Hoa Gian Sắc

Chương 17: Rất Thối (1)



“Trước đây, khi ta và Thược Dược cùng tới một khách điếm, khách điếm này ở nơi xa xôi hẻo lánh, rất nghèo, vốn dĩ không thể bố trí đầy đủ vật dụng, hình như khi đó cũng có một cái thùng tắm như thế này. Lúc ấy ta cũng không quá hài lòng nhưng thấy chất lượng ở nơi đó nên ta đành phải... Trước đây ta cảm thấy nó không quá sạch sẽ, trông có vẻ vô dụng, không nghĩ đến là, không phải là nó không thể sạch sẽ mà là không được xử lý sạch sẽ.”

Theo Minh Cẩn đánh giá, có lẽ đây là lần đầu tiên đối phương làm chuyện xấu, dễ hoang mang rối loạn, lại không có kinh nghiệm nên mới để lộ ra sơ hở.

Chẳng qua chuyện này cũng dễ hiểu, làm sao hắn có thể nghĩ đến rằng một vị khách lại cảm thấy hứng thú với thùng tắm.

So với nàng thì Tất Thập Nhất có kinh nghiệm hơn nhiều, hắn ta chỉ cần nhìn vết chai lâu ngày trêи ngón tay dài kia và dấu tích do lưỡi đao để lại là có thể phán đoán: “Dấu vết này là của khảm đao hoặc dao phay, lưỡi dao sắc bén không chuyên dụng, sức lực khá lớn, vết chém có chút loạn và không đều.”

Minh Cẩn gật đầu: “Nếu chất lượng gỗ không tốt thì sau nhiều năm nó sẽ bị mục nát, dễ dàng thấm máu, không thể lau sạch được.”

Suy đoán của nàng cũng không kém Tất Thập Nhất là bao, nàng đem một chồng vải bông đặt lên bàn, rót một tách trà, suy nghĩ một lát rồi phân phó Tất Thập Nhất: “Ngươi đi ra hồ nước ở phía sau cánh rừng, nếu ở gần đấy không tìm thấy dấu vết của hố đất mới đào... Thì tiếp tục tìm thêm hai người có khả năng bơi tốt xuống đi phía dưới đáy hồ nhìn xem, tiền công gấp năm lần bình thường, chú ý giữ bí mật, đừng để người khác phát hiện.”

Bỗng nhiên nàng hạ giọng nói tiếp: “Nhưng nếu người đó muốn đưa vật đó lên bờ ngay trong đêm nay thì sẽ phải đào thêm một cái hố...Việc này sẽ tốn không ít công sức nhưng nếu vừa muốn có nhiều người, vừa muốn giữ bí mật thì điều này là không thể. Vậy nên, chỉ có duy nhất một cách.”

Nói đến đây, nàng khẽ cười một tiếng, mang theo một chút xin lỗi: “Nếu bọn họ phát hiện được ở dưới nước có gì thì tiền công tăng lên gấp mười lần đi.”

Tất Thập Nhất nghe ra được ẩn ý trong đó, hắn ta không hỏi nhiều, nhận lời rồi lui xuống, vừa lúc hắn ta gặp phải Thược Dược đang trêи đường trở về, nói cho nàng ta biết về tin tức vừa rồi.

“Quả nhiên là một thương nhân, ở quận Ô Linh này có rất nhiều vị thương nhân giàu có, chẳng trách những tên sai dịch dù không tình nguyện nhưng vẫn ra ngoài tìm người, chỉ sợ là trước đó bọn chúng đã nhận bạc làm việc rồi.”

Minh Cẩn: “Đã mất tích năm ngày rồi sao...”

Vị thương nhân họ Lý không về nhà như đã định, đã mất tích bốn năm ngày, không có bất kỳ tin tức gì. Hiện nay khắp nơi đều truyền đến tin tức của nghịch tặc khiến người nhà vị thương nhân đó vô cùng lo lắng, đành phải trả giá cao nhờ quan phủ sai người đi tìm kiếm.

Tuy rằng nàng đã sớm đoán được, cũng đã xác định chính xác thân phận của đối phương nhưng điều này làm Minh Cẩn cảm thấy dự cảm không tốt của mình đã trở thành sự thật.

Đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Nhưng Tất Thập Nhất lại có chút do dự: “Nếu buổi tối tiểu nhân đi theo dõi việc này, lỡ như cô nương gặp phải chuyện gì nguy hiểm...”

“Không có việc gì, mọi chuyện sẽ không trùng hợp như vậy, tìm người theo dõi mấy kẻ có khả năng là thích khách, tính mạng con người rất quan trọng, tốt nhất là nên xử lý những vấn đề này trước đi.”

Tất Thập Nhất nhận lệnh nhưng trước khi rời khỏi đây hắn ta vẫn dặn dò những người khác phải trông coi chủ tử thật chu đáo.

Ở trong phòng, Minh Cẩn đặt tách trà xuống, thở dài một hơi.

Nàng đã cố ý đi đường vòng rồi mà vẫn gặp những chuyện thế này, không biết là do nàng xui xẻo hay là do người khác xui xẻo.

————————

“Chết... Chết người rồi sao?” Sau khi Thược Dược biết sơ lược về tình hình, nàng ta vô cùng kinh sợ, càng hầu hạ cẩn thận, ở bên Minh Cẩn không chịu rời đi. Nhưng vào ban đêm, dưới ánh nến yếu ớt, nàng ta đã ngủ thϊế͙p͙ đi.

Vốn dĩ Thược Dược còn muốn theo dõi nhưng chỉ một lát sau, mí mắt của nàng cứ dán vào nhau, ý thức dần mơ hồ, ngã xuống đất.

-----

Dịch: MB

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.