Hoa Hoa Du Long

Chương 19



Ngữ khí thê lương bi ai tột độ, Lộ Thương nhìn lại cũng không có ý đồng tình, nhưng trong lòng băn khoăn nghĩ thầm “ Ông ấy…ông ta là người nào? Lại vì sao Hi Chân phải xin Tĩnh bỏ qua cho?…Tuy rằng Lộ Thương cùng Tĩnh là quan hệ vô cùng kỳ lạ, nhưng cũng chả hiểu sao mình lại ngây ngốc đến độ không để ý đến hành vi kì quái của y.

Yên lặng không lên tiếng, đứng ở giữa đình viện không quay đầu một lát, liền phất tay áo tránh ra, chỉ lưu lại một Hi Chân công chúa thần tình đau buồn như sen rũ trong ao, liễu buồn trước gió.

“ Ngươi rốt cuộc yêu cầu hắn cái gì vậy?” Xem ra Hi Chân thực sự quên bên cạnh mình còn có một Lộ Thương, nhưng Lộ Thương không nhịn được tò mò mà hỏi nàng.

Hi Chân liếc mắt một cái mới ý thức được sự tồn tại của hắn, nhìn Lộ Thương, ngẩn ngơ trên gương mặt nàng lui đi.

Miễn cưỡng cười, nàng vui vẻ trêu ghẹo Lộ Thương :“ Tĩnh ca là đem huynh giao cho ta, huynh phải học cái gì trước? Hoặc là…trước hết học nghi lễ cung đình, học như thế nào hầu hạ Tĩnh ca cùng ta…?” Tay áo trắng dài vung lên, nàng không nhịn được che đi miệng cười rộ lên, biểu tình mới khôi phục giống y lúc mới quen đầy tiêu sái vui vẻ.

Lộ Thương ức không được vì hành vi giễu cợt quan hệ của mình với Tĩnh mà đỏ mặt, tuy rằng biết hai người này có điểm gạt mình, chính là đã biết thân phận mạc danh kỳ diệu của mình chẳng đáng để hỏi một vấn đề gì…người ta là vợ chồng, lại là huynh muội, tự nhiên là thanh mai trúc mã. Mà chính mình…chính mình bên cạnh Tĩnh với thân phận gì?

Nam sủng sao?

Tự cười cười giễu mình, Lộ Thương cũng không khách khí đặt mông ngồi đối diện Hi Chân, cầm lấy trà uống một hớp.

“ Tĩnh ca chuẩn bị xuất chinh Lạc quốc” thật sự không cần hỏi Hi Chân, chính nàng mở miệng nói.

“ Nga…“ Lộ Thương gật đầu. Đại Đồng thực lực cường thịnh, Lạc Quốc tuy rằng dị sổ… thế nhân đều biết em ruột hoàng đế…cũng chính là thúc thúc của Tĩnh …Hiên Viên Dũng Nghĩa trốn tránh lập ra man di quốc đó, nhưng vẫn không hiểu vì sao Đại Đồng chưa xuất quân chinh phạt , rốt cuộc vì cái gì vẫn không ra binh, chưa nói đến phòng bị Lạc Quốc.

“ Vua của Lạc Quốc…là…là cha muội…” Hi Chân âm thanh kéo thật thấp.

Lộ Thương tức khắc hiểu được…hắn gật gật đầu, a… chuyện này nguyên lại thật phức tạp…

Trong lòng nghĩ đến một chuyện khác “ Chính là…muội là biểu muội của Tĩnh cơ mà?”

“ Muội là biểu muội của Tĩnh ca, vì mẫu thân của ta và mẫu thân của Tĩnh ca là chị em họ”

“ A…” Lộ Thương vì muốn biết hai người Tịnh Chân cùng Tĩnh có quan hệ rắc rối gì, đành chỉ ngây ngốc nhìn nàng.

Hi Chân nhận được ánh mắt kinh ngạc của hắn, đột nhiên cười rộ lên, tươi cười nhưng vẫn còn nét không nói nên lời “ Biết không? Biểu tình của huynh cùng với cha ta lúc đó thật giống nhau…”

Lộ Thương nhất thời không phản ứng lại được biểu tình của nàng thay nhanh như vậy, Hi Chân thay đổi chút ngữ khí, như là đảo qua thanh âm một chút “ Không nói chuyện mất hứng đó nữa, nói một chút là chuyện sau này huynh sẽ ở trong cung đi”

“ Cái gì?” Lộ Thương nghe vậy, nhất thời nhảy dựng lên “ Là ai nói ta phải sống trong cung…”

Hi Chân có điểm dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn “ Chẳng lẽ huynh không hiểu thị vệ cung vua là cái ý tứ gì sao?”

Trời ạ! Ai tới cứu hắn!

Nghe Hi Chân giải thích, cái gì gọi là thị vệ cung vua, lúc sau Lộ Thương cảm giác nghe xong chính mình muốn hỏng mất…cái gì mà thị vệ cung vua, mấu chốt nhiệm vụ là an toàn của quốc quân, đơn giản mà nói chính là vệ sĩ dưới mọi thời tiết. Quan giai cao, công tác khổ… phàm là lúc hoàng đế vào triều, du lịch, tuần du, thậm chí lâm hạnh cung phi, đều phải đứng gác…quả thực chính là một cái đuôi bám theo hoàng đến hơn cả người hầu.

“ Ta…ta mới không làm thị vệ cung vua -cái đồ bỏ đi đó ! Ta phải về Hàng Châu.

“ Huynh thấy có thể quay về sao?” Hi Chân cười lạnh, nhắc nhở cảnh tình trước mặt.

Nhớ tới chình mình bị hạ dược…còn việc trốn tránh chức vụ sẽ làm liên lụy huynh đệ đưa tới tai họa, Lộ Thương trầm mặc.

Chính là…

“ Muội là thê tử của hắn cơ mà, tại sao giúp hắn chăm sóc…chăm sóc….” Không biết phải dùng ngôn ngữ nào để nói lên thân phận mình, Lộ Thương lại một lần nữa đỏ mặt.

“ Giúp Tĩnh ca chăm sóc nam sủng của hắn thật sự là quái lạ đi?” Cái biểu tình thê lương, lại một lần nữa nổi lên trên mặt Hi Chân. Nàng đứng lên, nhìn ngoài phía cửa sổ vô hồn nhìn muôn vàn cảnh đẹp “ Từ nhỏ, muội đã được biết mình chính là thê tử của Tĩnh, mẫu thân vẫn dạy muội thế nào mới là một mẫu nghi thiên hạ, một hoàng hậu tốt…trong đó tối quan trọng đó là…”

“ Chính là hiểu được mà chiếu cố một người như huynh “ Hi Chân tuy rằng lộ ra cảm giác trêu ghẹo, nhưng Lộ Thương không khỏi lạnh run.

Hậu cung nữ tử tựa hồ đời sống là cung ngọc điện vàng, ai lại biết được các nàng giấu bao tâm sự phiền muộn sau tơ lụa phù hoa.

Chẳng lẽ chính mình cũng lọt vào danh sách cùng các nàng giống nhau cái điều đó? Nhớ tới chính mình ở Lộ Thương sơn trại tự do tự tại, khiếu ngạo núi rừng cả đời, Lộ Thương có cảm giác thất kinh.

Hi Chân tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, không khỏi nở nụ cười “ Huynh cũng không cần quá lo lắng, dù sao Tĩnh ca, người này…” nàng dừng một chút “ Hắn tuy có mới nới cũ, trước kia những người như huynh không phải không có. Chờ hắn chơi chán, huynh đại khái có thể tự do”

“ Thật không?” Giống như nhận được tin tốt, Lộ Thương lại phát hiện chính mình có điểm cao hứng không đứng dậy…ai lại vì mình bị biến thành món đồ chơi mà hoan hô với nhảy nhót vỗ tay tưng bừng, hắn vì cảm giác không thoải mái này trong lòng mà lấy cớ.

“ Dù sao chỉ cần huynh ngoan ngoãn đi sau ta, chờ Tĩnh ca về hắn sẽ thay đổi chủ ý, nguyện ý thả huynh không chừng.” Nhìn về phía Lộ Thương, ánh mắt nàng có chút thâm trầm, Lộ Thương như thế nào lại đoán không ra ý muốn nàng ám chỉ cái gì.

“ Ai nha, dù sao từ hôm nay trở đi ta với huynh cũng phải dựa vào nhau mà sống.” Rốt cuộc là làm chủ sự cuộc, Hi Chân nói xong không bình tĩnh đứng lên.

“ Ta mệt mỏi. Bãi giá, đưa Lộ công tử đến Vọng Tùng viên nghỉ tạm.” Nghe tiếng ngoài cửa trả lời, Lộ Thương tuy rằng cảm thấy trong lòng còn thiên ngôn vạn ngữ chưa nói ra, rõ ràng Hi Chân cũng không nói thêm cho hắn cái gì cả, đồng thời cũng nghĩ đến tương lai tội nghiệp quan thị vệ, liền ngoan ngoãn theo cung nhân rời khỏi chỗ ở của Hi Chân.

Trong cung mấy ngày nay tuy thật sự nhàm chán, nhưng cẩm y ngọc thực lại thấy ngày rất nhanh, Tĩnh nhanh chóng ra khỏi hoàng thành,chính thức dẫn quân tiến công Lạc quốc. Tuy rằng Lộ Thương lúc tiễn đưa y xuất chiến, mắt vẫn còn chớp lên khi thấy y một thân hoa lệ mặc giáp như thiên thần, lại còn Hi Chân đang cười nhạo hỏi đến khi nào hai người mới nhổ rễ đi được, hắn kiên trì ngoan cố đối với biến thái mĩ nam kia không một tia nhìn hữu tình.

Hàng ngày đều có người chạy về cung báo tin chến thắng nơi tiền tuyến, Lộ Thương lại thấy Hi Chân trước báo cáo chiến thắng mà trở nên trầm mặc. Tuy nàng còn cố gắng ở trước mặt Lộ Thương bày ra một bộ dáng có thần sắc, nhưng Lộ Thương vẫn nhận ra nét lơ đãng thoáng nhìn, khi nàng một mình ngẩn người đứng bên cửa sổ, mắt xa xôi như ngóng về một người hư ảo chốn chân trời.

Dù sao đó cũng là cha ruột…cho tới bây giờ dù không biết cha mình là ai, nhưng Lộ Thương lại bị sự bi thương này làm cho đồng cảm, có điểm đồng tình khi Hi Chân hoạt bát bề ngoài sung sướng lại nhìn đến vô hồn.

Nếu Tĩnh có thể không trở về thì tốt rồi.

Mặc dù có điểm ẩn ẩn hiện hiện phát hiện chính mình đối với Tĩnh cũng có chút không muốn xa rời, chính là bị Tĩnh gây sức ép thống khổ bao lần khiến Lộ Thương không chịu nổi mà sợ hãi khi y chiến thắng trở về.

Trừ bỏ sợ hãi những phương thức làm tình dã man, kỳ thật còn có một lý do chính mà hắn luôn tìm cách không thừa nhận: người ngốc ở với nhau lâu sẽ có cảm tình, tuy rằng Hi Chân vừa thấy mình lại bắt đầu buộc đọc một ít quy tắc cung đình, Lộ Thương vẫn không tự chủ được mà xem nàng như huynh đệ xa cách từ lâu của mình, coi nàng như một người bạn tốt giữa cuộc sống cung đình tịch mịch tẻ nhạt này, không hy vọng nàng cùng chính mình nhìn chồng và cha xung đột vũ trang.

Bất quá, tựa hồ Lộ Thương vận khí cũng không được tốt, tuy rằng mỗi ngày đều trộm cầu thiên địa cho Tĩnh không cần trở về làm cho chính mình có thể tiếp tục chuỗi ngày tiêu diêu tự tại kia không lo ăn mặc này, Lộ Thương lại sáng sớm vừa ánh nắng ban mai lên đã đi đón thông tin Tĩnh chiến thắng trở về .

“ Phải về đến đây rồi chứ nhỉ…” Lẩm nhẩm ở miệng mà không ai nghe thấy, Lộ Thương trộm dùng khóe mắt liếc đến một đám hậu cung mỹ nhân mặt mày tái nhợt đang hướng về phía Hi Chân quỳ xuống.

Tựa hồ bộ dáng không đầu không cuối, không người dẫn đường, những người lính đều đi qua mặt thành hàng, Lộ Thương nhìn thấy Tĩnh…ngồi trên cao một thân triều phục…hắn không quen với vẻ mặt hoàng đế uy nghiêm của y, phía sau còn có đại kiệu tám người khiêng che kín bình phong vô số cờ phướn phấp phới bay dọc đường quân đi.

Hắn có nhìn thấy ta không?,…Có thể nhìn thấy ta không nhỉ?…

Quỳ gối, một thân màu đỏ trường bào của thị vệ trải ra đất, Lộ Thương dưới đáy lòng sâu thẳm như sóng xô gió cuốn, tuy rằng thủy chung không chịu thừa nhận cảm giác của mình với Tĩnh, hắn vẫn là hy vọng liếc nhìn được Tĩnh bao nhớ thương của mình.

Nhưng lại khiến kẻ khác thất vọng chính là … Tĩnh chẳng những không có một cái chú ý đến đội ngũ thân cận thị vệ mà liếc mắt một cái, thậm chí đến lúc Lộ Thương đi sau Hi Chân cùng đám hậu cung tiếp đón y, Tĩnh không nhìn hắn một cái, chứ đừng nói đến tươi cười, tựa hồ một lần đi tiền tuyến, Tĩnh đã đem món đồ chơi mới cấp Lộ Thương này ném vào quên lãng.

“ Thực có lỗi! Bởi vì ta còn chưa nói cho muội một tiếng…” Y đem ánh mắt đầy tăm tối nhìn chòng chọc Hi Chân, thần sắc Hi Chân trở nên sâu sắc đầy u ám không đoán được “ Hiên Viên Dũng Nghĩa đã bị quân ta bắt giữ…”

Tĩnh không nói gì thêm, bởi vì Hi Chân bỗng nhiên hét lên một tiếng, lấy tay ôm chặt mắt ngã xuống đất, cung nhân đằng sau vội chạy ra đỡ nàng dậy.

Tĩnh phất phất tay áo, ý bảo cung nhân đưa nàng đi vào, sau đó lãnh đạm chuyển thân đi qua, huy tay phất ý bảo kiệu nhân đằng sau đuổi kịp mình, nhưng lại một lời không nói, ngênh ngang mà đi, còn lại Lộ Thương lòng đầy xúc động muốn chém chết y, hung hăng trừng mắt với y, chỉ có thể đứng lặng một chỗ nhìn bóng dáng khuất dần.

A…! Nam nhân này, không phải là người? Có phải là người không vậy? Tại nơi này chà đạp bản thân mình quá đáng, trở về lại cư nhiên đem mình thành người vô hình không thèm để ý, mặc kệ qua một bên?

“ Hi Chân, muội ở đâu?”

“ Hi…” Trở lại chỗ ở cũ mang không cam lòng, suy nghĩ mãi, Lộ Thương rốt cuộc không nhịn được đi vào tiểu đình Hi Chân ở, nghĩ muốn tâm sự với nàng mọi buồn bực trong lòng, nhưng mà đứng ngoài cửa, hắn lại nghe thấy tiếng của Tĩnh, bèn nuốt xuống thanh âm kêu gọi Hi Chân.

Hung hăng cắn chặt răng, tuy rằng hành vi của mình thật vô sỉ, trong lòng tràn đầy oán khí khiến hắn quăng luôn đạo đức ra khỏi đầu mà lấy tay chọc một lỗ ở cửa sổ … theo cửa sổ hướng nhìn vào, chứng kiến một cảnh tượng làm hắn chấn động toàn thân:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.