Huynh đệ Giang Tú và Giang Cẩm dẫn người ra đón Triệu Thanh, vừa hàn huyên vừa đi tới ngoài thư phòng.
Tiến vào phòng ngoài thư phòng, thấy Giang Tú định sai người chuẩn bị tiệc rượu, Triệu Thanh vội can: “Huynh đài không cần đâu!”
Mắt phượng hắn mang theo ý cười đảo qua Giang Cẩm đang đứng một bên, trầm giọng nói: “Tiểu đệ không báo mà tới để đón chuyết kinh(1), đã mạo muội rồi, sao dám làm phiền thêm nữa?” Bởi vì vị hôn thê quá xinh đẹp, nên kế sách Triệu Thanh dùng để đối phó với mọi tình địch tiềm năng đều là “Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”, cho dù là thê nô như Giang Tú, hay là đệ đệ Giang Cẩm chưa thành thân của hắn, Triệu Thanh cảm thấy chính mình vẫn nên đề cao cảnh giác.
Giang Cẩm ảm đạm ngồi một chỗ, trong lòng không ngừng hối hận —— một tháng trước lúc đại tẩu nhắc tới chuyện này với hắn, bởi vì hắn ghét bỏ thân phận của cô nương kia thấp kém, nên vẫn không đáp ứng, không ngờ hôm nay vừa nhìn thấy, lúc này mới biết đại tẩu không có lừa hắn, Tôn cô nương này thật sự xinh đẹp……
Giang Tú với Triệu Thanh đùn đẩy một phen xong, thấy Triệu Thanh thái độ kiên quyết, chỉ đành gọi tiểu tư Giang Mĩ vào, sai sử hắn: “Đi qua phòng chính phía sau nói cho phu nhân một tiếng, bảo là Triệu đại nhân tới đón Tôn cô nương.”
Giang Mĩ đáp ứng, vội vàng rời đi.
Tuệ Nhã đang cùng Lan nương tử thương lượng chuyện cùng nhau mở cửa hàng.
Nàng với Lan nương tử vốn luôn cực kỳ hợp nhau, liền có lòng muốn cùng nhau hợp tác mở một cửa tiệm may y phục, Tuệ Nhã phụ trách công việc trong tiệm, Lan nương tử phụ trách góp vốn.
Khi Giang Mĩ tới, Tuệ Nhã và Lan nương tử đang nói tới vấn đề tú công trong cửa hàng.
Ý của Lan nương tử là chiêu mộ vài tú nương thạo nghề vào làm, Tuệ Nhã lại sợ có người mang danh là thợ lành nghề, thực chất lại tới trộm nghề, bởi vậy có phần lưỡng lự.
Hai người đang thảo luận, Giang Mĩ đã tiến vào cách rèm bẩm báo: “Bẩm phu nhân, tri huyện Triệu đại nhân tới đón Tôn cô nương, đang ở phòng ngoài thư phòng chờ đây ạ!”
Nghe Giang Mĩ nói vậy, Lan nương tử nở nụ cười, trêu chọc Tuệ Nhã: “Ôi chao, mới chỉ tới chỗ ta chơi một chút, tiểu Triệu đại nhân của chúng ta đã sốt ruột rồi!”
Hai má của Tuệ Nhã trong nháy mắt đã hồng rực, nóng bừng cả mặt. Nàng đỏ mặt đứng dậy cáo từ Lan nương tử.
Lan nương tử nắm tay nàng nói thêm vài câu, hai người cuối cùng quyết định tạm thời gác lại chuyện này, dự định lần sau gặp lại sẽ tiếp tục nói chuyện.
Tiểu Mai đời này vẫn chưa thấy qua cục diện hoành tráng như vậy, sau khi rời khỏi phủ thái thú, mãi cho đến khi ngồi kiệu nhỏ rời đi lâu lắm, đầu nàng vẫn còn u u mê mê, tim vẫn còn đập thình thịch.
Nàng nhịn không được vén rèm kiệu nhìn về phía trước, thấy kiệu của cô nương đi phía trước, mỹ nam Triệu đại nhân cưỡi ngựa đi cạnh bên trái, thật sự là trời sinh một đôi!
Tuệ Nhã thấy cỗ kiệu nâng vào nha huyện, nâng thẳng một đường tới phòng sau sảnh đông.
Triệu Thanh xuống ngựa, đỡ Tuệ Nhã xuống kiệu, dắt tay Tuệ Nhã vào phòng sau nhà chính.
Tiểu Mai tính đi theo thì lại bị Tiểu Ngũ ngăn lại.
Tiểu Ngũ cười mỉm ra hiệu bằng mắt cho nàng, chỉ chỉ hướng phòng bếp, ý bảo Tiểu Mai qua đó.
Tiểu Mai đỏ mặt, vội chạy chậm qua phòng bếp.
Tới phòng bếp, nàng phát hiện Lí mụ mụ đang bận rộn, trên thớt còn bày một vài đồ ăn thái nhỏ.
Ngửi được mùi đồ ăn thơm phức, bụng Tiểu Mai không kìm được mà kêu vài tiếng,. Hôm nay nàng dùng cơm chiều ở phủ Giang thái thú, bởi vì thấy mấy tỷ tỷ nha hoàn trong phủ này tựa như tiên nữ, nên nàng cũng không dám lỗ mãng ăn nhiều, thấy mấy tỷ tỷ này buông bát, nàng cũng vội buông xuống, cho nên cũng chưa ăn được bao nhiêu.
Lí mụ mụ biết Tiểu Mai đang tuổi ăn tuổi lớn, nhanh đói bụng, liền lấy đũa gắp non nửa bát cá chiên cùng đậu giác xào, lại đưa nàng một cái bánh bao: “Ngươi ở phòng bếp ăn trước vài thứ đi!”
Mặc dù đã vào cuối thu, nhưng sân nhỏ hậu đường trồng nhiều hoa và tùng các loại, bởi vậy vẫn xem là có hoa có lá.
Tới trước cửa phòng chính, Triệu Thanh bỗng nhiên dừng chân: “Tuệ Nhã, nàng có muốn đi xem thử đông viện không?”
Tuệ Nhã sửng sốt, ngẩng đầu nhìn mắt phượng mang ý cười của Triệu Thanh, liền hiểu rõ đông viện mà hắn nói chính là tân phòng tương lai của nàng và Triệu Thanh, không khỏi xấu hổ, lại có chút chờ mong, cúi đầu “ừm” một tiếng.
Tâm tình Triệu Thanh khoan khái, nắm tay Tuệ Nhã đi qua lối nối giữa phòng trong đông sảnh và đông viện, trực tiếp đi tới đông viện.
Kiến trúc của tất cả các phòng trong đông viện đều là ngói đen tường trắng, dưới bầu tranh xanh trông rất đẹp mắt.
Vừa tới cửa lớn, đập vào mắt là một bức tường bình phong trắng.
Triệu Thanh mỉm cười nhìn Tuệ Nhã: “Tuệ Nhã, bức tường bình phong này nàng muốn trang trí như thế nào thì nói ta, ta sẽ sai người vẽ.”
Triệu Thanh cũng không quanh co lòng vòng, chỉ cần Tuệ Nhã ở cùng hắn, lòng hắn liền cực kỳ vui vẻ, khóe miệng luôn cong cong……
Tuệ Nhã theo Triệu Thanh đi vòng qua bức tường bình phong ở cổng để tiến vào đông viện, vừa nghĩ vừa nói: “Có thể nhờ họa công vẽ một bụi mẫu đơn, cũng có thể vẽ rừng trúc…… Nếu có thể vẽ bốn loại hoa cỏ đại diện cho bốn mùa xuân hạ thu đông thì càng hay, mỗi lần đổi mùa thì lại vẽ một bức mới, như vậy thật tốt!”
Triệu Thanh cúi đầu nhìn nàng, thấy trong đôi mắt đen láy to tròn của nàng tràn đầy chờ mong, liền mềm giọng nói: “Tốt!”
“Thật sao?” Tuệ Nhã không dám tin: thật sự có thể tùy hứng như vậy sao?
Triệu Thanh vân vê lòng bàn tay nàng, thấp giọng nói: “Đương nhiên là thật, nàng muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó, muốn khi nào đổi thì đổi, có gì đâu?”
Lòng Tuệ Nhã thấy ấm áp, đột nhiên kéo Triệu Thanh lại, trong ánh mắt lấy làm lạ của Triệu Thanh, nàng ngã vào lồng ngực hắn, ôm chặt lấy vòng eo gầy của Triệu Thanh, mặt tựa lên hõm vai của Triệu Thanh, sau một lúc lâu mới nói: “A Thanh, ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc!” Hạnh phúc, hai chữ đơn giản như vậy, lại ấm áp đến thế. Tuệ Nhã nguyện ý từ nay về sau đời đời kiếp kiếp, mãi mãi được nắm tay Triệu Thanh đi hết một đời……
Triệu Thanh hôn nhẹ lên mái tóc của Tuệ Nhã, thầm nghĩ: Tuệ Nhã à, ta cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc!
Bước vào phòng chính, Tuệ Nhã phát hiện thấy tất cả gia cụ bên trong đều làm từ gỗ hoàng hoa lê đơn giản lại tao nhã —— giường la hán thất bình, bình phong mĩ nhân, ghế tựa điêu khắc hoa hồng chim loan, tủ y phục chạm trổ tinh xảo, tất cả đều là chất liệu gỗ hoàng hoa lê, ngay cả song cửa sổ phòng ngủ cũng là gỗ hoàng hoa lê……
Trong lòng nàng chấn động vô cùng, lại có chút tiếc tiền, xoay người nhìn Triệu Thanh: “A Thanh, kỳ thật không cần xa hoa như vậy……” Nàng lo lắng Triệu Thanh vì nàng mà tham ô hối lộ, cuối cùng lại tự hại mình.
Triệu Thanh thấy nàng lo lắng cho mình, trong lòng thấy thêm ấm áp, thấp giọng nói: “Tuệ Nhã, nàng yên tâm, số tiền này là thập nhị ca tặng trước cho nàng với ta.”
Tuệ Nhã: “……”
Nghĩ tới mình suýt nữa hiểu lầm Triệu Thanh, Tuệ Nhã cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.
Đi vào phòng ngủ, thấy bên trong bày biện một chiếc giường bát bộ hoa hải đường mới làm từ gỗ hoàng hoa lê, phía trên treo màn lụa đỏ hồng mới tinh đính trân châu, Tuệ Nhã có phần ngượng ngùng, liền thúc giục Triệu Thanh nhanh trở lại phòng chính đông viện, trực tiếp đi xem vườn hoa phía sau phòng chính.
Tuy đã vào cuối thu, nhưng ánh hoàng hôn phía tây như phủ thêm một lớp ráng chiều cho cây cỏ trong vườn, đẹp đến mức khiến lòng người rung động.
Triệu Thanh cùng Tuệ Nhã đi giữa rừng bạch dương, giẫm lên lớp lá vàng rụng dày trên mặt đất, vừa đi vừa tán gẫu về vụ án giết hòa thượng ở chùa Hoàng Cương.
Tuệ Nhã nghe Triệu Thanh kể những tiến triển của vụ án, nghĩ nghĩ, nói: “A Thanh, hiện giờ chàng có tính toán gì không?”
Triệu Thanh trầm tư một lát, nói: “Hiện giờ có hai người mất tích, một là thư sinh Nguyễn Chí Mẫn đọc sách trong chùa Hoàng Cương, một là Thái nương tử nhà Tưởng Đại Hữu ở Tưởng gia trang, ta nhớ kĩ lời nàng nói, bình thường mấy vụ án giết người như vậy, hoặc là liên quan đến tình, hoặc liên quan đến tài, giả sử lúc ấy Thái nương tử chỉ ngất đi, mà Nguyễn Chí Mẫn lại bắt nàng ta đi……”
Tuệ Nhã nghe vậy trong lòng chợt bừng tỉnh, hai mắt sáng rỡ nhìn Triệu Thanh: “Nếu Nguyễn Chí Mẫn bắt nàng ta đi, thì trên chân nàng ta nhất định chỉ mặc một đôi hài còn lại!”
Triệu Thanh cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: “Nếu như Thái nương tử xinh đẹp như mọi người nói, Nguyễn Chí Mẫn sao nỡ lòng nào để nàng đi chân trần đây?”
“Vậy hắn ta sẽ chuẩn bị cho Thái nương tử một đôi giày thêu!” Tuệ Nhã cười, “Nhưng mà lúc đó thì kiếm đâu ra một đôi giày nhỉ?”
Triệu Thanh dừng chân: “Đôi giày đó phải vừa chân, tốt nhất là giày mới!”
Tuệ Nhã thấy Triệu Thanh dường như đang suy tính, nên không nói gì, chỉ khoác lấy tay Triệu Thanh đứng một chỗ, sau một lát mới mềm giọng hỏi: “A Thanh, chàng đang tính toán……”
Triệu Thanh cúi đầu hôn nhẹ lên làn môi hồng của nàng, rồi xoay người nắm tay Tuệ Nhã dắt ra bên ngoài: “Bây giờ ta sẽ sai người vẽ lại chiếc giày của Thái nương tử, chia nhau ra tới mấy tiệm giày gần chùa Hoàng Cương xem thử!” Thái nương tử không có giày, không thể đi quá xa, nhất định sẽ đi tới chỗ nào gần chùa Hoàng Cương.