nhìn nữa không? Vẫn nhìn à? Nhìn này.
Vợ chồng chủ tiệm Trương Kí hình như cũng sợ hãi, ngẩn người không biết làm gì. Mặc dù lúc này đã hơn chín giờ nhưng ở giữa trung tâm thành phố này thì người qua lại cũng còn khá nhiều, nhìn thấy cảnh này mọi người bỗng vây lại xem.
- Cô là một cảnh sát vậy mà lại sử dụng bạo lực với người dân thường, trong mắt cô có còn vương pháp không vậy?
Vương Dung giả vờ đau đớn nói.
- À, bây giờ anh mới nghĩ tới việc tôi là cảnh sát à? Không phải vừa rồi anh hung hăng lắm sao?
Cảnh sát Trì lạnh lùng nói tiếp:
- Hừ, tôi đã tan ca, lại cởi cảnh phục ra rồi, bây giờ tôi và anh giống nhau, đều là công dân bình thường, tôi cần phải dạy dỗ một tên có cặp mắt lưu manh như anh.
- Ôi trời, ánh mắt của tôi rất thành thật đấy.
Vương Dung tỏ ra bị oan uổng.
- Cô xinh đẹp như vậy thì chuyện tôi có ham muốn này nọ cũng là bình thường mà, không lẽ nhìn như vậy cũng là phạm pháp sao?
Sắc mặt của cô cảnh sát có chút thay đổi, bản thân là một cảnh sát, đã từng gặp qua rất nhiều loại người, tàn ác có, vô nhân tính có, vô liêm sỉ có,....nhiều không thể kể hết, nhưng người có thể đứng nhìn một cô gái và nói lý lẽ được như vậy thì đúng là chưa từng gặp qua bao giờ.
Cô ngầm nhấn mạnh tay hơn, tức giận nói:
- Anh không phạm pháp, tuy nhiên giữa anh và tôi có một chút vấn đề. Anh hãy xin lỗi tôi và để lại cho tôi cái bánh mứt táo kia với giá mười đồng, nếu không tôi sẽ hành hạ anh cả đêm nay.
Vương Dung cũng có một chút bất ngờ, bản thân là một người đàn ông từng trải, đã gặp qua rất nhiều người phụ nữ, dịu dàng, thùy mị có, ngây thơ, hồn nhiên có, kiêu ngạo, lạnh lùng có, nhưng một người vì tranh giành cái bánh mứt táo mà không từ thủ đoạn như vậy thì đúng là lần đầu hắn nhìn thấy.
- Cảnh sát xinh đẹp, nếu cô không thả tôi ra thì tôi sẽ hành động đấy. Cô đừng ép tôi phải sử dụng đến tuyệt chiêu.
Sắc mặt Vương Dung cũng trở nên nghiêm túc.
- Đến lúc đó cô đừng có mà hối hận.
- Hả? Tuyệt chiêu, được, tôi rất thích xem tuyệt chiêu của người khác đấy.
Nghe hắn nói như vậy thì nữ cảnh sát không hề sợ hãi mà còn có chút hứng thú, thầm nghĩ người đàn ông thô bỉ này làm sao có thể là một cao thủ được.
- Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người.
Ngay trong lúc cảnh sát Trì đang chờ đợi và tập trung vào cơ bắp của hắn thì hắn lại la lớn lên:
- Hàng xóm láng giềng ơi, tay của tôi bị chặt đứt rồi, đau chết mất thôi, cảnh sát đánh người.
Hai mắt của cảnh sát Trì mở to, kinh ngạc, hóa ra đây là tuyệt chiêu của hắn sao?
Mới đầu người đứng xem cũng không nhiều, nhưng khi nghe Vương Dung la lên như vậy thì những người ở gần đó đều chạy đến xem, chỉ trỏ, nói nhỏ nói to. Nhất là với cảnh sát Trì, những người đàn ông đứng đó đều nhìn vào người cô mà bàn tán.
Tuy nhiên, cảnh sát Trì là một cảnh sát kì cựu và có nhiều thành tích xuất sắc trong ngành cảnh sát, thậm chí cô từng đuổi theo một tên trộm trên đường phố đông người, đuổi chạy hơn cả km, náo động cả một khu phố, so với tình cảnh hiện tại thì gay cấn hơn rất nhiều. Vài giây sau cô bình tĩnh lại, không còn hoang mang nữa, lạnh lùng nói:
- Đừng đứng đây nữa, chưa thấy cảnh sát bắt người xấu bao giờ à? Tản ra đi, coi chừng tên này chạy thoát lại làm mọi người bị thương đó.
Quả nhiên khi cô vừa nói ra câu đó thì những người đứng xem đều lộ vẻ sợ hãi và lui về sau vài bước, có dấu hiệu tản ra.
- Bà xã à, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi là người xấu.
Vương Dung thấy kế hoạch vừa rồi thất bại thì lại bày ra một kế khác, vẻ mặt đau khổ, cầu xin tha thứ.
- Có một người vợ xinh đẹp như vậy trong nhà rồi thì tôi không nên lăng nhăng ở bên ngoài. Ôi, tôi đau chết mất. Tôi không dám, không dám nói chuyện với đồng nghiệp nữ nữa, bà xã ơi, tôi sai rồi, tôi hứa từ này về sau khi đi ra đường cho dù là người con gái nào thì tôi cũng không liếc ngang liếc dọc nữa. Tôi, tôi thề với Mao Chủ tịch là sau này chỉ nhìn một người mà thôi.
Chung quanh lại tụm năm tụm bảy bàn tán, náo nhiệt hẳn lên. Bàn luận to nhỏ về câu chuyện đang diễn ra trên phố này, tâm lý của họ có vẻ thoải mái hơn vì nghĩ đây là chuyện xích mích nội bộ gia đình chứ không phải chuyện giữa một cảnh sát và một tên tội phạm.
Thử nghĩ xem, một nữ cảnh sát xinh đẹp bắt một tên trộm và một nữ cảnh sát xinh đẹp đi dạo phố cùng chồng, thấy chồng thường xuyên liếc nhìn các cô gái thì nổi cơn tam bành, trở thành sư tử Hà Đông, dùng bạo lực để dạy dỗ chồng. Tình cảnh hai người lúc đó thì câu chuyện của ai sẽ hợp lí hơn?
Mọi người xung quanh thảo luận rất sôi nổi, thậm chí có người nói rất hăng say giống như mình là người trong cuộc và biết đầu đuôi câu chuyện vậy, còn những người mới tới thì lại miêu tả sự giả dối của nữ cảnh sát kia cứ như thật.
Mặc dù cảnh sát Trì rất mạnh mẽ nhưng bị rơi vào tình thế như thế này, bị nhiều người chỉ trỏ, bàn tán thì đây là lần đầu tiên. Liên tục nghe thấy những lời bàn tán cô thấy mình bị mất mặt, một số câu nói khiến cô đỏ mặt và nổi giận.
- Câm miệng.
Nghe được những lời bàn tán đó, khuôn mặt xinh đẹp của cô nóng bừng lên, quát vào tai hắn:
- Anh còn dám nói chuyện vớ vẩn thì đừng trách tôi không khách khí.
- Bà xã à, tôi thật sự chỉ yêu mình bà xã thôi, tôi và cô Tiểu Hồng kia trong sạch mà.
Vương Dung với vẻ mặt thê thảm kêu oan.
- Tôi chưa bao giờ đi đến tiệm gội đầu của cô ấy cả, bà xã của tôi xinh đẹp như vậy, hiền lành, dễ thương, tốt bụng như vậy cơ mà.......bà xã........
Trên đời này chưa ai kêu cô bằng hai chữ ấy cả, điều này làm cô rất xấu hổ và bực mình, oán giận trong lòng. Những người đến xem ngày càng nhiều, làm cho dũng khí của cô bị tắt ngúm. Với thời đại công nghệ thông tin phát triển hiện nay thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người hiếu kì chụp ảnh, quay phim lại rồi tung lên mạng, như vậy chẳng khác nào là làm nhục cô cả.
Trong lúc nhất thời cô không có cách nào để đối phó với tên vô lại này cả, nếu bây giờ cô đánh hắn thì chắc chắn ngày mai trên internet sẽ có rất nhiều người tìm kiếm từ khóa "nữ cảnh sát bạo lực với chồng trên đường".
Nhưng tha cho hắn một cách dễ dàng như vậy cô không cam lòng, đúng lúc này chuông điện thoại lại reo lên, nữ cảnh sát liếc mắt nhìn Vương Dung như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, một tay thì nghe điện thoại, liên tục vâng dạ và nói là sẽ đến ngay. Mặc dù không cam lòng nhưng không thể làm gì được Vương Dung nên hung hăng nói:
- Hừ, anh điên rồi, coi như lợi hại, lần sau đừng để tôi nhìn thấy mặt anh.
Dứt lời cô đẩy Vương Dung ra, cầm lấy quần áo, mặt lạnh lùng tách đám đông đi ra, leo lên chiếc xe mô tô, nhưng Vương Dung lại chạy theo, giả vờ ôm chân cầu xin tha thứ:
- Bà xã à, đừng bỏ tôi mà, tôi nhất định sẽ sửa lỗi mà.............tôi sẽ mời cô ăn bánh mứt táo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.