Hoa Gian Sắc

Chương 37: Đập Nó Đi (1)



Từ Trường Bạch đã sớm nghe động tĩnh phía trước, vén rèm lên quan sát, nhưng chỉ nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Vũ, không thấy được Minh Cẩn trong xe ngựa. Tuy nhiên, lúc hắn nghe được giọng nói của nàng, liền suy đoán chắc lúc này nàng đang cười.

Mỏi mệt, nhưng cũng lên tinh thần, rất hứng thú đùa vui.

Bị cầm tù ở biệt trang nhiều năm nhưng vẫn lạc quan như vậy, đọc sách học tập, tìm niềm vui thú cho mình, không hề nói đến việc được thả ra.

Nàng giống như một chú chim cao ngạo, nếu bị thúc ép nghỉ ngơi ở trong lồng, nàng sẽ chú ý chải vuốt lông đuôi hoa lệ, nếu ra khỏi lồng thì vẫn có thể bay lượn tự do.

Hắn yên lặng lắng nghe lời nói của nàng.

“Thế thì không cần! Thân thể ta không tốt, nếu như bị ngươi đánh một gậy chết tươi thì ngươi sẽ có phiền phức đó.”

Có ba phần nhạo báng dịu dàng, bốn phần quan tâm nhắc nhở, và ba phần khuyên bảo chân thành.

Đáng tiếc Tiêu Vũ là hỗn thế Tiểu Bá Vương, không hề nghe khuyên bảo, vẫn chỉ trừng mắt nhìn, một mực muốn nhục nhã Minh Cẩn, “Ah, ta lại sợ ngươi sao? Ai mà không biết bây giờ ngươi đã bị Tạ gia vứt bỏ! Ta có đánh chết ngươi cũng không có chuyện gì....”

Lúc hắn nói ra lời đó còn vung gậy thị uy.

Minh Cẩn vuốt vuốt huyệt thái dương, trêи mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng nhìn vẫn rất ôn nhu và khoan dung.

Đám người nhìn thấy Tiểu Bá Vương diễu võ giương oai, tự dưng lại bắt nạt một nữ tử yếu ớt.

Đám nô bộc của Tiêu gia không hề nói gì, chỉ một mực ngăn cản người phía Minh Cẩn, không để bọn hắn đụng tới Tiêu Vũ.

Nhưng bất chợt, tiếng vó ngựa chỉnh tề truyền đến.

Ánh mắt mọi người lập tức bị hấp dẫn tới, đều rất kinh ngạc, cũng không biết người tới là ai, bởi vì nghe qua thì có rất nhiều và ngựa.

Người tới là một đám kỵ binh với khí thế hung hãn, nhất là người lãnh binh mặc huyền giáp đi đầu, dưới mũ giáp là đôi mắt sắc bén. Hắn điều khiển ngựa đến trước nơi bị sụp lún, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp ra lệnh cưỡng chế, “Đội ba xuống ngựa, cứu người!”

Đội ba kia đều mang theo xẻng, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, những người còn lại không xuống ngựa, nhưng đều vòng tới từ một bên khác.

Đi tới phía trước, ánh mắt của thanh niên dẫn đầu nhóm kỵ binh rất sắc bén, quét mắt một lượt, nhìn qua Tiêu Vũ đang cầm cây gậy, hắn ta nhíu nhíu mày.

“Ngươi đang làm gì?”

Tiêu Vũ nhận ra đối phương, Phó thống lĩnh Đông Chiến thuộc phòng quân Ô Linh, cũng là thượng quan trực thuộc của Xa Đình Ti, có thể xem như cấp dưới của cha hắn.

Tuy nhiên đối phương còn trẻ tuổi, tiền đồ vô hạn, cha hắn không thể so được. Nhưng nhà mình cũng xem như gia tộc hiển hách ở quận Ô Linh, mà đối phương lại là rợi cỏ mọc lên, nếu không nương nhờ Đông gia, trở thành con nuôi của Đông gia…

Tiêu Vũ hừ nhẹ một tiếng, cao giọng nói: “Đương nhiên là ôn chuyện với bạn cũ rồi, ngươi thì sao? Làm sao thế, không lẽ ngươi tới tìm Tạ Minh Cẩn này hả?”

Ngữ khí của Tiêu Vũ mang đầy trào phúng, vừa là thể hiện sự khinh thường đối với Đông Chiến, hơn nữa còn là để tiếp tục sỉ nhục Minh Cẩn.

Dùng đầu ngón chân ngẫm lại, hắn cũng biết Đông Chiến không thể nào tới tìm Minh Cẩn.

-----

Dịch: MB

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.