Hỏa Hôn

Chương 30: Bảo vệ



Ca Diễm nghe được lời này, trong nháy mắt còn tưởng mình nghe lầm hay không.

Bởi vì lúc Bồ Tư Nguyên nói những lời này, khuôn mặt tuấn tú kia vẫn lạnh nhạt như cái xác bị đưa vào quan tài, thậm chí giọng nói không hề mang theo chút nhiệt độ nào.

Nhưng cái người lạnh băng giống như hầm chứa đá này, thế mà lại nói ra câu "Muốn để cô nắm tay tôi trong chốc lát", trong câu nói đó còn có thể lý giải ra ý muốn làm nũng.

Rốt cuộc là anh điên rồi hay là cô điên?

Thân thủ Bồ Tư Nguyên nhanh nhẹn lại vững chắc, thừa dịp cô đang ngây người, trong nháy mắt đã leo lên vị trí ngang hàng cô.

Vì cô vẫn nắm dây thừng, nên hai người lúc này đang cùng nắm vào sợ dây.

Bồ Tư Nguyên nhìn biểu tình chết máy của cô, trong mắt hiện lên ý cười. Rồi sau đó, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường đang đếm ngược còn hai mươi mốt tiếng, anh nhẹ nhàng giơ tay lên quơ quơ trước mặt cô, trầm giọng nói: "Tuy rằng tôi không ngại để cô nắm tay trong chốc lát, nhưng không đủ thời gian ta còn phải lên mật thất thứ ba, thêm nữa, tôi sợ dây thừng chịu không nổi."

Ca Diễm vừa mới rơi vào khiếp sợ, kinh ngạc xen lẫn một tia thẹn thùng trước nay chưa từng có, mãi đến lúc này, cuối cùng bị câu nói châm chọc của anh làm cho hoàn hồn lại.

Sau đó, cô thẹn quá hóa giận đem tay anh hất ra, tức giận nắm lấy dây thừng, nhanh chóng leo lên trên: "Tôi nắm cái rắm!"

Bồ Tư Nguyên hơi ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng mảnh khảnh cách mật thất thứ ba ngày càng gần, khóe miệng khẽ dướn lên một chút.

Chờ đến khi hai người thông qua dây thừng leo lên mật thất, sàn nhà của mật thất thứ ba hay cũng chính là trần nhà mật thất thứ hai chậm rãi đóng lại.

Vực sâu không thấy đáy phía dưới cũng bị ngăn cách.

Ca Diễm đứng ngơ ngẩn, hồi tưởng lại vừa nãy mình mới treo lơ lững giữa không trung của cái hố ấy, tức khắc cảm thấy may mắn và nghĩ còn sợ. Nhưng nghĩ đến người nào đó đã có cách thoát thân mà còn tỏ ra hy sinh cũng không hối tiếc làm cô lo lắng không yên, tâm trạng cô liền không tốt.

Vì thế, vừa mới thu lại dây thừng, Bồ Tư Nguyên từ trên mặt đất đứng dậy liền nhận được sự xem thường và cái quay lưng lạnh nhạt của cô gái Hỏa Hôn.

Bồ Tư Nguyên: "?"

Vị Tử Thần thẳng như sắt thép nghĩ tình cảnh vừa rồi tuy rằng có nguy hiểm, nhưng hai người cuối cùng đã thành công thoát khỏi vực sâu, đó chính là chuyện may mắn nhất, vì cái gì mà cô gái này lại không vui?

Hừm, tâm tư của con gái, bạn đừng mong đoán được.

Một giây trước cô ấy còn lo lắng cho bạn muốn chết, nhưng giây tiếp theo là vì bạn cố ý lừa dối khiến cô ấy lo lắng như vậy thì cô ấy sẽ lập tức trở mặt ngay.

Gian mật thất này nhìn qua không có gì bất thường, trong đây dù bảng đen, bàn vuông, ghế đá hay một vật trang trí đều không có giống như hai mật thất trước. Nhìn quanh bốn phía, chỉ có duy nhất một ống thông gió trên vách tường.

Ca Diễm trong lòng vẫn ôm một bụng tức giận không để ý đến người nào đó, nhưng cô vẫn quan sát trái phải trong chốc lát, hậm hực nói với anh một câu: "Anh có cảm thấy mật thất ngày càng nóng không?"

Bồ Tư Nguyên: "Không có."

Ban đầu lên đây, cô đã cảm thấy không khí trong mật thất này càng ngày càng nóng. Cô giơ tay sờ lưng và trán mình, phát hiện đều đã ướt, vì thế cô cởϊ áσ khoác ra, lúc này chỉ còn lại áo ngắn tay.

Ai ngờ cô vừa đem áo khoác cột ở hông, liền nghe được người kia đưa lưng về phía cô đang kiểm tra mật thất ung dung mà nói: "Cô không cần tìm cớ để cởϊ qυầи áo đâu."

Ca Diễm: "...."

Anh đi chết đi!

Ước chừng mười lăm phút sau tỉ mỉ quan sát mật thất, Ca Diễm cảm thấy toàn thân mình từ trong ra ngoài đều đã ướt đẫm. Chỉ là quần áo trên người cô đã không thể cởi thêm gì nữa, không bằng cứ đem cô đi thiêu đi? Nếu chỉ có mình cô là được rồi, nhưng trong đây còn có một người đang hiện hữu, mà còn là đàn ông.

Cô lúc này nóng đến bất động, ngồi xổm trên mặt đất, cánh tay nóng như muốn nhũn ra, nhìn Bồ Tư Nguyên đang nghiêm túc kiểm tra mặt tường, cô thở phù phù nói: "Anh thật sự không nóng sao? Tôi cảm thấy nhiệt độ nơi này ít nhất là bốn mươi độ đấy đại ca!"

Chẳng lẽ vị "hầm chứa đá" này có khả năng tỏa ra khí lạnh thật sao?

Bồ Tư Nguyên dời ánh mắt từ trên mặt tường quay đầu lại, nhìn cô một cái: "Không nóng."

Ca Diễm phẫn nộ chỉ vào mặt anh nói: "Mồ hôi trên mặt anh rơi như thác nước, còn nói là không nóng?!"

Bồ Tư Nguyên bình tĩnh như Phật: "Lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ lạnh."

Cô không nhịn được nữa mắt trợn trắng lên.

Lúc Bồ Tư Nguyên kiểm tra sơ lượt xong, từ trên người lấy ra dụng cụ cạy khóa chuyên dụng nho nhỏ, bắt đầu mở đinh ốc trên miệng ống thông gió.

Ca Diễm đổ mồ hôi đầm đìa chỉ vào ống thông gió: "Đó là lối ra duy nhất của mật thất này à? Tôi nghi nhiệt độ trong đó cũng phải ít nhất tám mươi độ."

Nhiệt độ trong mật thất này chính là từ ống thông gió phả ra.

Khả năng cô đi vào đó sẽ trở thành miếng sườn heo nướng tiêu mất.

"Cô không cần đi vào."

Lúc này anh đã nhanh chóng vặn hết đinh ốc ra, thu lại dụng cụ rồi bắt đầu cởϊ áσ khoác.

Ca Diễm nhướng mày, có chút khó hiểu: "Tôi không đi vậy làm sao ra khỏi nơi này?"

Bồ Tư Nguyên không nói chuyện, anh lúc này đã đem áo khoác cởi ra, bên trong không mặc gì, cũng bởi vậy nên lúc ấy Ca Diễm hoàn chỉnh thấy được thân trên lỏa lồ của anh.

Tuy rằng đây là thời điểm gấp gáp, vốn không nên sinh ra tâm tư gì, nhưng Ca Diễm nhìn rõ ràng đường cong lưng anh cùng đường nhân ngư và cơ bụng, sâu trong nội tâm vẫn không nhịn được sinh ra một tia trầm trồ.

Màu da trên người anh cũng trắng như gương mặt anh vậy, xác thực khó tin rằng một đặc công "thân kinh bách chiến"* như thế ấy vậy mà trên người không lưu lại vết sẹo nào, mỗi một tấc trên da thịt như bắt sáng lên.

*Thân kinh bách chiến (身經白战): Thân trải qua trăm trận đánh.

Thân thể của người đàn ông này cũng đủ khiến bao phụ nữ khao khát và xúc động.

Ca Diễm tuy rằng chưa nhìn qua cơ thể của người đàn ông khác, nhưng cô vẫn đại khái rõ ràng đường cong cơ thể như thế nào là hoàn mĩ.

Chính là cơ thể của người này đây.

Vì thế, chờ khi Bồ Tư Nguyên quay đầu lại, liền nhìn thấy cả khuôn mặt Ca Diễm đều đỏ lên.

Màu đỏ thế này, so với bị nung nóng bởi nhiệt độ trong này, càng giống như bởi vì nội tâm sinh ra cảm xúc nào đó dẫn tới đỏ như thế.

Anh chớp mắt sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh, anh đã hiểu tại sao mặt cô lại đỏ như vậy.

Bồ Tư Nguyên đứng tại chỗ nhìn cô vài giây, rồi đột nhiên nâng bước chân chậm rãi đi đến cô.

Ca Diễm đang ngồi xổm xuống đất, nhìn anh càng đến càng gần nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt. Gần gũi nhìn thấy được, lại phát hiện trên cơ thể người đàn ông này không có chút thịt dư thừa nào, phảng phất như là bức tượng được điêu khắc ra.

Nếu như sờ lên, xúc cảm nhất định sẽ rất tốt.

Gương mặt này tương xứng với dáng người, thật sự muốn lấy mạng người mà.

Chết tiệt.

Cô nhịn không được trong lòng mắng một câu.

Còn hai mươi tiếng nữa là mất mạng, sao trong đầu cô lại có suy nghĩ thèm nhỏ dãi người đàn ông này?

Chờ Bồ Tư Nguyên đứng trước mặt cô, anh hơi khom lưng xuống dừng tầm mắt ngang với cô.

Giây tiếp theo, Ca Diễm nhìn người đàn ông này, khuôn mặt lạnh lùng cấm dục hỏi cô: "Cô nhìn gì mà mặt đỏ thế?"

Cô hoài nghi là anh cố ý.

Ca Diễm há miệng thở dốc, mặt càng lúc càng đỏ, trả lời anh: "Trong mật thất này ngoại trừ anh ra, tôi còn có thể nhìn cái gì? Ống thông gió sao?"

Không khí trong mật thất lúc này ngoại trừ nhiệt độ ra, dư vị ái muội càng lúc càng nồng đậm. Ánh mắt Bồ Tư Nguyên hơi động, không có ý muốn kết thúc chủ đề này: "Vậy sau khi xem xong, cô có cảm tưởng gì?"

Có lẽ vì anh cách cô quá gần khiến cho hô hấp bọn họ hòa quyện vào nhau, cô chỉ cần hơi nhích người về phía trước là chóp mũi mình sẽ đụng tới mũi anh.

Khoảng cách này quá nguy hiểm, nguy hiểm đến mức khiến đầu óc người ta như say xe.

Vì thế Ca Diễm nói tiếp, chưa kịp suy nghĩ kỹ lời nói đã bật ra khỏi não: "Tưởng anh khi không cũng đem quần cởi ra."

Bồ Tư Nguyên không ngờ cô gái này dám nói trực tiếp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời không trả lời được.

Người vừa nói xong câu đó là Ca Diễm muốn đâm đầu vào tường mà chết, khuôn mặt đỏ như quả cà chua chín, trừng lớn đôi mắt nhìn người nào đó trầm mặc vài giây, thế mà thật sự nâng tay lên để xuống thắt lưng anh.

Ngón tay anh trắng nõn nhẹ nhàng đẩy một chút thắt lưng mình, thấp giọng hỏi cô: "Thật là muốn xem?"

Thắt lưng nằm dưới cơ bụng anh, giờ phút này bởi vì động tác của anh mà lộ ra một góc.

Trong nháy mắt khiến cô càng mơ màng.

Ca Diễm sao có thể tưởng tượng người nào đó không đứng đắn lên là lưu manh như thế! Lông tơ cả người cô đều dựng đứng lên, giơ tay bịt kín hai mắt mình, giọng nói đều căng thẳng: ".... Bồ Tư Nguyên, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có làm chuyện gì bậy bạ!"

Qua hai giây, cô nghe được anh trầm thấp cười một tiếng.

Tiếng cười từ trong cổ họng anh phát ra, có thể cảm thấy được từ tận đáy lòng anh rất vui vẻ.

Ca Diễm nín thở che hai mắt mình, cảm nhận một lát hơi thở nóng rực của anh đã rời khỏi cô.

Chờ cô cảnh giác dời tay xuống, thấy anh giờ phút này đã đi đến bức tường, nửa người đang chui vào ống thông gió.

Cô lúc này mới từ trên mặt đất đứng dậy, bước nhanh đến chỗ anh: "Rất nóng? Có thể vào được không?"

Đến khi cả người anh đều vào trong ống thông gió, cô mới nghe được giọng anh truyền ra: "Đừng vào, tôi đi tìm nguồn nhiệt và cơ quan."

Ca Diễm hơi ngẩng đầu lên, nhìn ống thông gió không biết dẫn đến nơi nào, cô ở bên ngoài đã cảm thấy bị nhiệt độ hòa tan, huống chi cả người Bồ Tư Nguyên đều phủ phục ở bên trong, anh dùng áo khoác ngăn cách tay mình tiếp xúc trực tiếp với ống thông gió, từng chút từng chút tiến về phía trước.

Rất nóng, anh không chỉ không dừng động tác, thậm chí thời gian tạm dừng để nghỉ ngơi đều không có.

Lại là như vậy.

Có cái gì nguy hiểm, anh luôn một bước dấn thân vào trước cô, có việc gì khó, luôn là anh dẫn đầu giải quyết.

Ngoài miệng anh chưa nói một câu gì dễ nghe, nhưng anh luôn yên lặng mà giải quyết hết mọi chuyện.

Hơn nữa, anh dường như cảm thấy đây là lẽ thường.

Nhiều năm qua, vẫn luôn là cô bảo vệ người thân, bảo vệ những người xa lạ. Ban đầu cô bảo vệ mọi người, sau lại bảo vệ Nam Thiệu, cô như là một người chị, quen bảo vệ người khác. Nhưng hiện tại, cô lại biến thành người được bảo vệ ở phía sau.

Hóa ra, cảm giác được người khác bảo vệ sau lưng, là như thế này?

Cô thầm nghĩ.

Loại cảm giác này thế nhưng lại rất ấm áp.

Chờ đến khi bóng dáng Bồ Tư Nguyên đã biến mất trong ống thông gió, Ca Diễm thầm hạ quyết tâm, giơ tay lên đặt bên miệng.

Sau đó, cô hướng về ống thông gió la lớn: "Bồ Tư Nguyên, chuyện trong ngục giam ADX anh khiến tôi sứt đầu mẻ trán, tôi quyết định từ hôm nay trở đi xóa bỏ mối thù với anh!"

Bồ Tư Nguyên đang bò trong ống thông gió nghe được lời này, nhịn không được khẽ cong khóe môi, lắc đầu.

Giây tiếp theo, anh lại nghe thấy giọng nói phóng đại của cô truyền đến: "Được ở dưới này thấy bờ mông quyến rũ của anh, tôi không ghen ăn tức ở đâu! Tôi là người rất khí phách!"

Bồ Tư Nguyên: "...."

Anh thật sự cảm tạ cô đại ân đại đức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.