Nhìn chữ "nhớ" uốn éo trên trang tập của mình, Đàm Vân Hi đen mặt, sau đó lật lại phái sau viết một cầu: "Coi chừng bị người khác phát hiện."
"Nhớ anh không?"
Nếu không phải ở đây có người thì chắc chắn Lâm Phong đã nhào đến ôm chầm lấy cô gái. Tuy nhiên, đời không phải lúc nào cũng giống như là mơ.
Vì bây giờ Đàm Vân Hi đã nhập ngũ nên hai người lúc nào cũng phải giữ tác phong chuẩn mực nhất có thể, khó có thể hẹn hò như những cặp đôi khác, huống hồ còn phải giả vờ như không quen biết. Nếu không sẽ có vô số tin đồn về cô, thậm chí là liên lụy cả Tư lệnh Đàm.
Bây giờ Lâm Phong có chút hối hận rồi, anh không nên kêu nhóc con nhập ngũ, thay vào đó, nhóc con phải ngoan ngoãn ở nhà làm một tiểu thư đáng yêu thì hơn!
"Nhớ." Nói không nhớ là nói dối, dù sao thì đây cũng là bạn trai của cô mà. Quả thật, trong thời gian anh ấy không có ở đây thì bầu không khí có chút chán chường.
Nhận được câu trả lời mong muốn, khóe miệng Lâm Phong khẽ nhếch lên. Sau đó, dù không muốn lắm nhưng anh đành phải đi chỗ khác để tránh bị hiểu lầm.
Lầm Phong trở lại, đương nhiền vị trí Đại Đội trưởng cũng nhanh chóng bị anh giành lại. Ngoại trừ Tiều Sinh biết rõ lý do nên đồng ý thì những người còn lại kịch liệt phản đối.
Xuất phát từ mục đích cá nhân lẫn lòng yêu Tổ Quốc, họ cho rằng điều này hoàn toàn không cần thiết.
Không phải Lâm Phong không có kinh nghiệm mà là anh quá bận rộn để gánh thêm hai mươi cục tạ tân binh này.
Tình hình chính trị trong thời gian này xoay chuyển liên tục, hơn nữa bọn phản động lại nhân cơ hội lộng hành, một người trẻ tuổi tràn đầy sức sống lại có kinh nghiệm như Lâm Phong cần phải thường xuyên dẫn người ra ngoài làm nhiệm vụ.
"Quân đội không thiếu nhân lực." Nếu có thể, anh rất muốn đập bàn trước mặt đám người này. Những kẻ ngồi một chỗ chỉ chỉ trỏ trỏ cả ngày làm sao biết được ra chiến trường nguy hiểm như thế nào?
"Ngoài tôi ra còn rất nhiều quân nhân tài năng khác, năng lực lẫn đầu óc đều tốt hơn tôi rất nhiều. Lúc nào cũng chỉ định mỗi tôi thì làm sao họ có cơ hội thể hiện bản thân mình? Bên cạnh đó, đối với việc huấn luyện tân binh, tôi là người làm tốt nhất."
Cứ mãi nâng anh lên rồi dìm những người khác xuống, sự thâm độc này thật khiến người khác khó chịu mà. Chắc chắn họ biết anh không có ý định gắn bó với quân đội lâu dài nên đang tìm cách vắt kiệt.
Bầu không khí trong phòng họp vô cùng căng thẳng. Cuối cùng, bằng sự cố chấp, anh cũng thắng lợi giành lại vị trí Đại Đội trưởng.
Ra khỏi phòng họp, một người đàn ông trung niên lên tiếng: "Tuổi trẻ không nên lao lực quá, nhất là với mấy ả đàn bà.
Sắc mặt Lâm Phong trầm xuống. Sau đó, anh quay sang nhìn ông ta, nở nụ cười châm chọc: "Cảm ơn lời nhắc của bác, nhưng cháu còn trẻ, tinh lực dồi dào. Mà bác cũng phải cần thận đấy, lớn tuổi rồi, sung sức quá kẻo thượng mã phong lại khổ. Tổ Quốc không thể thiếu một chiến binh "ngay thẳng" như bác được đâu."
Lâm Phong cố tình kéo dài hai chữ "ngay thẳng". Nhưng một kẻ đã trải qua bao nhiêu sóng gió như Lâm Huẫn làm sao có thể bị kích động dễ dàng như thế? Ông ta cười phá lên, bộ dạng dịu dàng hệt như một tiền bối lo lắng cho người con, người cháu của mình: "Bác chỉ lo lắng cho cháu mà thôi. Đừng để mấy cái cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc, nếu không khi cha cháu tỉnh dậy, biết con trai mình làm loạn như thế sẽ thất vọng lắm."
"Bác nói thế là không đúng rồi. Họ còn đang mong cháu nhanh chóng thành gia lập thất, sinh ra vài đứa cháu nội khỏe mạnh."
Lâm Huẩn thoáng cau mày, sau đó cười nhẹ rồi rời đi. Ngay khi Lâm Phong khuất khỏi tầm mắt, gương mặt ông ta vặn vẹo hung ác.
Nếu như ông ta không giết được Lâm Phong, vậy thì giết chết con nhỏ kia là được.
Lâm Phong trở lại, ai nấy đều buồn rũ rượi. Đang yên đang lành, ai mượn về đây thế?
Bài huấn luyện của Trịnh Hồng Phúc khá nhẹ nhàng vì ông chú trọng sự dẻo dai, tuy nhiên của Lâm Phong lại thiên về sức bền. Mỗi ngày anh ta đều bắt mọi người chạy mười vòng sân.
".." Trả Đại Đội trưởng Trịnh lại đây.
Đương nhiên Lâm Phong không biết chuyện này, ngày ngày bắt mọi người tập luyện đến cái này đến cái khác.
Tuy nhiên, dù có không thích như thế nào đi nữa thì họ không thể phủ định rằng những gì anh ta hướng dẫn là cần thiết để bổ sung cho chỗ thiếu của họ. Dẻo dai có, trí óc cũng được cải thiện, do đó việc nâng cao sức bền là vô cùng cần thiết.
Thịnh Thưởng vốn đã ít cơ hội nói chuyện với Đàm Vân Hi, bây giờ có sự xuất hiện của Lâm Phong lại càng thêm khó khăn.
Mối quan hệ giữa Đàm Vân Hi và Lâm Phong vẫn duy trì như cũ, dù không thể tiếp xúc thân thiết nhưng ngày nào cũng có thể gặp nhau. Mọi chuyện vẫn kéo dài bình thường cho đến hai tháng sau.
Kỳ đặc huấn đầu tiên bắt đầu.
Cứ nửa năm, quân đội sẽ tổ chức một khóa đặc huấn dành cho sinh viên trường quân đội và những ai trong đợt nhập ngũ. Đương nhiên, mọi người sẽ phải ký một bản cam kết bảo mật.
Trong đó có hai điều quan trọng.
Một, sau khi hoàn thành khóa huấn luyện, người tham gia không được phép tiết lộ bất cứ điều gì.
Hai, quá trình huấn luyện đặc biệt được áp dụng để kiểm tra khả năng sinh tồn cũng như năng lực của người tham gia, trong quá trình, nếu như người tham gia bị thương hoặc thậm chí là mất mạng thì quân đội không chịu trách nhiệm về việc này.
Tiết trời ngày Đông Chí phải nói là tê cóng cả người, dù có quấn chăn như thế nào cũng chẳng cảm thấy ấm nổi.
Hơn nữa, tuyết rơi dày đặc khiến cho làn da ai nấy cũng đều tái đi.
Hai mươi người tập hợp ở sảnh, trước mặt họ là những chiếc xe jeep. Lâm Phong mặc quân phục đứng trước mọi người, thông báo: "Hôm nay là buổi đặc huấn đầu tiên của mọi người, tôi cũng chẳng có lời nào, chỉ chúc tất cả vẫn giữ được mạng mình mà quay về."
..." Nghe câu này là đủ biết sắp tới họ sẽ trải qua cái gì rồi.
Nói không lo lắng là nói dối, bởi vì ai ai cũng biết đặc huấn vốn khác hẳn với tập luyện thông thường, mạng sống nằm trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Tuy nhiên, trong lòng họ lại mang đâu đó chút ít hy vọng khó tả, vì đây xem như là một bước tiến lớn trong ước mơ của họ.