Hoa Đô Thập Nhị Thoa

Chương 45: Âu Dương Phỉ Phỉ nổi giận



- Vương Dung, tôi là đương sự, tôi yêu cầu được xem video ghi hình chuyện này.

Chu Cầm ỷ vào có chỗ dựa vững chắc là Lưu Triết để làm càn vậy mà hai ba lần đều bị Vương Dung cản đường nên vội vàng bước lên trước đe dọa Vương Dung.

- Tôi sẽ tự mình đưa cho lãnh đạo công ty xem để họ phán xét.

- Lãnh đạo của cô là quan tòa chắc? Họ có tư cách gì để phán xét?

Vương Dung cười nhạt rồi định nói thêm vài câu châm chọc nữa thì nghe tiếng thang máy mở ra, Âu Dương Phỉ Phỉ cùng thư kí Lí từ trong thang máy bước ra. Thấy vậy hắn liền bình tĩnh quay lưng lại với Âu Dương Phỉ Phỉ rồi lớn tiếng:

- Chu Cầm, cô thân là một Trưởng phòng mà lại vi phạm nội quy, quy định của công ty, cô xem công ty là gì hả?

Không đợi cho Chu Cầm kịp phản ứng thì hắn tiếp tục răn dạy một cách oai phong:

- Cô còn dám công khai thách thức những quy định do Tổng Giám đốc Âu Dương đưa ra, không chịu đăng kí mà đưa người ngoài vào công ty. Hừ, Vương Dung tôi thân là nhân viên bảo vệ thì phải có trách nhiệm với công việc của mình, không chỉ đơn giản là giữ an toàn cho nhân viên trong công ty mà còn phải giữ gìn cả tài sản công ty nữa, ngoài ra càng phải ủng hộ cách lãnh đạo của Tổng Giám đốc Âu Dương. Băng ghi hình kia tôi sẽ tự mình đưa cho sếp để cô ấy phán xét, nếu kết quả tôi bị đuổi việc thì cũng không tiếc.

Âu Dương vừa được báo tin thì vội vàng chạy xuống dưới, ai dè vừa ra khỏi thang máy thì đã nghe thấy giọng nói hùng hồn của Vương Dung, hắn lo cho công ty lại cố gắng bảo vệ quyền uy cho cô, trong lúc nhất thời cô có chút khó hiểu.

Chuyện này không đúng lắm thì phải? Tên họ Vương này ăn nhầm cái gì hay là bị quỷ nhập vậy?

Trong lúc cô đang suy nghĩ thì có người kêu một tiếng Tổng Giám đốc Âu Dương, Vương Dung lập tức bị “giật mình”, quay đầu lại thấy Âu Dương Phỉ Phỉ thì tươi cười chạy đến:

- Sếp, chuyện này tôi có thể giải quyết được mà, sao lại phiền cô xuống tận đây thế này?

Mặc dù thời gian tiếp xúc với Vương Dung chưa lâu nhưng đã có vô số lần giao chiến với nhau nên cô cũng biết được tính cách của người này. Cô biết Vương Dung ngoài tham tài háo sắc, uống rượu hút thuốc thì còn có một tật xấu lớn hơn chính là tuyệt đối không để mình chịu thiệt. Tuy nhiên sao bây giờ hắn không nể mặt mũi mà lại gây sự với con trai của Giám đốc Lưu? Tuy nhiên Âu Dương Phỉ Phỉ vừa nhận được điện thoại thương lượng về ngạch độ tài chính, trước mắt trong Ban Giám đốc cô cần nhận được sự ủng hộ bỏ phiếu của các cổ đông. Mà Giám đốc Lưu kia cô cũng đang cần mượn sức, đó cũng là một nhân vật quan trọng, một công ty lớn như vậy mà chiếm đến 12% cổ phần thì nhất định không nhẹ nhàng như những gì mà Vương Dung nói.

Nếu Vương Dung ỷ vào quyền thế của Âu Dương Phỉ Phỉ để trừng phạt hai người kia, chọc giận Giám đốc Lưu kia thì sao? Việc tài trợ tài chính cũng như ủng hộ cô sẽ xuất hiện vấn đề không nhỏ. Dù sao cô cũng chỉ là người có quyền quyết định tuyệt đối ở mảng nhân sự mà thôi, không phải hạng mục nào cần bỏ vốn ra cô cũng có quyền định đoạt.

Chỉ cần vượt qua số lượng kim ngạch nhất định, ví dụ như một chi ra một triệu thì cần phải thông qua Ban Giám đốc, phải bàn bạc và bỏ phiếu thì mới được thực hiện.

Vậy nên Âu Dương Phỉ Phỉ tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, thầm nghĩ người này không thể để cho mình được yên hay sao? Người này ở nhà thì còn đỡ lo, nhưng đi làm ở công ty, đã bố trí cho hắn một công việc ổn định rồi mà vẫn còn muốn gây chuyện sao? Cứ phải gây phiền toái cho cô mới chịu được sao?

Tuy nhiên những gì hắn vừa nói là đúng, nếu ai mà cũng có tư tưởng làm việc chuyên nghiệp như hắn thì chẳng phải vốn của công ty sẽ dư ra và phát triển hơn sao?

Có điều Âu Dương Phỉ Phỉ vẫn nghi ngờ là người này đã nhìn thấy mình nên cố tình làm ra vẻ như vậy nên nghiêm mặt nói:

- Tôi không đến để cho mấy người biến công ty thành cái chợ à, chuyện này mà để một vài vị khách quan trọng nhìn thấy thì chẳng phải là sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty sao?

- Đúng vậy.

Vương Dung hùa theo.

- Sếp, cái cô Chu Cầm kia không xem những quy tắc của công ty ra gì cả, người như vậy, tôi đề nghị đuổi việc cô ta.

Đuổi việc, đuổi việc cái đầu hắn. Âu Dương Phỉ Phỉ cũng đoán được là hắn đang có chút kích động, nói thật cô cũng không thích Chu Cầm lắm. Nhưng Chu Cầm là Trưởng phòng Phòng Quan hệ công chúng, những năm gần đây đã đóng góp nhiều công lao cho công ty, huống hồ cô lại có quan hệ thân thiết với Giám đốc Lưu, muốn vô duyên vô cớ đuổi việc Chu Cầm cũng không phải là chuyện đơn giản.

Không đợi Âu Dương Phỉ Phỉ nói thềm thì Chu Cầm đã nhảy ra chỉ vào mặt Vương Dung và chửi:

- Tên khốn nạn, anh cũng chỉ là một bảo vệ thôi, anh nghĩ mình là ai hả? Tổng Giám đốc Âu Dương, hắn vô lễ với tôi, tôi yêu cầu đuổi việc hắn, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát để họ đến xử lý.

Âu Dương Phỉ Phỉ cau mày, khoanh hai tay lại, ánh mắt có chút nghiêm túc nhìn về phía Vương Dung, nếu Chu Cầm này nói thật thì quan hệ với Bộ bá bá cũng đành phải hạ xuống một chút thôi, vô lễ với đồng nghiệp nữ là đã vượt quá giới hạn chấp nhận của cô rồi. Tuy nhiên chuyện này cô sẽ không nghe từ một phía mà nhìn về phía Vương Dung dò xét, xác nhận sự thật, nếu sự thật đúng như vậy thì cô sẽ đuổi việc hắn và cũng dọn khỏi nhà hắn nốt.

Vương Dung cũng nghiêm túc nhìn cô và cười, lắc đầu nói:

- Sếp, một người có tầm nhìn, suy nghĩ và đạo đức như tôi thì làm sao có thể làm chuyện ấy được chứ? Không cần nói nhiều, ở đây có video ghi hình, cô cứ xem qua đi.

Thấy Âu Dương Phỉ Phỉ đến thì Thích Mạn Tinh đang trốn sau đám người bèn mang theo vệ sĩ của mình quay về, leo lên ô tô và đi khỏi.

Trước những lời nói này Âu Dương Phỉ Phỉ trợn tròn mắt, sau đó thì thấy hắn thật sự giống người vô tội. Nhiều người đứng tập trung ở đại sảnh cũng không hay ho gì nên Âu Dương Phỉ Phỉ liền kêu thư kí Lí đi giải tán đám đông rồi đi cùng với mấy người có liên quan đến văn phòng của mình, gọi cho Hoàng Dũng để kêu hắn mang đoạn băng ghi hình kia lên văn phòng.

Băng ghi hình không thu âm thanh nên Âu Dương Phỉ Phỉ và Hoàng Dũng giống như là đang xem kịch câm, sau khi xem xong cô không tự chủ được mà đứng bật dậy. Theo như băng ghi hình thì đúng là Chu Cầm và Lưu Triết có dấu hiệu gây hấn, tuy nhiên Vương Dung sờ ngực Chu Cầm cũng là có thật. Mặc dù lúc đó là do Chu Cầm chủ động xông lên nhưng hắn không né tránh mà lại đưa hai tay lên sàm sỡ ngực Chu Cầm. Chuyện này thú vị đấy.

Xem xong cảnh này Âu Dương Phỉ Phỉ tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Bởi vì không nghe được đoạn đối thoại nên Âu Dương Phỉ Phỉ cũng không thể đánh giá được toàn bộ chân tướng sự việc nên đành giả bộ bí hiểm:

- Đội trưởng Hoàng, chuyện này anh thấy thế nào?

Hoàng Dũng nhìn thoáng qua Chu Cầm và Vương Dung, ở trong quân đội thì các loại ngôn ngữ của người câm điếc, khẩu hình miệng đều cần phải học qua. Thân là lính trinh sát, có nhiều lúc phải đứng ở cự ly xa, dùng ống nhòm để quan sát khẩu hình miệng của đối tượng lúc nói chuyện để phán đoán nội dung. Mặc dù đa số lính trinh sát đều biết đọc khẩu ngữ nhưng vẫn còn kém hơn những người làm gián điệp chuyên nghiệp. Với video này thì có phần đơn giản nên Hoàng Dũng vẫn có thể đối phó được.

Rõ ràng là do hai người kia cố ý vi phạm, còn Vương Dung từ đầu đến cuối không hề làm sai điều gì, về phần sàm sỡ kia nếu hắn muốn giải thích là do Chu Cầm lao vào mình thì cũng không có gì sai. Tuy nhiên nói về lý thuyết thì không cần phải làm như vậy, vẫn còn rất nhiều cách giải quyết khác.

Hoàng Dũng đang do dự là có nên nói dối hay không, nếu chuyện này có thể khiến tên Vương Dung đáng ghét kia bị Âu Dương Phỉ Phỉ đuổi việc thì đương nhiên là rất sảng khoái trong lòng rồi. Tuy nhiên, bản thân từng là người lính, từng rất nghiêm khắc với bản thân thì tại sao lại dùng đến cách bỉ ổi này để đối phó với một kẻ yếu hơn chứ? Mặc dù trong mắt Hoàng Dũng chưa bao giờ xem Vương Dung xứng đáng làm đối thủ của mình hay là kẻ thù. Phải đường đường chính chính ghi bàn thì mới chiến thắng vẻ vang được.

- Sếp, theo như khẩu ngữ mà tôi thấy thì là như vầy......

Hoàng Dũng cố gắng đè nén sự chán ghét, khinh thường đối với Vương Dung xuống mà nói hết sự thật với Âu Dương Phỉ Phỉ.

Lần này vốn nghĩ là dựa vào video không có âm thanh nên quấy rối được một trận, vậy mà giờ lại bị vạch trần nên Chu Cầm biến sắc, tức giận:

- Đội trưởng Hoàng, nhìn anh vậy mà lại đi bao che cho lính của mình sao? Sếp, phiền cô xét xử cho công bằng, nếu không tôi sẽ làm ầm lên và báo cảnh sát đấy.

- Trưởng phòng Chu.

Hoàng Dũng đối với Chu Cầm cũng rất chướng mắt nên lạnh giọng:

- Khẩu ngữ không phải là một môn kỹ năng quá khó nên cho dù cô có báo cảnh sát thì cũng là tự làm xấu mặt mình thôi, ở trụ sở cảnh sát cũng sẽ có chuyên gia thông thạo về môn khẩu ngữ này.

Thấy Chu Cầm vẫn muốn nói thêm gì đó thì Âu Dương Phỉ Phỉ bèn lên tiếng:

- Đủ rồi, Trưởng phòng Chu, chuyện này chấm dứt ở đây, còn nữa, tôi mong cô nên kiềm chế lại hành động của mình, và nên nhớ kĩ nội quy của công ty không chỉ một lần mà phải nhớ kĩ hai, ba lần cho tôi.

Hừ! Chu Cầm không phục hừ một tiếng nhưng chung quy lại thì vẫn không dám đôi co với Âu Dương Phỉ Phỉ.

- Còn Vương Dung, anh đắc ý cái gì?

Âu Dương Phỉ Phỉ cũng nhìn hắn một cách nghiêm túc.

- Dùng cách đó để làm nhục một người phụ nữ anh thấy hay ho lắm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.