Đột nhiên, tên thích khách trốn trong ngăn tủ cảm thấy trước ngực thoáng đau đớn, toàn thân cứng đờ, dường như cả thanh đao cũng không cầm nổi, vội vã đè tay lên ngực mình.
Ngay lúc đó, Minh Cẩn từ trêи giường ngồi dậy, tay trái chuẩn bị sẵn ám khí bắn một chiếc ngân châm vào tên thích khách, tay phải lấy ra một chiếc chuông nhỏ tinh xảo ở dưới gối, dùng sức lắc mạnh.
Rất rõ ràng, ám khí được giấu trong người là để tự vệ và phản công, chiếc chuông dùng để gọi người đến.
Tiếng chuông lanh lảnh không ngừng truyền khắp không gian.
Bất luận trong khách điếm có người nghe được tiếng chuông này hay không, thích khách kia bị ngân châm đâm vào người vẫn còn hết sức tàn nhẫn, mặc kệ thân thể đau nhức, phun ra một ngụm máu, tiếp tục nắm chặt thanh đao đâm về phía Minh Cẩn một lần nữa.
Khi thanh đao sắp đâm tới thì một tiếng “bịch” vang lên, cửa bị người khác đạp đổ. Tất Thập Nhất cả người ướt đẫm lập tức tiến vào, rút thanh trường đao trêи eo ra đâm trúng đùi tên thích khách. Tên thích khách đau đớn quỳ hẳn xuống, bị Tất Thập Nhất sử dụng khinh công bắt lấy
Những hộ vệ còn lại canh giữ ở cửa.
Trong cục diện hung hiểm như vậy nhưng Minh Cẩn không hề run sợ, sau khi thở một hơi, thích khách trong phòng được mang đi thẩm vấn.
Tất Thập Nhất để ý: “Thược Dược bị trúng khói mê....”
“Không sao, qua tối nay sẽ tỉnh lại.” Minh Cẩn cũng không muốn khiến Thược Dược phải vất vả xử lý những việc này.
Chờ đến khi Giang Xuân Lai vội vàng chạy tới, nhìn thấy hai phu xe đánh nhau, Minh Cẩn ra mặt ứng phó vài câu, sự việc cũng được giải quyết.
“Hắn sẽ tin sao?” Tất Thập Nhất nhìn theo bóng dáng Giang Xuân Lai đang xuống lầu, trong mắt chợt lóe lên.
Minh Cẩn: “Không tin là tốt nhất.”
Nếu như vậy, tên Giang Xuân Lai này mới lo lắng, khẩn trương, nghi ngờ rồi mới để lộ ra dấu vết.
Nàng nhìn về phía mái hiên ngoài kia, Tất Thập Nhất nghĩ rằng nàng đang nhìn Giang Xuân Lai nhưng rất nhanh hắn phát hiện là không phải.
Là phòng bên cạnh.
Nàng quay đầu nhìn về ánh mắt dò hỏi của Tất Thập Nhất, nhẹ nhàng lắc đầu, ý tứ là Từ Trường Bạch không có bất cứ phản ứng gì.
Cẩn thận, biết lễ.
Về điểm này hết sức tương tự với Minh Cẩn.
Nhưng Tất Thập Nhất vẫn không thích tên văn nhân này.
May là Minh Cẩn cũng không thích hắn.
“Tất Thập Nhất.”
“Sao?”
“Trêи người ngươi thối quá.”
“......”
Cô nương, người nói như vậy làm tiểu nhân quá khó xử.
——————
Đêm đã khuya, cả người Tất Thập Nhất tỏa ra mùi hôi thối cũng không cũng không ở đó lâu, sau khi nhìn thấy Minh Cẩn bước vào nhà, hắn mới trở về phòng, sáng sớm hôm sau mới báo cho Minh Cẩn biết hai việc.
“Người kia là Tam đương gia Xà Thủ Thanh của Liên Vân Giản, chuyên thu bạc giết người, chỉ mới ba trăm lượng vàng hắn đã động lòng. Hắn lén hai vị đương gia phía trước làm việc này, tin tức của chúng ta là do hắn truyền ra. Hắn vẫn luôn theo dõi chúng ta, hôm qua mới tìm được cơ hội, khi người đi xuống dùng cơm chiều, trong phòng không người trông coi, hắn đã đi vào ngăn tủ, chờ vào đêm mới động thủ.”
Tất Thập Nhất đem kết quả thẩm vấn tối qua báo cho Minh Cẩn, trải qua một đêm, nàng đã là khôi phục sự bình tĩnh, thần sắc không chút biểu cảm hỏi: “Là ai?”
“Không biết, người đối phương phái tới cũng không phải là một gã sai vặt, sợ là đã qua tay người trung gian, hắn chỉ lấy tiền, cũng không thể hỏi thân phận khách hàng, miễn chuốc lấy họa sát thân.”
Ngón tay Minh Cẩn gõ nhẹ lên mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Lúc này mới là tử tế thuê thích khách giết người.”
Tất Thập Nhất biết nàng ám chỉ những màn ám sát đầy sơ hở lúc trước, trong giọng nói có vài phần mỉa mai.
Cũng không biết là nói ai.
Nhưng lúc này người chủ thuê ám sát có lẽ cũng không điều tra kỹ càng, ít nhất là số lượng người không đủ.
“Còn có một việc, gần cái hồ nước đó cũng không có dấu vết đào bới nhưng phía dưới có một thi thể, đã trương lên, đêm đó cô nương ngài nhìn thấy hẳn là thi thể do trướng lên sau đó nổi lên mặt nước.”
Minh Cẩn bừng tỉnh, thở dài, “Ta đã nói sao lại là một đoàn trắng thật lớn....”
Thược Dược ở bên cạnh thầm nghĩ, cô nương đúng là quá yêu đọc sách, cái gì cũng xem, ngươi nghe thử xem đây có phải lời mà một quý nữ thế gia nên nói sao!