Edit+beta: LQNN203
Ca Diễm biết đêm nay định mệnh gian nan.
Bất luận là cô hay là Bồ Tư Nguyên mà nói.
Bồ Tư Nguyên vừa nhốt người anh em của mình trong ngôi nhà này, tước quyền tham gia mọi hoạt động của đối phương, đối với một người đặc công mà nói, đã là sự đau khổ nhất.
Bị hoài nghi về lòng trung thành, bị loại bỏ khỏi sự tin tưởng, bị loại bỏ hành động.
Giờ phút này Ngôn Tích đau bao nhiêu, Bồ Tư Nguyên cũng có thể đồng cảm như chính bản thân anh bị như thế.
Mà cô, đêm nay vừa mới gặp lại người thân duy nhất còn sống sót của mình trên thế giới này sau mười năm.
Nhưng cô phát hiện ra, mười năm qua em gái cô không chỉ thay đổi dáng vẻ, mà còn không thể nói chuyện được nữa.
Thậm chí, có thể bị phân thành phe đối địch với cô.
Đêm mai là thời điểm họ sẽ đối đầu với Vong linh, điều gì sẽ xảy ra với họ?
Điều đáng sợ nhất của vận mệnh là nó sẽ không bao giờ để bạn đoán ra được giây tiếp theo bạn sẽ gặp những gì, mà bạn phải đi theo quỹ đạo nó đã sắp đặt cho bạn.
Ngay cả khi bạn biết rằng điều chờ đợi ở phía sau là vực thẳm.
...
Sáng sớm hôm sau, Ca Diễm thức dậy từ sớm.
Đêm qua cô không biết tột cùng mình có ngủ hay không, nhưng cô không cảm thấy buồn ngủ nữa.
Tất cả những cảm xúc căng thẳng và áp lực đều hiện lên trong tâm trí cô, toàn bộ ngôi nhà không hề có sinh khí.
Tất cả mọi người đều ở trong phòng của mình chuẩn bị cho hành động vào buổi tối, bởi vì những gì xảy ra ngày hôm qua, hầu như không ai trong nhà mở miệng nói chuyện.
Bồ Tư Nguyên vẫn là người bình tĩnh nhất trong mọi người, tuy rằng từ trước đến nay lãnh đạm vô tình, nhưng giờ phút này, sự bình tĩnh của anh ít nhiều khiến tâm trạng gần như tan rã của mọi người rơi vào trạng thái tương đối dễ suy sụp.
Đồng Giai được yêu cầu ở lại trông chừng Ngôn Tích, chỉ có Từ Thịnh, Nam Thiệu, Bồ Tư Nguyên và Ca Diễm sẽ tham gia hành động tối nay.
"Từ Thịnh sẽ không vào quán bar, cậu ở vị trí bắn tỉa bên ngoài."
Buổi tối, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, Bồ Tư Nguyên ở trong phòng khách triển khai công việc cuối cùng, "Nam Thiệu sẽ vào cùng chúng ta."
Nam Thiệu nghe xong sự sắp đặt này, không nói gì, nhưng người luôn trầm mặc là Từ Thịnh nhìn thoáng qua Nam Thiệu, trầm giọng nói: "Nam Thiệu không am hiểu cận chiến, cậu ta có thể cùng tổ với tôi, dùng kỹ thuật rà quét phối hợp ngắm bắn với tôi."
"Tôi tin tưởng năng lực bắn tỉa của cậu." Bồ Tư Nguyên bình đạm trả lời, "Cậu hành động một mình sẽ thuận tiện hơn, Nam Thiệu sẽ vào quán bar với chúng tôi, tôi cần cậu ta hỗ trợ vị trí."
Nói xong anh hơi nghiêng đầu nhìn sang Ca Diễm, trong ánh mắt dịu dàng đi ngay lập tức.
Cô cũng nhìn lại anh, rồi khẽ gật đầu về phía anh.
Cô nghe theo mọi sự sắp xếp của anh, thậm chí không nghi ngờ tâm tư anh một chút nào.
Biết anh từ trước đến nay, anh chưa bao giờ đưa ra quyết định khiến cô thất vọng.
Niềm tin giữa họ dành cho nhau không gì có thể phá vỡ được.
Đúng bảy giờ, bốn người bọn họ cùng rời khỏi căn cứ an toàn.
Trước khi đi, Đồng Giai dặn dò mấy trăm lần bọn họ nhất định phải chú ý an toàn. Cô ấy thật sự rất muốn đi cùng, bởi vì trong nhà có một gian phòng mật mã không thể chạy thoát được, chuyên dùng cho phạm nhân, nếu Ngôn Tích ở trong đó, có thể tạm thời không cần người trông giữ.
Nhưng vì tin tưởng Bồ Tư Nguyên nhiều năm, cô ấy cũng biết Bồ Tư Nguyên có lý do của mình khi để cô ấy ở lại trông giữ Ngôn Tích.
Vì vậy cuối cùng cô ấy không đưa ra lời đề nghị này, đỏ mắt tiễn bọn họ.
Không cần nói nhiều, Từ Thịnh nhanh chóng vào vị trí ngắm bắn gần quán bar nhất, ba người Ca Diễm cũng chuẩn bị tiến vào quán bar ẩn núp.
Trước khi tiến vào quán bar, Bồ Tư Nguyên đột nhiên yêu cầu Nam Thiệu đợi ở cửa một lát, gọi Ca Diễm sang một bên.
Trong bóng tối, anh lặng lẽ nhìn cô, sau đó đưa tay lên vuốt ve mặt cô.
Vốn dĩ Ca Diễm cho rằng anh có thông tin gì quan trọng cần nói riêng với cô, cô còn đang dựng lỗ tai lên nghiêm túc chuẩn bị nghe kỹ càng lời anh nói. Không ngờ có người sẽ đối xử với cô như một con vật nhỏ, đầu tiên là chạm vào mặt cô, sau đó hôn lên trán cô, siết chặt ngón tay cô, một lời nghiêm túc cũng không nói.
Sau một hồi lâu dây dưa, rốt cuộc cô có chút không kiên nhẫn, nắm lấy bàn tay đang vuốt tóc mình, híp mắt: "Bồ Tư Nguyên, chuyên tâm hơn được không?"
Anh nghe được lời này, rốt cuộc cũng nở một nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.
Một nụ cười nhàn nhạt nở trên khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn đường, anh cũng không giải thích vừa rồi tại sao làm những hành động nhỏ đó, chỉ thình lình nói một câu: "Em thực sự rất tin tưởng anh."
Cô ngẩn ra một chút: "Không thì sao? Em nên tin ai?"
Lúc này anh đem gợn sóng trong đáy mắt thu trở về, sau đó vươn tay ôm cô vào lòng.
"Ca Diễm." Anh tựa bên tai cô, thì thầm gọi tên cô.
"Vâng, em nghe."
"Trên thế giới này có trăm ngàn loại chân tướng, em có thể rất khó chấp nhận một số sự thật, nhưng anh hy vọng em có thể nhớ kỹ..."
Lúc này anh hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
"Những gì em tận mắt chứng kiến có thể không phải tất cả đều là sự thật, nhưng một diễn viên dù tài giỏi đến đâu cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn sự chân thành trong vỏ bọc lừa dối của mình. Cho nên những người đã từng cảm động đến em, làm em cảm nhận được sự chân thành, nhất định đều là sự thật."
Những lời này, không lâu sau này Ca Diễm đã hiểu được ý nghĩa thật sự của nó, cô cũng đem nó khắc ghi cả đời.
"Được." Cô nói, "Em hiểu rồi."
"Còn nữa."
Anh tiếp tục bằng giọng nói quyến rũ và gợi cảm nhất của mình, "Có một điều luôn là sự thật, thẳng đến khi mạng sống anh chấm dứt, đều sẽ không bị ai hay chuyện gì làm cho thay đổi."
Tim cô vô thức đập nhanh hơn: "Là gì vậy?"
Đôi mắt Bồ Tư Nguyên khẽ lóe lên, như ẩn chứa ánh sáng của toàn vũ trụ: "Anh yêu em."
Ca Diễm mở miệng, trong đầu "ong" một tiếng, như bị thứ gì đó nặng nề đập vào.
Mặc dù cô biết từ khi anh bật công tắc tình yêu lên, đủ loại chiêu trò sàm sỡ nối tiếp nổi lên, nhưng người nội tâm và lạnh lùng như anh, hầu như chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc một cách thẳng thắng như vậy.
Vì vậy, tác động của câu tỏ tình ấy, có sức sát thương ngàn vạn lần đối với cô.
Được người đàn ông cô yêu nhất tỏ tình như vậy, cô thực sự cảm nhận được cả người mình như được bao bọc trôi nổi trên những đám mây bồng bềnh màu hồng.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật hạnh phúc, gắn kết với thế giới sâu sắc và bền chặt đến vậy.
Đều là bởi vì anh.
Bởi vì anh là sợi dây kết nối, gắn kết bền chặt nhất giữa cô và thế giới.
Chỉ là, trước khi cô có thời gian đáp lại anh, anh đã buông cô ra, xoay người mang theo cô đi vào quán bar.
Thời gian không chờ đợi một ai, đêm nay là đêm quan trọng nhất.
Lúc này, Ca Diễm mới chợt nhận ra, câu nói yêu thương này không chỉ là lời tỏ tình chân thành nhất của anh với cô, mà còn là sự tồn tại để xoa dịu tâm trí cô.
Nó giống như anh đã dồn hết những cảm xúc đầy đủ và nóng bỏng của mình vào cơ thể cô, mong rằng thời gian sắp tới cô sẽ đủ mạnh mẽ và bản lĩnh.
Đúng tám giờ.
Toàn bộ quán bar sớm đã bị bao vây chật như nêm cối, trong tiếng hò reo và tiếng hét chói tai của mọi người, ban nhạc xuất sắc nhất Mexico xuất hiện từ cánh cửa nhỏ phía sau quán.
Ban nhạc tổng cộng có năm người.
Một ca sĩ chính, một tay trống, một người chơi bass và hai nghệ sĩ guitar.
Năm người họ ăn mặc rất bình thường, ca sĩ chính trông đẹp trai và dễ thấy nhất, bốn người còn lại đều giống nhau và không có gì đặc biệt.
Nếu phải nói, người đáng trống ngồi ở phía sau vóc dáng tương đối thấp, đội một chiếc mũ, trông rất bất cần.
Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên từ lúc tiến vào mỗi người một góc phân tán hai bên, ban đầu vốn dĩ cô muốn Nam Thiệu đi theo cô, Bồ Tư Nguyên lại nói Nam Thiệu sẽ tốt hơn khi đi với anh, lúc sau có thể cần Nam Thiệu trực tiếp trợ giúp vị trí, Ca Diễm cũng không nghĩ nhiều, liền tách ra với bọn họ.
Dù sao thì Nam Thiệu cũng là một fan não tàn của Bồ Tư Nguyên, có thể không vui vẻ giúp Nam Thần? Huống hồ thân thủ của Bồ Tư Nguyên rất tốt, đủ để bảo vệ Nam Thiệu.
Sau khi năm thành viên của ban nhạc đã yên vị, toàn bộ ánh đèn trong quán bar lập tức mờ đi, tất cả khán giả đều yên lặng, nín thở phấn khích chờ đợi màn trình diễn của họ bắt đầu.
Ca Diễm đứng trong đám đông không xa ban nhạc, cẩn thận quan sát từng người trong ban nhạc.
Cô nghĩ đến lời nhắn hôm qua mà Ca Thiên Thiên đã viết trong lòng bàn tay mình trước khi rời đi.
Ngày mai tám giờ, quán bar, Vong linh.
Thời gian này, đều chỉ về hướng ban nhạc, cũng đồng thời chứng minh suy đoán ban đầu của họ.
Vong linh ở trong ban nhạc này.
Vậy, trong số năm người này, ai là Vong linh? Các thành viên khác của Huyết Hạt Tử trà trộn vào trong quán bar, thông qua phương thức gì trước mặt mọi người có thể truyền tin tức của chúng đến Vong linh?
Thực lực của ban nhạc thật sự đúng như lời đồn, sau khi tiết mục mở đầu kết thúc, toàn bộ không khí trong quán bar được hâm nóng lên. Mà Ca Diễm vẫn hoàn toàn bình tĩnh trong đám người ầm ĩ, cho nên cô không bỏ sót, lúc này có một nhân viên công tác của quán bar bỗng nhiên đem một cái rương nho nhỏ lên sân khấu trước mặt ban nhạc.
Ngay sau đó, đám đông bắt đầu náo loạn, hết người này đến người khác bước ra khỏi đám đông, hào hứng nhét tờ giấy nhỏ đã chuẩn bị sẵn trong tay vào cái rương nhỏ.
Lúc này Ca Diễm nheo mắt lại, cô xoay người, tùy tiện tìm một người Mexico, dùng tiếng Tây Ban Nha lịch sự hỏi: "Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi đến đây, xin hỏi cái rương nhỏ kia dùng để làm gì vậy?"
Người Mexico kia lập tức nhiệt tình trả lời cô: "Đó là cái rương mà ca sĩ sẽ rút thăm để chọn bài hát, khán giả sẽ viết bài hát mà họ muốn nghe lên giấy, sau đó bỏ vào rương. Trong một buổi biểu diễn, ca sĩ sẽ rút hơn hai mươi bài hát để trình diễn."
"Cảm ơn ngài." Cô lập tức cảm ơn người đó.
Cùng lúc đó, trên mặt cô hiện lên ý cười.
Cô nghĩ rằng mình đã hiểu cách giao tiếp giữa Vong linh và các thành viên của Huyết Hạt Tử.
Sau đó cô nhìn ca sĩ chính cúi xuống, rút ra một tờ giấy rồi mở ra, tiếp theo, người ca sĩ quay người thì thầm thảo luận với các thành viên trong ban nhạc.
Sau khi thảo luận xong, ban nhạc bắt đầu trình bày bài hát được viết giấy.
Trong khoảng thời gian họ biểu diễn, Ca Diễm hỏi người bartender một tờ giấy và mượn một cây bút, sau đó viết xuống một dòng chữ "Swish" trên giấy.
Sau khi làm xong, cô nghe thấy giọng nói của Bồ Tư Nguyên từ máy truyền tin: "Có vẻ cô gái có hỏa nhãn kim tinh của anh đã tìm thấy mục tiêu."
Ca Diễm trả lại cây bút cho người bartender, sau đó cô gấp tờ giấy lại, niết trong lòng bàn tay mình, mỉm cười đi về phía ban nhạc: "Chúng ta hãy cùng nói một đáp án, được không?"
Bồ Tư Nguyên ở đầu bên kia cười một tiếng.
Sau đó cả hai người đồng thanh nói một từ.
Nụ cười của Ca Diễm ngày càng đậm hơn, cô đi qua đám đông, nhẹ nhàng bỏ tờ giấy vào rương trước mặt ca sĩ chính, sau đó xoay người sải bước ra ngoài quán bar.
"Rốt cuộc em cũng coi như đã cảm nhận được cái gọi là người yêu tâm linh tương thông với nhau." Sau khi đi ra ngoài quán bar, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm.
Đầu bên kia Bồ Tư Nguyên trầm mặc một giây, ngược lại thấp giọng nói: "Chú ý an toàn."
Ca Diễm: "Rốt cuộc anh muốn em phải nhắc nhở anh mấy lần, cô gái của anh, chính là Hỏa Hôn."
"Đúng vậy." Anh dịu dàng, "Nhưng cô ấy không chỉ là Hỏa Hôn, mà còn là người yêu của anh."
Cô cười nói: "Aiya, lại là những câu nói buồn nôn, chờ sau khi giải quyết xong Vong linh lại từ từ nói vậy."
Bởi vì bên ngoài quán bar cũng là đám người nhiệt tình chật như nêm cối, Ca Diễm nói xong với Bồ Tư Nguyên, sau đó xoay người đi đến chỗ ngoặt giao lộ đối diện không xa quán bar.
So với quán bar ồn ào, góc này cực kỳ yên tĩnh, ít người qua lại.
Trong đêm lạnh, cô đút tay vào túi lặng lẽ chờ đợi.
Khoảng mười lăm phút sau, cô nhìn thấy một bóng người đang từ từ đi về hướng mình.
Ca Diễm lập tức đề cao cảnh giác và nhạy bén, cô xoay người hướng đến bóng người đang đi tới, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng ấy đã xuất hiện gần cô.
Đó là một người đàn ông thấp bé, đội mũ, mặc áo khoác và quần màu xanh đậm.
Hắn là tay trống khiêm tốn nhất trong ban nhạc vừa rồi.
Ca Diễm nhìn hắn đứng trước mặt mình, mặt không biểu tình nói với hắn ta.
"Xin chào, Vong linh."