Ở trong đô thành còn có phụ thân nàng lạnh lùng quan sát, bà ta chỉ có thể kiềm chế. Nhưng hiện giờ đã trở về quận phủ nhiều năm, tam thúc của nàng lại bị bà ta áp chế, sợ rằng bà ta sẽ càng thêm phô trương quá quắc.
Nàng nhìn xa xa bên kia Thược Dược đang ngồi như chú chuột lang nhỏ trêи băng ghế dài và Tạ Minh Nguyệt đang nhìn chăm chăm vào cái nồi to nuốt nước miếng, Minh Cẩn quay đi đưa mắt nhìn về những bông hoa đang nở trước mặt, nhẹ nhàng thở dài.
Quả nhiên đúng như dự đoán của nàng, tổ mẫu.
——————
“Tới tìm ngươi.”
Tạ Minh Nguyệt đang ngồi ở ghế nhỏ chờ hạt dẻ mật ong ra lò, nghe thấy tiếng gọi của lão ma ma, cười xấu xa nói, “Ngươi xong rồi...”
Minh Cẩn khẽ cau đôi lông mày lưỡi liềm, liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nhàn nhạt nói: “Chờ khi ta trở lại, ngươi hãy đem quần áo đồ trang điểm của ta dọn vào.”
Tạ Minh Nguyệt sửng sốt, nhất thời không hiểu ý tứ của nàng, cũng cực kỳ chán ghét mệnh lệnh của nàng, đang định hờn dỗi đáp lại.
“Một tòa lâu cũ kĩ như vậy ta không ở, thì còn ai dám ở?”
Nghe Minh Cẩn nói nhẹ nhàng bâng quơ một câu, sắc mặt nàng ta cực kỳ trầm trọng, ánh mắt mọi người trong sân cũng tràn đầy vẻ sợ hãi.
Nhất thời tim mọi người đập nhanh hơn, bọn họ không ngờ Cẩn cô nương có thể giữ ngữ khí ôn hòa thong dong nói ra những lời như vậy.
Ngay cả Thược Dược, nàng ấy vừa đến đã nhìn thấy đám người Tạ Minh Nguyệt, cũng chỉ cho rằng tòa lâu này là nơi ở của Tạ Minh Nguyệt, không nghĩ ra là không phải.
Không chỉ không phải, mà nữ nhi cùng cha khác mẹ của Tạ Viễn là Tạ Minh Nguyệt cũng không thể bước vào nơi đó, người khác càng không thể ở lại.
E rằng có rất ít người trong Tạ gia hiểu được lý do đằng sau điều này. Nếu họ hiểu, họ cũng sẽ không nói ra.
Nhưng không ai ngờ được Tạ Minh Cẩn lại tự mình chủ động nói ra, vừa không đắc ý vừa không vui mừng, chỉ có thái độ bình thảng —— nàng thực sự cảm thấy rất đáng tiếc.
“Tòa lâu này của ta cũng không tệ, rất lãng phí.”
Nàng trẻ tuổi nhuệ khí, tuy không công khai nhưng nàng kén chọn, tòa lâu này thực sự là do chính niềm vui của nàng tùy chỉnh.
Không ngờ.... Đã nhiều năm như vậy.
Tạ Minh Cẩn nhất thời buồn bã.
Mà Tạ Minh Nguyệt mặt đỏ lên, vừa không thừa nhận bản thân không dám ở, vừa không dám phản bác rằng không ai cho mình ở, chỉ có thể tức giận mà từ ghế gấp nhỏ đứng lên, thở phì phò muốn tấn công Tạ Minh Cẩn.
Còn chưa kịp xuất ngôn, Tạ Minh Cẩn đã đi đến lối vào, ngoái đầu liếc mắt nhìn lại một cái, giọng nói lãnh đạm, “Còn ngươi quy củ thật sự quá kém, cần phải quản giáo lại.”
Sau đó đi vào.
Sau khi nàng đi vào, Tạ Minh Nguyệt tức giận đến mức cầm một hạt dẻ sống và ném nó vào nơi mà Tạ Minh Cẩn vừa đứng.
Bọn nha hoàn nhìn thoáng qua, ném thật xa.
“Tức chết ta rồi! Nói ai không quy củ! Rõ ràng là nàng ta muốn ăn hạt dẻ, sao lại trách ta?!”
Ma ma không nhịn được nhắc nhở, nhỏ giọng nói: “Hẳn là Cẩn cô nương nói đến dáng ngồi của cô nương.”
Tạ Minh Nguyệt: “Ghế này là nàng ta đưa cho ta! Nhất định là nàng ta cố ý!”
Là dáng ngồi, không phải ghế....
Ma ma: “Còn có ngôn ngữ của cô nương, ngài....”
Tạ Minh Nguyệt: “Bình thường ta đâu có sinh khí mắng chửi người khác, trừ phi đối với nàng ta!“
Ma ma không còn lời nào, chỉ nghiêm nghị nói một câu: “Chính là nói ngài đã ăn quá nhiều.”
Tạ Minh Nguyệt vừa mới ném hạt dẻ sống đi và đang ăn hạt dẻ nấu chín: “....”
Có một sự xấu hổ không thể giấu hết xuất hiện trong viện.