Edit+beta: LQNN203
Những lời này, vào một buổi tối trọng đại này, khiến cho trái tim Ca Diễm cảm thấy tê dại.
Nếu không phải đang đeo máy liên lạc, thật sự lắng nghe giọng nói vừa gợi cảm vừa lạnh lùng của anh bên tai, cô sẽ không bao giờ tin rằng câu nói này lại đến từ Bồ Tư Nguyên.
Điều gì đang xảy ra với người này?
Vị này trong mắt người khác trông rất vô vị, chưa bao giờ có suy nghĩ bậy bạ gì, thế nhưng trong lúc chấp hành nhiệm vụ lại không quên trêu chọc cô, khiến cô đứng một mình trong góc tối này, cả người nhịn không được nóng lên.
Một người vốn lạnh lùng, là người trầm lặng, bây giờ lại nói những lời âu yếm với cô, quả thực miệng lưỡi đã đạt đến ngưỡng.
Ca Diễm cảm thấy rằng cô luôn đỏ mặt quá nhiều với anh, điều này thật sự tổn hại đến uy danh Hỏa Hôn cô.
Vì vậy, giây tiếp theo, cô nghiến răng nghiến lợi, như thể da mặt cô dày như tường thành mà nói với anh: "Bồ Tư Nguyên, anh có bản lĩnh về sau tìm một nơi cùng nhau ngắm trăng rồi chơi với lửa không?"
Nói xong câu đó, cô muốn cắn đứt lưỡi mình - những gì cô nói như bát nước đổ đi khó hốt vào, mà cô cũng không biết Bồ Tư Nguyên ở đầu dây bên kia nghe được lời cô nói ánh mắt đã tối đi vài phần.
Sau đó, cô nghe được giọng nói trầm khàn của anh nói với cô: "Được, anh nói rồi, anh có hàng tá cách chơi với lửa, đến lúc đó hy vọng cô gái Hỏa Hôn có thể kiên trì."
Linh thú này thật sự quá nguy hiểm!
Ca Diễm đưa tay lên bưng kín hai mắt mình vài giây, sau đó cô buông tay xuống, nói một cách hùng hổ vào máy liên lạc: "Được rồi được rồi, em không nói chuyện với anh nữa, gần sáu giờ rưỡi rồi!"
Bồ Tư Nguyên đầu bên kia mơ hồ cười ái muội một tiếng, cuối cùng quyết định tạm buông tha cô.
Ca Diễm cắn môi dùng tay phẩy phẩy gương mặt mình, sau đó nhìn chăm chú vào cửa ra vào của quán bar.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, nhanh chóng đã đến sáu giờ rưỡi.
Ca Diễm nín thở, trong bóng tối không chớp mắt nhìn mỗi người bước vào quán bar.
Trong số những người này, có nhóm bạn nói cười rôm rả, có nhóm sinh viên, còn có đôi tình nhân ôm ấp ngọt ngào... Cô cố gắng tìm kiếm ai có dáng vẻ kỳ lạ, hoặc hành vi kỳ lạ, giống với sát thủ lúc sáng.
Bởi vì cô là người duy nhất đối đầu trực diện với tên sát thủ đó trong ngày hôm nay.
Chỉ có cô mới kiểm tra kỹ càng hình dáng và cử động của người kia, và chỉ có cô mới nhìn thấy diện mạo của người kia.
Hơn nữa, sự quen thuộc mà sát thủ mang lại cho cô thực sự rất kỳ quái.
Vì vậy, so với người khác cô càng muốn sớm tìm được đối phương.
Ca Diễm cứ thế nhìn chằm chằm vào lối vào của quán bar, gần như coi mình như một chiếc đèn rọi... Mãi đến khi Bồ Tư Nguyên thấp giọng gọi cô một tiếng, cô mới rút lui khỏi sự đề phòng của mình.
Bồ Tư Nguyên nói: "Bây giờ là bảy giờ mười lăm."
Ca Diễm nghe được lời anh, đột nhiên mới bừng tỉnh há miệng.
Bọn họ nói với Đồng Giai là sáu giờ rưỡi, nếu Đồng Giai là nội gián thì lẽ ra sát thủ phải xuất hiện rồi.
Mà hiện tại, cô chắc chắn rằng việc quan sát đám đông của mình không xuất hiện vấn đề gì, sát thủ cũng không hề xuất hiện.
Đám Ngôn Tích ẩn nấp trong quán bar cũng nói rằng họ chưa nhìn thấy sát thủ.
Vì vậy, chắc hẳn Đồng Giai không phải là nội gián.
Ca Diễm hít một hơi thật sâu, nói với Bồ Tư Nguyên: "Thật tốt quá, đã loại trừ được một người."
Bởi vì trong tiềm thức cô, cô vẫn nuôi hi vọng cái gọi là nội gián chỉ là ảo giác của bọn họ - sát thủ chỉ vô tình xuất hiện ở quán bar, hoặc là đã ôm cây đợi thỏ chờ cơ hội ám sát Bồ Tư Nguyên, mà không phải có người cố ý tiết lộ tin tức.
Bồ Tư Nguyên thấp giọng "ừm" một tiếng: "Còn một tiếng rưỡi nữa."
Hiện tại bọn họ không thể hoàn toàn nới lỏng cảnh giác, bởi vì bọn họ còn lần kiểm tra lần hai.
Nếu tám giờ sát thủ vẫn chưa xuất hiện, thì bọn họ hoàn toàn có thể loại trừ khả năng có nội gián trong đội.
Ca Diễm lập tức xốc lại tinh thần, tập trung hơn một tiếng trước: "Được, em sẽ tiếp tục theo dõi."
Ngay khi cô tưởng rằng Bồ Tư Nguyên sẽ tiếp tục im lặng chờ đợi, cô nghe anh thình lình nói một câu: "Thỉnh thoảng tưởng anh chạy trốn một giây, cũng không phải là không được."
Ca Diễm: "....?"
Chính anh là người làm nhiễu loạn đấy! Anh có bản lĩnh đem những lời vô sỉ này nói thẳng vào máy liên lạc trước toàn thể mọi người đi!
Dù có người không biết xấu hổ mời gọi, nhưng Ca Diễm vẫn ngăn mình không để bị mỹ nam cám dỗ, buộc mình tập trung vào đám đông tiếp theo đang bước vào quán bar.
Trong tâm trí cô có một sợi dây thắt chặt, mà trên sợi dây đó, tình bạn và sự tin tưởng được gắn chặt vào nó.
Hơn một giờ đồng hồ này, Ca Diễm đã vô số lần cầu nguyện, thậm chí khẩn cầu sát thủ vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện.
Hoặc, ít nhất là tối nay, cô ta không xuất hiện.
Dường như đã một thế kỷ trôi qua.
Trong vài phút cuối cùng của thời gian đếm ngược đến tám giờ, Ca Diễm dường như cứ cách mười mấy giây sẽ cúi đầu nhìn đồng hồ một lần.
Miệng cô lẩm bẩm, vẫn còn ba phút, vẫn còn hai phút...
Đúng giờ, hẳn là sẽ không đến?
Tên sát thủ này, buổi sáng đã thất thủ qua một lần, thậm chí còn bị cô nhìn thấy mặt, ngay cả xuất phát từ lý do bảo vệ bản thân, đối phương cũng không nên lựa chọn ám sát lần nữa vào cùng một ngày, đây là điều tối kỵ trong hoạt động làm sát thủ.
Trước kia khi cô làm một sát thủ, nếu phát thứ nhất không trúng, hoặc là cô sẽ lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ và trả lại tiền đặt cọc với khách hàng, hoặc là đợi đến mười ngày nửa tháng chờ mục tiêu đã hoàn toàn thả lỏng cảnh giác mới ra tay lần nữa.
Tên sát thủ này có chút đầu óc, cho dù đêm nay nắm được tình báo, cũng không nên tới.
Trong tiếng tim đập như sấm của cô, đã đến tám giờ.
Ca Diễm buông cánh tay vừa nâng lên xem giờ, tập trung nhìn chằm chằm vào đám đông ở lối vào quán bar.
Không có.
Nhìn thế nào cũng đều không có.
Dù tên sát thủ có ngụy trang như thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, bởi vì ngoại hình và dáng vẻ của người kia đã in sâu vào tâm trí cô.
Cô không có nhìn lầm, cũng không có khả năng bỏ sót.
"Bây giờ là tám giờ mười lăm."
Lúc này Ca Diễm thở phào nhẹ nhõm, nói với Bồ Tư Nguyên bên kia: "Chúng ta có nên rút lui không?"
Bởi vì gần như chắc chắn rằng không có nội gián trong đội, giọng cô hơi cao lên.
Nhưng ai biết được, chỉ giây tiếp theo sau khi nói xong câu này, cả người cô sững lại.
Cách lối vào cửa quán bar F khoảng mười bước, không biết từ khi nào, đột nhiên xuất hiện một người.
Người kia một mình trà trộn bên trong đám người, thoạt nhìn không chút nào thấy được, thậm chí quá mức bình thường.
Nhưng đối với Ca Diễm, đó lại là cú đánh.
Bởi vì đối phương có hóa thành tro cô cũng nhận ra.
Người bên kia đã thay áo len đen và chiếc quần jean xanh đậm có kiểu dáng hơi khác so với buổi sáng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, một thân màu đen khiến cô ta hòa vào màn đêm.
Nhưng mái tóc dài màu đỏ rực được buộc đuôi ngựa sau đầu, đã thu hút ánh nhìn của cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đó là sát thủ.
Cô ta vẫn đến, chỉ khoảng mười lăm phút sau lần thứ hai Bồ Tư Nguyên thông báo.
Bồ Tư Nguyên ở đầu bên kia dường như cảm giác hơi thở của cô đột nhiên trở nên dồn dập lên, lập tức quan tâm hỏi: "Ca Diễm, em làm sao thế?"
Cổ họng Ca Diễm hơi thắt lại, lông mi cô run rẩy, lúc này căn bản không kịp đáp lại lời anh, cơ thể theo bản năng xông về hướng sát thủ.
Cô không thể để sát thủ vào quán bar.
Đám người trước quán bar vô cùng lỏng lẻo, cô đột nhiên chạy tới đây, những người khác nhất thời không phản ứng kịp, liền tự động nhường đường cho cô chạy. Ban đầu sát thủ không phát hiện ra cô, lúc này hắn nghe tiếng xì xào của mọi người, mới phát hiện cô đã chạy vọt đến gần chỗ mình.
Gần như trong nháy mắt, sát thủ quay đầu bỏ chạy.
Nhưng lần này Ca Diễm so với ban sáng đã có quyết tâm cao hơn nhất quyết phải bắt được cô ta, nên khoảng cách giữa họ nhanh chóng được thu hẹp.
"Đừng chạy nữa."
Hai người một trước một sau chạy qua năm con hẻm, Ca Diễm vừa thở vừa nói phía sau sát thủ, "Hôm nay tôi sẽ bắt được cô, dù cô có nhảy xuống sông, tôi sẽ cùng cô nhảy xuống!"
Lời này vừa nói ra, ngay lập tức sát thủ chạy nhanh hơn, nhưng trong tốc độ cũng có một chút hoảng loạn.
Những người càng sốt ruột, càng có nhiều sơ hở, khi chạy tên sát thủ không chú ý viên đá trên mặt đất, lúc này một chân dẫm lên, cô ta lập tức ngã xuống đất.
Chỉ kém vài giây sau đó, Ca Diễm đã túm được cổ áo đối phương từ phía sau vào đúng lúc sát thủ chuẩn bị đứng dậy và tiếp tục chạy về phía trước!
Trong chớp nhoáng, nhân lúc đối phương trở tay không kịp Ca Diễm đã kéo sát thủ về phía mình, sau đó dùng sức quật ngã cô ta xuống đất.
Sau đó cô cởi bỏ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu đối phương xuống, cả người cô nửa quỳ đem sát thủ ấn xuống đất, từ trên cao nhìn xuống đối phương.
Khuôn mặt vụt qua lúc sáng kia, lúc này hoàn toàn rõ ràng hiện ra trước mắt cô dưới ánh trăng.
Nữ sát thủ bị cô ấn mạnh xuống đất, vùng vẫy hồi lâu nhưng không thoát được. Vì thế hô hấp cô ta dồn dập mà thở hổn hển trong chốc lát, hai mắt không ngừng phát run.
Ca Diễm bất động nhìn chằm chằm vào nữ sát thủ, rồi sau đó mở miệng nói: "Tôi có biết cô không?"
Vừa nghe đến lời này, nữ sát thủ run lên dữ dội.
Cơn run rẩy kỳ quái này đột nhiên khiến trái tim Ca Diễm càng thêm kỳ lạ, cô nhìn nữ sát thủ một lúc không chớp mắt, xác nhận lại là chưa từng nhìn thấy cô ta.
Nhưng không biết tại sao, chính khuôn mặt hoàn toàn xa lạ này lại khiến trong tim cô cảm thấy đau nhói.
Tại sao lại như vậy? Làm sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy?
Cô không thể giải thích được nỗi đau ngày càng trầm trọng trong trái tim mình, nhưng cô cũng nhận thấy tên sát thủ bắt đầu né tránh ánh mắt cô, hoàn toàn không muốn giao tiếp bằng mắt hay bằng lời nói với cô.
"Cô nói đi." Ca Diễm thấy thế lại nhấn mạnh hơn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nữ sát thủ, "Vì sao cô không dám nhìn tôi? Vì sao không nói gì hết? Cô có biết tôi không?"
Nữ sát thủ nghiến chặt hàm răng, từng giọt mồ hôi lớn bắt đầu chảy xuống trán.
Lúc này, Ca Diễm sợ cô ta không hiểu mình đang nói gì nên đã hỏi cô ta bằng nhiều thứ tiếng khác... Nhưng sau đó cô thấy rằng không phải nữ sát thủ nghe không hiểu, chỉ là không muốn cùng cô nói chuyện mà thôi.
Điều này càng khiến Ca Diễm chắc chắn, nữ sát thủ này rất có thủ đoạn.
"Tôi không quan tâm vì lý do gì mà cô đến đây ám sát Bồ Tư Nguyên, cũng không muốn biết vì sao cô không dám nói chuyện với tôi, thậm chí không dám đối diện với tôi. Nhưng tại thời điểm này, cô đã được xem như là nửa tù binh của tôi, tôi có trăm ngàn loại phương pháp có thể cạy miệng cô."
Lúc này cô nói từng câu từng chữ với nữ sát thủ: "Nhưng cô là phụ nữ, tôi không muốn dùng phương pháp cực đoan với cô."
Đúng lúc này, đột nhiên Ca Diễm nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn được truyền đến ở phía sau.
Con hẻm mà họ đang ở là con hẻm yên lặng không một bóng người, bây giờ là đêm khuya tĩnh lặng, hẳn là sẽ không có người qua lại.
Hai tay Ca Diễm vẫn chặt chẽ khống chế nữ sát thủ, hơi nghiêng đầu liếc nhìn một cái, sau đó ánh mắt lập tức run lên.
Là Bồ Tư Nguyên.
Không có ai khác, chỉ có mình anh.
Ca Diễm đang tự hỏi tại sao amh lại biết cô ở đây, nhưng lại nghĩ đến anh thần thông quảng đại cỡ nào đã có thể tìm thấy vị trí của Ca Thiên Thiên, trong thành phố này tìm được cô, có thể tính là gì?
Bồ Tư Nguyên ở phía sau từng bước một đi đến chỗ cô, sau đó nhìn xuống cô.
"Ca Diễm." Anh nhẹ nhàng gọi tên cô.
"Vâng." Ca Diễm thấp giọng kêu lên một tiếng, ra hiệu cho anh nhìn nữ sát thủ dưới thân cô, "Cô ta không mở miệng nói chuyện với em."
"Em ấy sẽ không nói chuyện." Anh nói.
Ca Diễm lập tức tinh ý nhận ra lời nói của anh có điều gì đó không ổn, lập tức gắt gao nhìn vào khuôn mặt anh.
Cô thế nhưng nhìn thấy được một tia bi thương cùng đau lòng trên mặt anh.
"Bởi vì em ấy không thể nói chuyện được nữa." Lúc này Bồ Tư Nguyên đem tay nhẹ nhàng đặt trên vai cô.
Anh đứng trong bóng đêm, từng câu từng chữ nói cho cô.
"Ca Diễm, em ấy là Ca Thiên Thiên."