Hoa Giải Phẫu Học

Chương 39: Huyện y xuyên [2]



Kiểm tra bắt đầu.

Liên tục bảy ngày, hai người nam nhân không biết bận việc ở nơi nào rồi, đến thời gian chạm mặt bọn họ tôi cũng không có. Rơi vào đường cùng, tôi đành phải rảnh rỗi rủ Hàn Mị Lan đi dạo phố.

Vốn tôi cũng chẳng muốn đi cùng cô ấy đâu, nhưng mà bây giờ tôi không quen thuộc hoàn cảnh nơi này, võ công của cô ấy tương đối cao, rủ cô ấy đi cùng có vẻ an toàn hơn nhiều.

Thị trấn Y Xuyên không lớn, cho nên chỉ mất vài ngày hai chúng tôi đã lượn hết mọi ngõ ngách, cảm giác chỉnh thể chỉ có một chữ: Nghèo.

Cửa hàng nơi đây cực kỳ đơn điệu, đều là buôn bán duy trì sinh kế cơ bản, không có một chút bóng dáng ‘phồn hoa náo nhiệt’ của một thị trấn, lại càng không nói đến có người phí đầu óc mà nghĩ ra các chiêu thức thu hút khách hàng xúc tiến tiêu thụ. Hai chúng tôi muốn mua ít vải làm quần áo mới cho mọi người, kết quả tìm khắp các cửa hàng vẫn tìm không thấy một mảnh vải phẩm vị thời thượng một chút.

Nói là nghèo, nhưng ở đây lại có mấy nhà tráng lệ to bự chảng, ở thị trấn có vẻ phá lệ nổi bật. Này chắc là nhà mấy người có uy tín có danh dự ở Y Xuyên, người đi ra đi vào đều mặc lăng la tơ lụa, phỏng chừng là nhập từ huyện khác về, bởi vì ở trong này căn bản mua không ra.

Tổng thể thì nghèo, còn có cách biệt giàu nghèo quá lớn.

Muốn xã hội phong kiến cổ đại lại không phân bần phú khẳng định là phi thực tế, nhưng diện mạo tổng thể huyện Y Xuyên có thể biểu hiện sự thống trị trước đây ở huyện này quả thực là cực độ thối nát mục rữa.

Tệ hơn nữa chính là vùng nông thôn ở ngoại thành. Hai chúng tôi cưỡi ngựa hai ngày đã đi hết một vòng khu vực ngoại thành, phát hiện điều kiện tự nhiên ở khu vực này rất kém, tương đối khô hạn, đất đai đều nứt cả ra. Hiện tại chính là mùa thu hoạch lương thực, nhưng mà mua thu hoạch năm nay rõ ràng là thất thu, bởi vì vỏ cây đều bị dân chúng đói khát lột hết cả rồi.

Tôi nhớ đến những thi thể nhìn đến khi vừa xuống thuyền, mà tim ‘pha lê’ Hàn Mị Lan đã rơm rớm nước mắt.

“Lưu Huỳnh, tỷ nói xem, chúng ta có thể làm gì đây?!” Cô ấy vừa nói vừa nức nở làm tôi phiền chết đi được.

Tôi nhẫn nhịn ôn hòa nói: “Mị Lan, an tâm một chút đừng nóng vội, chúng ta trở về trao đổi một chút với hai vị ca ca, nhất định bọn họ có chủ ý. Ta nghĩ, đến lúc đó những việc mà chúng ta có thể làm sẽ rất nhiều, chỉ sợ sẽ bận ngập đầu đâu.”

Hàn Mị Lan hít sâu một hơi, gật đầu một cái thật mạnh, dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn tôi.

Kết quả hôm nay lúc trở về huyện nha, chúng tôi nhìn thấy Lạc Đại Xuân tươi cười tiễn một người ra cửa. Người đàn ông kia tầm bốn năm mươi tuổi, quần áo hoa lệ bắt mắt, dáng người đầy đặn, nhìn qua đã biết là kẻ có tiền.

“Từ Viên ngoại đi thong thả, thứ cho không tiễn xa được!”

“Nhiếp đại nhân đừng khách khí như vậy, mau mau dừng bước!”

Hai người diễn cứ như là đã thành bạn thân của nhau vậy.

Lạc Đại Xuân mặc quan phục màu lục, cổ tròn màu đen, màu sắc này không hiểu sao lại tôn thêm khí chất cho anh ấy, nhìn rất đẹp mắt. Nhiếp Thu Viễn được phong làm chính lục phẩm, lục phẩm thất phẩm đều có quan phục màu lục. Tôi đã từng tưởng tượng một chút bộ dáng Nhiếp Thu Viễn mặc quan phục thế này, còn cảm thấy màu xanh cóc này ắt hẳn sẽ rất kỳ cục, kết quả thực tế lại tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

“Lạc đại ca, đó là ai vậy?” Tôi thấy người nọ đi xa liền cùng Mị Lan đi theo Lạc Đại Xuân vào trong.

Lạc Đại Xuân cười xấu xa nói: “Mới có nhậm chức vài ngày đã có người đưa tặng lễ đến cho chúng ta! Đi, đi xem một chút!”

Bát bảo lễ hộp đã được đưa đến tam đường, là một cái rương gỗ không nhỏ, còn khắc hoa văn thật tinh mỹ. Chỉ riêng cái rương này chỉ sợ giá cũng không bèo đâu.

Mở rương ra, bên trong là các loại lụa là đủ màu sắc. Lật xuống phía dưới, aida, bên dưới lộ ra toàn là bạc trắng!

Chúng tôi đếm qua, có năm ngàn lượng bạc. Cái này, chỉ là lễ gặp mặt quan mới nhậm chức thôi đó!

“Mọi người xem đi.” Lạc Đại Xuân nâng cằm, ý bảo chúng tôi nhìn xung quanh.

Khoảng chừng có đến mười mấy cái rương có quy cách, hình thái không mấy khác biệt.

“Người khách này không biết đã là người thứ mấy ta tiếp hôm nay rồi!” Lạc Đại Xuân cười nói.

“Lạc đại ca, huynh…. Cứ nhận như vậy sao?!” Tôi nghẹn một lúc lâu, rốt cục nhịn không được mà lên tiếng hỏi. Đây là nhận hối lộ nha!

“Nhận. Thế nào? Người ta có ý tốt dâng tặng, chúng ta không nhận sao?” Lạc Đại Xuân nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc.

“Này, này…” Tôi không biết nói cái gì cho phải.

“Biểu ca! Ca như vậy là không đúng!” Hàn Mị Lan kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến đỏ bừng. Cô ấy rất ít khi nói như vậy, rõ ràng là không quen. Nhưng mà những gì cô ấy nói chính là những gì tôi đang nghĩ.

Không phải nhân phẩm tôi cao thượng gì mà khinh thường số vàng bạc tài bảo này, ngược lại, tôi cảm thấy như vậy rất thực tế. Nhưng mà là một cô gái hiện đại, lòng tôi biết thế nào là cân bằng, tôi hiểu được đây là chuyện phạm pháp.

Lạc Đại Xuân nói: “Bỏ đi, các tiểu cô nương không cần lo đến những chuyện này. Hai người bọn muội đi sắp xếp, chuẩn bị cho ta mấy bàn tiệc rượu, ba ngày sau cửu cửu trùng dương, các ca ca muốn tại huyện nha này tiếp khách.”

*cửu cửu trùng dương: Tết trùng cửu 9/9 Âm lịch, Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương, nên gọi là trùng dương

Tôi cùng Hàn Mị Lan cứ như vậy bận rộn suốt ba ngày. Kỳ thật Huyện nha đều đã có tôi tớ và đầu bếp, công tác chủ yếu của hai người chúng tôi là quy hoạch thiết kế. Đương nhiên, kỹ thuật của hai chúng tôi cũng chẳng kém gì đầu bếp, cho nên tự mình động thủ cũng là chuyện rất thường xuyên. Chuẩn bị một phen, thực đơn, hương vị thức ăn, bày biện trang trí đều khiến tôi cảm thấy thật hoàn mỹ.

Lúc thu xếp địa điểm yến khách, chúng tôi phát hiện trong nhà đã chật ních các chậu hoa cúc, đủ loại màu sắc, trên mười loại cúc đua nhau khoe sắc, đẹp hết chỗ nói luôn.

Trùng dương, hợp mùa nhất chính là hoa cúc. “Nhiếp đại nhân” mới nhận chức này ấn tượng tạo cho người khác là người phong tao, cho nên những người giàu có trong huyện đều vội vàng chọn thượng phẩm, thiện giải nhân ý tặng đến, mong chờ có thể khiến “Nhiếp đại nhân” hài lòng.

Tôi cùng Hàn Mị Lan lựa chọn hoa viên phía sau để làm nơi tổ chức tiệc, bố trí các loại đèn trang trí ở nơi này, sau đó chuyển hết số hoa cúc cao thấp các loại vào đặt trong hoa viên. Như vậy ngẩng đầu lên có thể ngắm trăng, cúi đầu ngắm hoa cúc, kèm theo rượu ngon đồ ăn ngon, quả là tuyệt mỹ.

Lúc này tôi ngủ không được, một mình đi đến nhìn xem nơi tổ chức tiệc ngày mai. Nhìn vườn hoa cúc nở rộ dưới ánh trăng sáng rọi, tôi không khỏi xúc động. Từ lúc hoa cúc bị cải biến hàm nghĩa trong thời đại của tôi, tôi liền có tâm lý bài xích đối với hoạt động ngắm hoa cúc. Nhưng mà biển hoa đẹp thế này thật đúng là làm người ta tâm linh lay động.

Một đóa hoa cúc trắng muốt bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tôi, phả ra mùi thơm thoang thoảng.

“Cành hoa này tên là ‘Tàn tuyết kinh hồng’, không nghĩ đến nơi này có loại hoa cúc đẹp như thế này.” Giọng nói thật trầm hậu, nhu hòa mà quen thuộc.

Hiện tại chẳng phải canh ba, nhưng U Dạ Công Tử lặng lặng đứng sau lưng tôi, trong tay cầm cành hoa cúc trắng kia. Cánh hoa cúc dài nhỏ như tơ, trắng trong như ngọc, những cánh hoa nhỏ bao lấy nhụy hoa cũng là màu vàng tơ nhàn nhạt, hết sức động lòng người.

“Huynh đến rồi?” Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy vui sướng.

Anh gật đầu: “Mấy ngày nay, ta đang âm thầm tra xét toàn Y Xuyên Huyện, phát hiện ra dấu vết ám điểm của Thiên Kính Môn. Thiên Kính Môn cực kỳ mẫn cảm đối với những kỹ năng của muội, cho nên muội làm việc phải trăm ngàn lần cẩn thận, không cần khiến cho bọn họ chú ý.”

Tôi lắp bắp kinh hãi. Cánh của Thiên Kính Môn thật đúng là trải rộng khắp thiên hạ, đến một cái thị trấn nho nhỏ cũng không chừa. Nói đúng là, lúc phát sinh vụ án, không muốn cho tôi đi thám thính thăm dò tình hình trước đúng không?

“Huynh yên tâm, ta có chừng mực. Nhậm Bình Sinh… Cũng sẽ đuổi đến đây sao?” Tôi càng cảm thấy hứng thú với người này hơn.

“Căn cứ tình báo mà ta có được, Nhậm Bình Sinh phải đi Giang Nam xử lý sự vụ, cho nên đại khái chúng ta có thể yên bình một thời gian. Vô luận như thế nào, những chuyện có liên quan đến Thiên Kính Môn phải cực độ lưu tâm, bảo vệ tốt chính mình.”

Anh ấy đang lo lắng cho sự an nguy của tôi đây mà, trong lòng tôi ấm áp.

Anh nhẹ nhàng cười: “Trước cứ mặc kệ những chuyện này đi, ngày mai Đại Xuân sắp diễn một hồi kịch hay. Không phải muội rất thích xem kịch sao? Ngày mai, hãy cứ chờ xem trò hay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.