Hoa Giải Phẫu Học

Chương 27: Bánh pizza [3]



Dần dần chúng tôi đã nhìn thấy đèn đuốc, nghe được tiếng chó sủa, thôn Tương Thủy Tuyền đã ngay tại đằng trước.

Thu ngồi xổm thả tôi xuống đất, đưa tay bẻ xuống một chạc cây, thuần thục vót gọt thành một cái nạn đưa cho tôi.

Đây là bảo tôi tự mình đi sao?

Anh không giải thích gì cả. Tôi nhu thuận nhận lấy cái nạn, chân què chân thọt đi theo anh, trong lòng lại thấy bất an.

Đây là vì anh không muốn người khác nhìn thấy anh cõng tôi đúng không? Như vậy, là không muốn ai nhìn đến? Là Hàn Mị Lan sao? Giữa bọn họ có quan hệ gì sao?

Nghĩ đến đây, tim tôi cảm giác giống như bị kim đâm vào.

Tôi, đã đến chậm rồi sao?

Hồi tưởng lại mấy tháng từ khi tôi đến Đại Đường, ngoại trừ an ủi tôi lúc người cha của ‘tôi’ qua đời ngoài ý muốn ra thì anh chưa từng có tiếp xúc thân cận nào với tôi, nhất là ở những trường hợp công khai. Nhưng mà điều đáng để vui mừng là, tôi cũng không phát hiện anh cùng Hàn Mị Lan có tiếp xúc thân mật nào.

Là có bí mật gì đó không thể nói, hay là vì da mặt mỏng?

Tâm tư tôi cứ luôn hỗn loạn, thẳng đến khi ngửi thấy mùi đồ ăn.

Nhà chúng tôi trú tạm lại tỏa ra mùi hương từ thức ăn?! Hiện tại Mị Lan sốt cao nên rất yếu, vẫn chưa thể xuống giường, vậy thì rốt cục là ai nấu cơm tối vậy?

Cửa mở ra, trên mặt Lạc Đại Xuân dính mấy vết bột mì, trên tay cũng dinh dính bột nhão. Nhìn thấy tôi, vẻ mặt anh vừa mui vừng vừa có chút phức tạp.

“Trên đời này thật sự tồn tại lời nguyền rủa sao? Lưu Huỳnh, muội cảm thấy thế nào rồi! Muội không được chết đâu nha!”

Nguyền rủa? Đang nói cái quái gì vậy?

Nhiếp Thu Viễn đứng bên cạnh hơi thở có chút tắc nghẽn, giống như đang cực lực nhẫn nại cái gì.

“Muội không phải trúng phải nguyền rủa là sẽ chết sao? Phương thuốc giải trừ nguyền rủa không phải viết ở trên bàn muội sao? Ta đã suy nghĩ cả buổi trưa, ta tin tưởng ta đã phá giải được ‘Phi tát’ là cái gì rồi!”

Hả? Ai nói cho anh ấy nghe loại chuyện này vậy? Hơn nữa, chuyện này không phải vừa nghe qua đã thấy vô nghĩa rồi sao, Lạc Đại Xuân là người thông minh, làm sao có thể tin những chuyện này, còn đi phá giải ‘Pizza’?

Tôi bị sét đánh ngoài khét trong sống. Có lẽ những người thông minh đầu óc cũng có một vài ‘điểm mù’, không có năng lực suy xét, nếu nói thiên lôi chắc cũng sẽ tin thôi.

Lạc Đại Xuân nghiêm trang nói: “Lưu Huỳnh, đừng sợ. Ta đã suy nghĩ cẩn thận, ‘Phi’ là mở ra, tản ra; ‘Tát’ là thầy mo. Cho nên, ta cảm thấy thuốc giải hẳn là như vậy!”

Anh bưng sang một chậu lớn mì sợi màu sắc rất quỷ dị, bên trong có thêm các loại rau củ thái hạt lựu, mặt trên còn có một miếng pho mát, rót thêm sốt cà chua mà tôi đã làm trước đó.

Dùng bột đã lên men làm mì sợi, sau khi nấu vẫn giữ lại hình dạng mì sợi, quả thật làm cho người ta thật bội phục. Chậu mì sợi này, quả thực là cực kì kinh khủng.

Là tôi viết đơn giản hai chữ ‘Pizza’, nếu viết là ‘Bánh Pizza’, phỏng chừng nghiên cứu thêm nhiều lắm. Điều này khiến cho tôi nhớ đến một Chương trình ẩm thực của Nhật Bản, tất cả mọi người chỉ có thể dựa vào tên thực đơn, giới thiệu vắn tắt và nguyên liệu mà tưởng tượng phán đoán ra thành phẩm món ăn này như thế nào. Kết quả là tưởng tượng ra đủ loại món ăn, làm người ta cười sặc sụa.

Trinh thám là việc rất thú vị, trinh thám không chỗ không ở!

Nhưng mà, nếu Lạc Đại Xuân biết hai chữ ‘Phi tát’ này chỉ là phiên âm mà thôi thì có nổi điên lên hay không?

“Đại Xuân, đó chỉ là một hiểu lầm. Là phán đoán của ta đã sai. Lưu Huỳnh không có chuyện gì, chỉ là đi ra ngoài hái nấm nên bị thương mà thôi.” Nhiếp Thu Viễn cực kỳ bình tĩnh, thần sắc vẫn như thường.

Cái gì? Là anh ấy phán đoán sai sao? Là anh ấy khiến Lạc Đại Xuân đi ‘phá giải’ ‘nguyền rủa’ trên người tôi sao?

Trong nháy mắt, tôi có một nhận thức mới về Thu. Bởi vì, lúc anh ấy cứu tôi, ý nghĩ rõ ràng như thế, anh rõ ràng biết tôi muốn làm một món ăn đặc thù, nên tự mình đi hái nấm!

Đây là anh trêu đùa Lạc Đại Xuân?

Trong không khí có một loại cảm giác thú vị vi diệu lặng lẽ lưu chuyển.

Mấy tháng ở chung, tôi cảm thấy Lạc Đại Xuân tuy miệng rất thối, nhưng nhân phẩm không xấu, hơn nữa, suy nghĩ rất tốt, khí chất thậm chí có thể dùng ‘tiêu sái đến không kiềm chế được’ để hình dung. Chỉ là người như vậy, không biết tại sao lại có một loại tin phục vô điều kiện đối với Nhiếp Thu Viễn, không hiểu giữa bọn họ rốt cục có chuyện cũ sâu xa gì đây.

Không vội, một ngày nào đó, tôi sẽ làm rõ ràng hết thảy.

“Cảm ơn Lạc Đại ca, Lưu Huỳnh không sao cả.” Tôi mất khá nhiều sức mới có thể cường lực áp chế phần tử muốn phá lên cười trong cơ thể. Nhưng mà, hành động của Lạc Đại Xuân đã khiến tôi cảm động, thật sự là rất cảm động.

Giống như, từ lúc đến thế giới xa lạ này, tôi đã bắt đầu cảm nhận được một chút gì đó ấm áp trong mối ràng buộc giữa người với người.

Nửa giờ sau, tôi bưng lên bánh Pizza chân chính.

Cái bánh tròn tròn nướng vừa khéo vàng và giòn, trên mặt bánh rải đều thịt muối, ớt xanh, đương nhiên còn có nấm tôi vất vả hái về. Tất cả nguyên liệu đều được bao trùm bởi một lớp phô mai, phô mai đã tan ra, khi nướng loang lổ màu vàng, hương vị thì y như tôi mong muốn.

Quả thật là rất thơm!

Chỉ riêng mùi thơm này đã khiến cho Lạc Đại Xuân khuất phục dưới tạp dề của tôi, đến khóe miệng Thu còn lộ ra một chút ý cười.

“Thật là muội không vậy Lưu Huỳnh, rất có tài nha, thơm quá!” Lạc Đại Xuân chậc chậc tán thưởng, “Muội học làm món này ở đâu vậy chứ!”

“Muội còn có thể làm nhiều thứ nữa!” Tôi cười ngọt, “Hồi nhỏ gặp qua một vị sư phụ ngoại quốc, ông ấy dạy muội rất nhiều phương thức thực hiện các món ăn ngon của ngoại quốc. Sau này cơ hội còn nhiều, Lưu Huỳnh sẽ chậm rãi làm cho các huynh ăn.”

Một bên tôi huyên thuyên mấy lời vô nghĩa, một bên thì cầu trời khấn phật sao cho bọn họ không phải là thanh mai trúc mã từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên của ‘tôi’.

Chỉ tiếc, tôi chú ý hạt vừng mà lại quên mất dưa hấu.

“Muội không phải mất trí nhớ rồi sao?” Lạc đại trinh thám bén nhọn hỏi.

“Khụ khụ… Muội….”

Tôi bị sặc, còn suýt phun cả búng máu luôn đấy chứ. Nhưng mà Thu bỗng nhiên chuyển hướng đề tài.

“Phi tát này ăn như thế nào?”

“Các huynh xem rồi làm đi! Muội đến xem cháo nấm của Mị Lan đã nấu xong chưa đây.” Tôi nắm lấy cơ hội chật vật chạy trốn.

Lúc tôi quay trở lại, hai tên mỹ nam đang dùng tiểu đao cắt pizza thành các khối nhỏ tầm nửa tấc vuông, sau đó dùng đũa gắp lên, quệt sốt cà chua mà cứ như nhúng giấm, rồi từng miếng từng miếng cho vào miệng.

Tôi thật sự nhịn không được mà phá lên cười.

“Ăn ngon nha!” Lạc Đại Xuân tự đáy lòng ca ngợi, “Lưu Huỳnh mau đến ăn đi!”

Tôi ‘vâng’ một tiếng đáp ứng, sau đó gia nhập hàng ngũ dùng phương thức ăn pancake để ăn pizza.

Không biết vì sao, bỗng nhiên tôi có một loại cảm giác, một loại thản nhiên ấm áp làm hốc mắt có chút ê ẩm, có chút muốn khóc.

Có một chút hương vị của gia đình.

Đến đêm, lúc canh ba, tôi bị lay tỉnh trong lúc ngủ mơ theo thường lệ.

“Tìm ta?” U Dạ Công Tử ngồi ở trên mép giường.

Thật sự là thần kỳ nha. Lúc tôi một mình loay hoay trong bếp đã nói với Dạ (đương nhiên là ngửa lên trời nói với không khí) là, đêm nay anh có đến hay không, nếu đến thì tôi cũng sẽ nướng cho anh một cái bánh pizza!

Nhưng mà, dọc trên đường đi anh ấy cũng tồn tại sao? Vậy bình thường anh trốn ở đâu mà hay vậy?

Nơi nào có Thu thì nơi đó có Dạ, xem ra lời này là thật chứ không phải giả!

“Huynh chờ chút.” Tôi chỉnh lại đầu tóc rối bù, rón ra rón rén chui vào phòng bép nhóm lửa, nướng lại cho xốp giòn cái bánh mà tôi đã vụng trộm để phần anh.

“Ta nhìn thấy rồi, lúc đó cũng rất muốn nếm thử đâu.” Khóe môi Dạ treo một nụ cười mị hoặc, “Có phần ta, thật là tốt.”

Tôi phết sốt cà chua lung tung lên mặt bánh.

“Cùng nhau ăn đi. Ta muốn biết, trong tư tưởng của muội thì phương pháp chân chính ăn món này là như thế nào.” Đôi mắt đẹp của Dạ xuyên thấu qua mặt nạ, đầy thâm ý nhìn tôi.

Tôi lại nhịn không được ‘phốc’ một tiếng nở nụ cười. Tôi lấy ra thanh chủy thủ của anh, lưu loát cắt bánh thành tám miếng hình tam giác, sau đó dùng tay bốc lên một miếng. Phô mai nóng kéo ra những sợi tơ thật dài, nhân bánh cũng rơi ra, tôi dùng tay đưa thẳng miếng bánh vào miệng.

“Dã man như vậy sao?” Anh ngạc nhiên.

“Huynh nếm thử đi, như thế này mới là hương vị thật.” Tôi đẩy cái bánh đến trước mặt anh.

Dạ bỗng nhiên vui vẻ nở nụ cười. Ở bên cạnh Dạ, không khí luôn thoải mái mềm mại như vậy đấy. Vì vậy, anh tồn tại một cách kỳ lạ như thế, dường như ở trong lòng anh ấy, không có chuyện quái dị nào là không thể thừa nhận.

Tôi cùng với soái ca cổ đại ngồi đối mặt nau, lấy tay ăn bánh pizza, trò chuyện câu được câu không, cùng nhau nhẹ nhàng trải qua nửa đêm dài.

Nếu có thêm một lon bia thì càng tuyệt vời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.