" Dạ..." Trịnh Tưởng quay đầu cầm tay Phùng Kiến Vũ lên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó lại chuyển hướng Vương Thanh
"Không bằng ngài đến đây đi..."
"A?" Phùng Kiến Vũ phát ra thanh âm kinh ngạc
"Ngươi làm là được rồi" Vương Thanh đi vào phòng thay quần áo
"Ai..."
"Ngươi tại sao than thở ai?" Phùng Kiến Vũ không hiểu tại sao Trịnh Tưởng than thở
"Ai..." Lại than thở, lần này Phùng Kiến Vũ càng hồ đồ...
"Đau đau đau đau đau đau!!!!!!!!!!!!!" Phùng Kiến Vũ kêu to, khiến cho Vương Thanh ở trong phòng thay quần áo bị dọa liền chạy ra
"Thiếu gia... Tôi còn chưa có đụng vào mà... "Trịnh Tưởng nhìn cây tăm bông trên tay mình còn chưa chạm vào tay cậu
"Ách... Kêu trước không được sao a ~ "Phùng Kiến Vũ cúi đầu xuống
"Có thể có thể..."Trịnh Tưởng lại muốn giúp cậu thoa thuốc, cây tăm bông còn chưa có đụng phải, biểu tình đau đớn của Phùng Kiến Vũ làm cho Vương Thanh đứng một bên mặt cũng nhíu lại
Trịnh Tưởng ngừng lại, quay đầu nhìn Vương Thanh
"Tổng tài, giúp tôi một chuyện, giữ chặt cậu ấy... Tôi thấy biểu tình của cậu ấy tôi thay thuốc không được..."
"Nga "Vương Thanh đi về phía mép giường, không biết nên bắt đầu giữ lấy từ đâu, Trịnh Tưởng nhìn thật lâu, trực tiếp đem thuốc thoa lên vết thương
"Đau a!"Phùng Kiến Vũ quay đầu qua nhào vào lòng Vương Thanh
Trịnh Tưởng trộm trộm ngẩng đầu nhìn cảnh tượng vốn nên là giữ người biến thành ôm người cười trộm
"Ngươi nhẹ một chút" Vương Thanh nói với Trịnh Tưởng
"Dạ" Trịnh Tưởng nín cười cúi đầu thoa thuốc
Sau khi thoa thuốc xong, Trịnh Tưởng dọn dẹp đồ đạc
"Vậy tôi... Đi ra ngoài không quấy rầy..."
Nén cười nhìn hai người vẫn giữ nguyên tư thế, xoay người cơ hồ là chạy ra ngoài
Hai người duy trì động tác không biết bao lâu
Cuối cùng Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng xê dịch mới tách ra
Phùng Kiến Vũ đem đầu quay sang hướng khác, mặt đỏ bừng
Tay bỗng nhiên bị nắm lại, sợ hết hồn
"Còn đau không?" Phùng Kiến Vũ lựa chọn không nói lời nào lắc đầu đáp lại
"Thật xin lỗi" Phùng Kiến Vũ quay đầu nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn phải nói xin lỗi
"Là tôi để cho em bị thương, tôi không thể bảo vệ em.. " Vương Thanh mặt đầy áy náy
"Không, không phải lỗi của ai hết..." Phùng Kiến Vũ vừa nói
"Là tôi sai" Vương Thanh thở dài khí
"Nếu như phải nói là sai... Coi như là tôi sai, là tôi vô ý" Phùng Kiến Vũ mỉm cười
"Ách!"
Phùng Kiến Vũ bất ngờ bị ôm nên bị dọa, khẩn trương không biết nên làm gì, hai tay giơ trên không trung không biết nên để chỗ nào
"Ở trước mặt tôi, có thể đừng cậy mạnh được không... Bờ vai tôi có thể cho em dựa vào" Vương Thanh đem cậu ôm thật chặt
"Tôi, tôi không thể hít thở rồi..." Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng đẩy hắn ra
Vương Thanh buông cậu ra, hai người mặt đối mặt nhìn nhau
Đây là lần đầu tiên Phùng Kiến Vũ nhìn kỹ hắn như vậy, lại phát giác tim đập rất nhanh, có loại cảm giác hít thở không thông
Nhìn gương mặt hắn càng ngày càng tới gần không tự chủ từ từ nhắm hai mắt lại, trên môi liền bị cảm xúc mềm mại tập kích
Nhẹ nhàng... Ngọt ngào....
Hai người vừa tách ra, Phùng Kiến Vũ lập tức đem đầu vùi trong hõm cổ hắn, che giấu gương mặt đã sớm đỏ hồng của mình