Hoa Gian Sắc

Chương 1: Mở Đầu (1)



Tại vùng hoang dã ở phía Đông quận Ô Linh, có một biệt trang dựa núi gần sông. Kiến trúc bên trong rộng rãi, sạch sẽ, lịch sự và tao nhã, sàn gỗ được làm từ trúc, gạch xanh ngói đỏ, vô cùng thanh nhã.

Nhưng không thể phủ nhận mảnh đất hẻo lánh này không gần nơi phồn hoa, cho nên thường bị người quận thành coi là biểu tượng của sự nghèo khổ.

Lúc này, vài chiếc xe ngựa khí thế dừng trước thôn trang, mấy hộ vệ oai hùng, cường tráng đưa tầm mắt lạnh lùng về phía một vài nông phu đang đi qua cửa biệt trang. Bọn hắn cũng nhìn những mảnh đồng ruộng lớn với ánh mắt đầy khinh miệt.

Bên trong thôn trang cũng có một số người có dáng vẻ như hộ vệ đang canh gác khắp nơi, điển hình là căn gác mái của chủ viện.

Trong phòng, mấy ma ma eo thon đang vây quanh một ma ma gầy ốm trơ xương, nhìn lão y sư bắt mạch xem bệnh cho nữ tử đang nằm trêи giường.

Một lát sau, lão y sư rút tay về rồi vuốt bộ râu bạc trắng của mình, thần sắc có chút nghiêm túc: "Tình hình của Cẩn cô nương này không tốt lắm.”

Ma ma gầy nhướng mi rồi đưa mắt ngó qua lão y sư, thoáng qua vẻ u sầu, sau đó nói với lão ta: “Cô nương này bệnh cũng không phải một ngày hai ngày đâu, Địch y sư nói rõ hơn đi.”

Địch y sư có chút sợ thân phận của ma ma gầy này, thế là hậm hực nói: “Cô nương này vốn đã bị thương từ trong bụng mẹ, thân thể rất hư nhược. Những năm gần đây lại ưu tư thành bệnh khiến cho sức khỏe càng yếu hơn, chuyện này....”

Những lời quá khó nghe, y sư luôn khó nói. Dù sao mình cũng là y sư mà gia tộc nuôi dưỡng, mặc kệ thân phận đối phương như thế nào, cũng mặc kệ những ma ma này khinh miệt không hề che giấu. Nhưng người ta tốt xấu gì cũng là cô nương được sinh ra trong gia tộc, vẫn nên tôn trọng nàng một chút.

Dù sao lão ta cũng không có lão phu nhân chống lưng.

Nào là “sống không lâu” “sớm ngày chờ chết” “chuẩn bị quan tài”, mấy lời nói này tuyệt đối không thể nói ra.

Tuy nhiên lão ta cũng nhận ra, những tin xấu này không khiến mấy ma ma đó không vui, ngược lại còn thể hiện sắc mặt như “Vốn phải như thế”.

“Nếu như thế thì làm phiền Địch y sư kê đơn thuốc đi, cứ cố hết sức trong khả năng của ngươi là được.”

Địch y sư nhíu mày, có chút khó xử, lão ta còn định nói gì đó thì lại bị hai ma ma béo gấp đôi bản thân kéo ra ngoài.

Ma ma gầy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ tử trêи giường rồi hạ giọng nói, dù chói tai nhưng lại cố tình lễ phép: "Chủ quân lo lắng cho thân thể Cẩn cô nương, cho nên đặc biệt ban tặng nơi yên tĩnh rời xa nơi huyên náo này cho cô nương dưỡng thương, sao cô nương lại không thể thấu hiểu cho nỗi khổ tâm của chủ quân, lại lần nữa làm hại sức khỏe của bản thân. Đã qua bao nhiêu năm rồi mà thân thể lại càng ngày càng kém, như vậy thì khỏe làm sao được.”

Những lời này của nàng ta rất khó nghe, khiến người thị nữ Thược Dược hầu hạ bên cạnh lộ vẻ căm phẫn, nàng ta không nhịn được mà nói: "Cô nương vẫn luôn cẩn thận tịnh dưỡng, chỉ là do bị nhốt trong phòng nhiều năm thì làm sao thoải mái được, nàng..."

"Câm miệng! Nơi này có chỗ cho ngươi nói sao?"

Ma ma gầy liếc mắt một cái, Thược Dược đã bị người ta che miệng kéo ra ngoài. Vậy là trong phòng chỉ còn lại ma ma gầy và một ma ma khác, người sau lập tức lén nhìn trộm tình hình bên ngoài cửa, rồi đóng cửa lại và liếc mắt ra hiệu với ma ma gầy.

Lúc này ma ma gầy mới vươn tay ra nắm chặt lấy cổ tay yếu ớt đó một lần nữa, những móng tay nhọn hoắt bấu vào làn da tuyết trắng, lập tức hiện lên vệt đỏ. Nhưng nàng ta không hề quan tâm, giống như đang nắm một khúc gỗ vậy. Một lát sau, đôi mày nàng ta giãn ra rồi nở một nụ cười.

Tâm mạch quả thực rất suy nhược, hơi thở rối loạn. Với thân thể như vậy, chớ nói đến sẽ không thể làm được chuyện gì, việc sống thêm vài năm thôi cũng đã khó khăn.

Phán đoán như vậy, khiến tâm trạng của nàng ta trở nên thư thái. Nhưng đột nhiên, nàng ta nhìn thấy nữ tử vốn đang hôn mê, lúc này đôi mắt nhắm chặt đang khẽ chuyển động giống như sắp tỉnh dậy, nữ tử kia hơi nhích người một chút khiến chăn mỏng trêи người trượt xuống.

-----

Dịch: MB

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.