Eva và các cô gái rõ ràng đã rất kinh hãi.
Nghe Ca Diễm nói xong, tất cả đều chớp mắt nhìn cô và Bồ Tư Nguyên hồi lâu, chỉ có Eva, người can đảm hơn một chút, nói: "... Cứu, cứu chúng em?"
"Đúng."
Để trấn an cảm xúc của họ và cho họ hiểu rõ hơn toàn bộ sự việc, Ca Diễm nói rất rõ ràng và chi tiết: "Em gái chị và chị không bị lừa bởi những kẻ xấu đó. Tụi chị cố tình tiếp cận những người này và cố tình để họ đưa đến đây. Mục đích cuối cùng của tụi chị là cứu tất cả các em, sau đó bắt giữ đám người xấu này."
Khi nói chuyện, ánh mắt của cô luôn rơi vào những cô gái này. Bọn họ có vẻ còn rất trẻ, nhỏ nhất là mười ba hoặc mười bốn tuổi, những người lớn hơn một chút chỉ khoảng mười bảy đến mười tám tuổi.
Đa số họ là những cô gái chưa đủ tuổi thành niên.
Cô thực sự không thể tưởng tượng được nếu hôm nay cô và Bồ Tư Nguyên không tới đây, những cô gái ngây thơ thanh tú như hoa này sẽ phải đối mặt với những hành động tàn ác nào.
Cảm thấy Ca Diễm trông đẹp và rất thân thiện, lúc này các cô gái đã sẵn sàng nói chuyện. Một cô gái chỉ vào Bồ Tư Nguyên phía sau Ca Diễm, nói: "Em gái chị trông cao quá, chị ấy giống như con trai."
Ca Diễm quay đầu lại liếc nhìn khuôn mặt đông cứng của Bồ Tư Nguyên, "phụt" bật cười: "Đúng vậy, em gái chị sinh ra đã cao và mạnh mẽ hơn những cô gái khác, nhưng em ấy dũng cảm lắm, sẽ bảo vệ mọi người."
Bồ Tư Nguyên ban đầu đứng im lặng sau lưng và nghe cô nói, khi anh nghe đến đây, ánh mắt hơi chuyển động.
Giọng nói của cô đối với các cô gái này, có một cảm giác rất tự nhiên và có chút hơi quen thuộc.
Dường như cô được sinh ra với một tư thái của một người chị để hướng dẫn những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình và tích cực bảo vệ chúng.
Đặc điểm này thường xuất hiện ở những người có em gái hay em trai ruột của họ.
Tiếp đó, Ca Diễm nói chuyện phím với các cô gái một lúc, dần dần thuyết phục họ tin tưởng mình, sau đó chậm rãi nói: "Để mau chóng đem các em cứu ra ngoài, chị hy vọng các em có thể nói cho chị biết các em đã ở nơi này bao lâu rồi? Trong quá trình đó có xảy ra chuyện gì không? Những người xấu đó đã làm những gì?"
Các cô gái nhìn nhau một lúc, cuối cùng chọn ra Eva làm người phát biểu.
Eva nói: "Tất cả tụi em đến vào những thời điểm khác nhau. Helen và em mới đến hôm qua, Sydney và những người khác đến cách đây ba ngày, còn Zoe và những người khác nữa đến một tuần trước."
Vào lúc này, Bồ Tư Nguyên cũng lặng lẽ ngồi xổm xuống bên cạnh Ca Diễm.
Anh lẳng lặng nhìn Eva và thấp giọng nói: "Bọn chúng có chụp mỗi người một bức ảnh lúc đưa các em đến đây không?"
Ca Diễm nhìn anh một cái.
Vì quan tâm đến cảm xúc của những cô gái này, anh cố tình tránh sử dụng những từ "lừa" hay "dụ dỗ", thay vào đó sử dụng từ "đưa".
Eva gật đầu.
Bồ Tư Nguyên tiếp tục: "Có những cô gái khác đến đây với em, nhưng một số người trong số đó đã bị đưa ra ngoài. Một số người đến sớm hơn họ, chẳng hạn như Zoe và những người khác vẫn ở lại đây."
Eva: "Vâng!"
Ca Diễm tiến lại gần anh hơn thì thầm bằng giọng chỉ hai người mới có thể nghe thấy: "Vì vậy, thời gian khi họ gặp nguy hiểm là ngẫu nhiên. Tham khảo ảnh mà Daniel chụp chúng ta trước khi rời đi, bọn chúng chụp hình các cô gái sau đó gửi đến khách hàng của mình. Một khi khách hàng chọn được người mình muốn, chúng sẽ đưa cô gái được chọn ra tiến hành hoạt động kế tiếp."
Anh khẽ gật đầu.
Ca Diễm quay đầu hỏi Eva lần nữa: "Những em gái hay chị gái đã rời khỏi căn phòng này, sau này họ có quay lại không?"
Eva nghiến răng lắc đầu.
Nói cách khác, một khi bạn đã rời khỏi căn phòng này, có nghĩa là kết cục sẽ không may mắn.
Trước khi Ca Diễm có thể hỏi thêm bất cứ điều gì, Bồ Tư Nguyên đột nhiên nhỏ giọng: "Ca Diễm."
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô bằng tên của cô, Ca Diễm sửng sốt theo phản xạ. Khi cô ngước mắt lên, anh đã đứng dậy và di chuyển một chút ra khỏi các cô gái.
Ca Diễm chào Eva và các cô gái, đi đến chỗ anh: "Có ý kiến gì à?"
Trong ánh sáng mờ ảo, anh nhìn cô, thấp giọng nói: "Tôi có một chuyện không tiện hỏi, cần cô hỏi giúp."
Ca Diễm: "Chuyện gì?"
Bồ Tư Nguyên dừng lại một giây: "Cô hỏi họ xem có một khoảng thời gian cố định để đi vệ sinh và tắm không?"
Sau khi nghe xong những lời này, Ca Diễm ngay lập tức hiểu ý của anh.
Rõ ràng việc di chuyển của những cô gái này hoàn toàn bị hạn chế, trừ khi những người như Daniel chủ động đưa họ đi, nếu không họ sẽ luôn bị nhốt trong căn phòng này, không thể đi đâu hay làm gì.
Tuy nhiên, mọi người đều có những nhu cầu sinh lý cơ bản nhất, căn phòng này tuy ẩm thấp và tối tăm, nhưng trên mặt đất không có phân, các cô gái cũng không tỏa ra mùi. Vì vậy, suy ra, họ có cơ hội đi vệ sinh và tắm. Xét cho cùng, từ quan điểm của những người đó, khách hàng không thích "hàng hóa" của mình bẩn.
Do đó, đây sẽ là cách duy nhất để họ thoát ra khỏi phòng giam này.
"Tôi sẽ hỏi." Ca Diễm gật đầu lia lịa, vừa định quay lại, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh.
Anh đứng tại chỗ, dường như đang đợi cô nói.
"Anh hiện tại đã biết tên thật của tôi." Cô nâng mắt: "Vậy ngài Tử Thần, khi nào anh định cho tôi biết tên thật của anh đây?"
Bồ Tư Nguyên bất động nhìn cô, trong chốc lát, anh lại suýt nữa bị cô làm cho buồn cười - Đầu óc của người phụ nữ này thật sự rất kỳ lạ, mỗi lần nói và làm đều khiến anh có chút không chịu nổi. Như lúc này, cô ấy sẽ hỏi một câu như vậy khiến bạn không lường trước được.
Anh chưa bao giờ gặp một người như thế.
May mắn thay, căn phòng mờ tối, vào lúc này cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh có chút khác biệt so với vẻ mặt băng lãnh thường ngày. Một lúc sau, anh cuối cùng mới thì thầm: "Chờ đến khi cô có thể ra khỏi căn phòng này rồi nói."
"Lại vẽ ra cho tôi một cái bánh lớn." Nghe xong, cô cười vẫy vẫy tay: "Vậy tôi đề nghị anh chuẩn bị tinh thần đi, sẽ nhanh thôi."
*****
Quả nhiên như Bồ Tư Nguyên mong đợi, sau khi Ca Diễm hỏi Eva và những người khác, nhận được câu trả lời khẳng định - Mỗi tối vào lúc tám giờ, lính canh bên ngoài phòng giam sẽ đưa tất cả họ ra ngoài, áp giải họ đến một tầng có phòng tắm lớn.
Họ chỉ có hai mươi phút, trong hai mươi phút này, họ phải đi tắm và đi vệ sinh, không được ở đó nhiều thêm một phút nào.
Eva nói xong, tựa hồ còn có chút khó có thể mở miệng, Zoe ở bên cạnh nói thêm: "Ngoài ra, khi chúng em tắm và đi vệ sinh, đều sẽ có người ở bên trong... theo dõi."
"Ở bên trong?" Ca Diễm nhăn mày: "Trong phòng tắm và toilet?"
Zoe gật đầu, trong giọng nói như muốn khóc: "Những tên lính gác đó, mặc dù không đụng đến tụi em, nhưng họ sẽ ở trong phòng tắm dưới danh nghĩa giám sát... công khai nhìn tụi em, còn, còn dùng điện thoại mà chụp hình tụi em."
Sau khi nghe xong những lời này, Ca Diễm tay rũ bên người không khỏi nắm chặt lại.
Bồ Tư Nguyên, người đang đứng phía sau cô, đã nắm bắt được phản ứng của cô vừa nãy, anh ho nhẹ, nói với Zoe và những người khác: "Cảm ơn mọi người đã cho chúng tôi biết điều này."
Giọng anh nói câu này mang theo một cảm xúc mềm mại khó tả. Điều này khiến Ca Diễm nhanh chóng thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực dâng trào chỉ trong khoảnh khắc đó.
Sau đó, cô hít một hơi thật sâu và nở một nụ cười thân thiện thường thấy, nói với những cô gái này: "Việc kế tiếp cứ giao cho chị Ca Diễm và chị gái cau có này. Nhớ kỹ, đợi lát nữa dù cho phát sinh chuyện gì, dù cho các em nhìn thấy cái gì, đều không cần lên tiếng, không cần sợ hãi, nghe theo lời tụi chị mà làm. Tin tưởng chị, hôm nay sẽ đem các em cứu ra ngoài, để các em trở lại bên ba mẹ mình."
Các cô gái nhìn nhau, và Sydney, người sống rất nội tâm, đột nhiên nói: "Chị Ca Diễm, chị và em gái của chị... liệu có gặp nguy hiểm không?"
Rốt cuộc, đối với những cô bé này, những tên buôn bán người ấy và lính canh giống như những con quỷ tồi tệ nhất trong địa ngục.
"Sẽ." Ca Diễm búng tay và tỉm cười: "Nhưng tụi chị rất lợi hại."
"Lợi hại cỡ nào..."
Vừa nói cô vừa quay đầu về phía Bồ Tư Nguyên ở phía sau và hất cằm lên: "Đấy, cô em gái cau có đó, mặc dù trông rất dữ dằn nhưng em ấy là một trong những người lợi hại nhất trên thế giới."
Sydney không nhịn được cười: "Thế chị Ca Diễm đâu?"
Cô làm động tác đặt tay lên ngực: "Chị Ca Diễm tất nhiên là số một trên thế giới."
Các cô gái đều thích thú bật cười. Đây là là nụ cười đầu tiên của họ khi bị lừa vào địa ngục này bởi lũ quỷ.
Sau khi Ca Diễm nói những lời này, cô vô thức nhìn về phía sau.
Nếu không nhầm, dường như cô đã thấy Bồ Tư Nguyên hơi cong môi trong tiếng cười giòn giã.
*****
Thời gian chờ đợi thường lâu nhất.
Theo quan sát của Eva và những người khác trước đây, trên thực tế, tổng số lính canh ở tầng này chỉ có sáu hoặc bảy người. Bởi vì xiềng xích căn phòng giam giữ các cô rất chắc chắn, mà các cô gái đều tay trói gà không chặt, căn bản không có sức mà phá xiềng xích và chống lại đám lính canh ấy, nên tầng này không có bao nhiêu tên cả. Những tên lính canh này chịu trách nhiệm chính đó là tuần tra bên ngoài phòng giam, đưa thức ăn cho các cô gái và đưa họ đến khu vực tắm. Eva nói rằng thấy mỗi người trong số đó đều có một khẩu súng.
Ca Diễm suy luận rằng những tên khác làm "những việc quan trọng hơn" ở tầng trên.
Ở bên kia cánh cửa, Ca Diễm có thể nghe thấy những người đàn ông bên ngoài đang nói chuyện ồn ào, vừa nói vừa cười ầm ĩ, trong đó luôn xen lẫn những câu nói thô tục, cả bầu không khí rất thản nhiên.
Cô nghĩ rằng những tên này không bao giờ ngờ đến, những cô gái mà chúng cho rằng không thể tự mình xoay chuyển số phận giờ lại có cô và Bồ Tư Nguyên trà trộn vào.
Trước tám giờ, Eva đột nhiên đi về phía Ca Diễm, cô gái nhỏ ngồi xổm xuống, ghé vào tai cô nói: "Chị Ca Diễm và em gái có phải hay không còn đi cứu những cô gái khác?"
Cô gật đầu: "Ừ, có chuyện gì vậy?"
Eva cho biết: "Em bị bắt cùng với Joey, bạn của em vào lúc đó, nhưng cậu ấy và em bị đưa vào phòng giam khác nhau. Chị Ca Diễm, chị có thể cứu Joey sớm được không? Cậu ấy bị hen suyễn, em rất lo lắng cho cậu ấy."
Ca Diễm nghe được lời này, trong lòng hơi đau xót. Cô không đành lòng nói cho Eva, nếu Joey không đủ may mắn, rất có khả năng đã bị mang đi tầng khác.
Qua vài giây, cô gật đầu đồng ý: "Chị hứa với em nếu gặp em ấy, chị sẽ là người đầu tiên cứu em ấy ra."
Ngay lập tức Eva mỉm cười: "Cảm ơn chị Ca Diễm. Màu tóc của Joey rất giống chị, nó có màu đỏ rực, cậu ấy có một nốt ruồi dưới mắt trái và chút tàn nhang trên mặt. Cậu ấy là người bạn thân nhất của em."
Đồng tử Ca Diễm run lên khi nghe về mái tóc đỏ và tàn nhang.
Khuôn mặt luôn nở nụ cười ngọt ngào xuất hiện trong tâm trí cô.
"Chị!"
Cô như nghe thấy tiếng gọi văng vẳng bên tai.
Khó quên, lưu luyến trong mơ.
Eva là cô gái rất tinh tế, lúc này thấy tâm trạng cô thay đổi, liền hỏi: "Chị Ca Diễm, có chuyện gì vậy?"
Ca Diễm dằn lại những đau đớn như sóng thần và niềm chua xót trong lòng cô, cô cong môi, nói chắc chắn: "Được, chị sẽ nhớ kỹ."
Đúng tám giờ, tiếng xiềng xích bị chìa khóa chuyển động vang lên.
Ca Diễm nháy mắt với Eva và những người khác, ra hiệu họ sẽ cùng cô và Bồ Tư Nguyên đi ra.
Sau khi cửa phòng giam được mở ra, một người đàn ông vạm vỡ đang chải tóc, mặt dữ tợn, bước vào. Hắn thô bạo đẩy Eva, quát lớn: "Đi mau! Đừng lộn xộn!"
Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên cố tình đi chậm lại cuối cùng, khi họ bước ra khỏi phòng giam, Ca Diễm thấy bên cạnh người đàn ông vạm vỡ là người đàn ông có mái tóc vàng. Bốn người đàn ông khác đang chơi bài xung quanh chiếc bàn vuông ở giữa.
"Không có máy theo dõi." Bồ Tư Nguyên quét mắt qua sáu tầng lầu lúc này thốt ra năm chữ.
Phòng tắm lớn nằm ở phía trước bên trái, Ca Diễm đi vài bước theo các cô gái, liền nghe thấy người đàn ông phía sau nói: "Hai người này, hôm nay mới tới?"
Người đàn ông tóc vàng kêu lên một tiếng "ừm".
Giọng nói của người đàn ông vạm vỡ trở nên thực đáng khinh: "Chậc, chậc, mặc kệ bộ dáng như thế nào, người bên trái tuy cao hơn một chút, nhưng mông thật đẫy đà."
Ca Diễm gần như bật cười thành tiếng, cô quay đầu liếc nhìn Bồ Tư Nguyên bên cạnh, gương mặt anh gần như hòa vào màn đêm. Đây là lần thứ hai anh được khen ngợi, anh nên vui mừng hay không vui đây?
Cuối cùng khi cả hai bước vào phòng tắm lớn, người đàn ông vạm vỡ phía sau đột nhiên nắm lấy vai Bồ Tư Nguyên và kéo anh lại.
Ca Diễm giật mình, sau đó quay lại, thấy khuôn mặt người đàn ông vạm vỡ lúc này run lên vì phấn khích. Hắn híp đôi mắt, chỉ vào Bồ Tư Nguyên nói: "Mày, cởϊ qυầи áo ra cho tao, ngay lập tức!"