Hỏa Hôn

Chương 69: Phục hồi



Edit+beta: LQNN203

Ca Diễm thở hổn hển nhìn anh, sau đó nói một câu khiến cô muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.

Cô nói: "Được thôi, thử thì thử, Bồ Tư Nguyên, anh phải học cách đổi mới đi."

Dường như Bồ Tư Nguyên có một chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó đã thay thế bằng vẻ đầy ẩn ý.

Lúc này, anh nhẹ nhàng khéo léo nâng cô lên, sau đó ngửa đầu hôn lên khóe miệng cô, nhìn cô cười như không cười nói: "Được."

Ca Diễm rũ mắt nhìn yết hầu gợi cảm của anh, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng chạm lên một chút.

Với sự đụng chạm này, ngọn lửa nhỏ cất giấu trong mắt Bồ Tư Nguyên lập tức biến thành ngọn lửa đốt cháy cả thảo nguyên.

Sau đó.

Sau đó đến sáng sớm ngày hôm sau cô không thể chợp mắt được

Là một thiên tài có thể đạt được đỉnh cao trong mọi khía cạnh, kể cả trong chuyện tình cảm, Bồ Tư Nguyên đã phát huy hết trí tưởng tượng siêu phàm và tinh thần sáng tạo.

Cùng với lời "dụ dỗ" mà cô cố ý nói với anh trước khi bắt đầu, quả thực đã đốt cháy cả vũ trụ nhỏ của anh.

Ban đầu Ca Diễm chỉ trích sở thích của anh với phòng tắm, bởi vì theo trải nghiệm của cô, trong phòng tắm rất nóng lại trơn, rất bất tiện để hoạt động.

Nhưng hiện tại cô cảm thấy dù ở đâu cũng không bằng phòng tắm.

Ai có thể nghĩ đến lại có người sẽ tận dụng hết mọi nơi trong phòng ngủ để bây giờ cô nhìn thấy tủ quần áo, gương soi, sô pha, bàn làm việc, bất luận chỗ nào cũng sẽ cảm thấy da đầu tê dại.

Bồ Tư Nguyên, anh không phải là người thường.

Chờ khi cô eo đau lưng đau từ trên giường bò dậy, đã là khoảng giữa trưa ngày hôm sau.

Đêm qua cô mệt đến mức quên quan tâm xem Ca Thiên Thiên có về hay không, khi cô đánh răng xong xuống lầu, liền nhìn thấy Bồ Tư Nguyên và Ca Thiên Thiên đang ngồi trên sô pha xem TV.

"Thiên thiên" cô xoa cái eo đau nhức của mình, đầu tiên là trừng mắt liếc nhìn Bồ Tư Nguyên, sau đó đến bên cạnh Ca Thiên Thiên, quan tâm hỏi: "Tối hôm qua mấy giờ em về đến nhà?"

Ca Thiên Thiên chớp đôi mắt to, giơ ngón tay ra - một giờ sáng.

Không chờ Ca Diễm nói tiếp, Ca Thiên Thiên lại cầm lấy sổ, viết "sột soạt" một dòng chữ: Từ Thịnh đưa em về tối hôm qua bảo em về tắm rửa rồi ngủ một giấc, đừng lên lầu tìm chị.

Viết xong như vậy, cô ấy lại tiếp tục viết xuống: Anh ấy không nói, em cũng biết, em sẽ không quấy rầy chị và anh tiểu Bồ tạo em bé đâu.

Bồ Tư Nguyên ở bên cạnh lặng lẽ nhìn, đến khi nhìn thấy dòng chữ này, anh trực tiếp quay đầu đi cười nhẹ một tiếng.

Cười cái rắm!

Khuôn mặt Ca Diễm méo xệch, giật giật khóe miệng.

Sau đó Ca Thiên Thiên ngẩng đầu cùng Bồ Tư Nguyên liếc mắt nhìn nhau một cái, ở trên cuốn sổ viết xuống một dòng cuối cùng: Hy vọng em bé cũng đẹp giống như anh tiểu Bồ.

Tâm trạng Ca Diễm bùng nổ ngay tại chỗ.

Tiểu quỷ Ca Thiên Thiên đã hiểu hết những chuyện đầy màu sắc của người lớn còn chưa tính, không những vậy, tiểu gia hỏa này thế mà còn hy vọng về sau con của họ có thể kế thừa giá trị nhan sắc của Bồ Tư Nguyên.

Ý của Thiên Thiên muốn nói cô chưa đủ cao sao? Chưa đủ xinh đẹp sao? Em là em gái ruột của chị sao có thể tạo phản như thế?!

Rốt cuộc cô không thể nổi giận với Ca Thiên Thiên, một lúc lâu sau, chỉ có thể nén giận xoa đầu em ấy, để em ấy tiếp tục ngoan ngoãn xem TV, sau đó túm lấy tay Bồ Tư Nguyên kéo ra ngoài.

Bồ Tư Nguyên bị cô kéo đi phía sau, nhịn không được chế nhạo cô: "Sao thế, di dời vị trí để cho các con không thấy bạo lực gia đình à?"

Cô kéo anh đi vào vườn, xoay người không nói hai lời đấm vào người anh.

Ca Diễm không dùng toàn bộ sức lực, với Bồ Tư Nguyên mà nói cũng chỉ như là vết cào nhỏ ngứa ngáy, anh khéo léo nắm lấy nắm đấm của cô trong lòng bàn tay mình, sau đó khẽ nâng cằm cô lên: "Thế mà em vẫn còn sức lực đánh người."

Lời này được hiểu là, xem ra tối qua anh còn chưa đủ cố gắng, không đem cô lăn lộn đến tàn phế.

Nghe anh nói phía trên, cô lại dùng một chân đá đến: "Em vẫn luôn có sức đánh anh."

Hai vị lão đại trong giới đặc công cứ như vậy ở trong vườn tán tỉnh nhau, cảnh này nếu để cho người khác nhìn thấy, phỏng chừng bị dọa cho hồn lìa khỏi xác.

Cách yêu của các cặp đôi yêu nhau khác là ôm hôn và dính lấy nhau cả ngày, nhưng cách yêu của hai vị đây thực chất là một cuộc chiến.

Lúc này Bồ Tư Nguyên lại nhận thêm một cú đấm của cô, anh tươi cười nắm lấy tay cô đem cô giam vào trong lồng ngực mình: "Được rồi, đình chiến, anh hy vọng em có thể sử dụng sức lực này ở những nơi khác."

Ca Diễm trực tiếp giơ ngón giữa với anh: "Trong vòng ba ngày em cự tuyệt tham gia hoạt động này, anh muốn chơi thì tự mình dùng tay giải quyết."

Mặt mày anh tràn đầy sự mềm mại lười biếng, anh hơi cúi đầu hôn lên trán cô, bỗng nhiên nói với cô: "Anh có món quà Giáng Sinh trễ muốn tặng cho em."

"Cái gì thế?"

Ca Diễm vừa mới tỉnh ngủ, tư duy còn chưa xoay chuyển nhanh nhẹn như vậy, chờ khi cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại, Bồ Tư Nguyên đã sắp xếp ổn thỏa cho Ca Thiên Thiên, trực tiếp đưa cô lên phi cơ đến Mỹ.

Cô nắm lấy tay anh trên phi cơ, liên tục hỏi anh món quà gì ghê gớm mà họ phải đặc biệt tự mình đi một chuyến đến Mỹ để lấy.

Nhưng mặc cho cô mềm cứng thế nào, người nào đó đều giống như ăn quả cân miệng kín như bưng, không chịu chiều chuộng tiết lộ tí tẹo trước, nhất quyết muốn cô tự mình đi nghiệm thu.

Với một dấu chấm hỏi trên trán như vậy, Ca Diễm theo anh đến Langley, bang Virginia.

Sau khi phi cơ hạ cánh, anh trực tiếp lấy một chiếc ô tô đã chuẩn bị sẵn trong gara, đánh xe ra khỏi gara.

Ca Diễm nhìn bóng đêm Langley quen thuộc ngoài cửa sổ xe, cảm thấy giờ phút này có chút không quá chân thật, thậm chí cô còn cảm thấy có chút thổn thức.

Những năm tháng khi cô còn cống hiến ở CIA, cô thường ở lại Langley nghỉ ngơi khi không có nhiệm vụ, bởi vì trụ sở CIA ở đây, hầu hết những đồng nghiệp của cô đều sống ở đây.

Nhưng sau khi bị CIA trục xuất, cô không bao giờ quay lại đây nữa, đã nhiều năm trôi qua, không hiểu sao hôm nay Bồ Tư Nguyên lại đột ngột đưa cô tới đây.

Nhưng cô cũng biết muốn từ trong miệng Bồ Tư Nguyên nói ra, xác thực còn khó hơn lên trời, anh không muốn nói, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được.

Theo thời gian trôi qua, cô đột nhiên phát hiện, cô rất quen thuộc với nơi mà họ muốn đến.

Khi Bồ Tư Nguyên đánh tay lái đem xe tiến vào hoa viên của một khu biệt thự, đồng tử cô khẽ chấn động, cuối cùng cô cũng nhớ ra tại sao mình lại cảm thấy nơi này đặc biệt quen thuộc.

Bởi vì cô có một "cố nhân" sống ở đây.

Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ thành phố được bao phủ trong ánh hào quang của màn đêm. Bồ Tư Nguyên đem xe ngừng trong tiểu khu, sau đó nắm lấy tay cô, sải bước đến một trong những biệt thự.

Kể từ khi Ca Diễm bước vào tiểu khu, cô luôn chìm trong yên lặng bất an, cho đến khi bọn họ đứng trước cửa của căn biệt thự, Bồ Tư Nguyên thế nhưng không gõ cửa, mà là trực tiếp lấy từ trong túi quần ra một công cụ cạy khóa, thành thạo cạy cửa.

Cái này, Ca Diễm sợ ngây người.

Ca Diễm trợn mắt nhìn Bồ Tư Nguyên, nhẹ hít vào thở ra hai lần, sau đó hạ giọng nói với anh: "Anh biết mình đang làm gì không?"

Chết tiệt đây là tự ý xông vào nhà dân trái phép.

Cô chỉ có thể nghĩ ra một lý do hợp lý duy nhất mà anh làm như vậy, đó là trên tay anh có lệnh truy bắt của Shadow, có thể trực tiếp vào nhà nghi phạm cạy khóa đột nhập. Nhưng mấu chốt là, chủ nhân hiện tại của căn nhà này không phải là nghi phạm chứ đừng nói đến một nhân vật có thể là mỹ nhân ngư.

Ai ngờ anh cứ bình tĩnh tự nhiên đẩy cửa ra, cất công cụ cạy khóa đi, kéo cô bước vào nhà, phảng phất tự nhiên như đang đi trong nhà mình, bình tĩnh nói: "Anh biết!"

Sau đó, anh đưa cô tới sô pha trong phòng khách, ôn hòa nói với cô: "Em nghỉ ngơi ở đây một lát đi."

Ca Diễm vẫn như cũ duy trì biểu cảm trợn mắt há mồm, cô nhìn thấy anh lấy từ trong chiếc túi mang theo bên mình ra một chiếc máy tính, đặt lên bàn trà.

Giây tiếp theo, một màn ảo thuật tuyệt vời đã được biểu diễn trước mặt cô.

Chỉ thấy ngón tay thon dài của anh gõ vào bàn phím trong chốc lát, tiếp theo, tất cả các thiết bị kết nối Internet trong nhà như TV, máy tính, máy chiếu trong nhà toàn bộ được bật lên.

Sau đó, trên màn hình của những thiết bị điện tử đó, đều thống nhất nhảy ra các số hiệu lớn đầy màu sắc, khi anh gõ vào bàn phím, các số hiệu cuộn lại càng nhanh, cuối cùng trên tất cả màn hình xuất hiện giao diện giống nhau.

Ca Diễm vẫn luôn tập trung tinh thần nhìn vào TV trước mặt, khi giao diện yên lặng nằm đó, cô nhìn chăm chú trên màn hình, lập tức há to miệng.

Mà Bồ Tư Nguyên dường như đã tính toán thời gian, đúng lúc này, cửa vừa mới bị bọn họ cạy ra, lại lần nữa bị người bên ngoài dùng chìa khóa mở ra.

Người kia khi tiến vào nhà tựa hồ phát hiện ra có điều không thích hợp, lập tức "tách" một tiếng đèn trong phòng khách sáng lên, đồng thời cũng từ phía sau rút súng ra.

Lúc trước vì trong phòng không bật đèn, cho nên có vẻ tương đối tối tăm, chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào là nguồn sáng duy nhất. Hiện tại đột nhiên đèn sáng lên, khiến Ca Diễm có thể nhìn thấy rõ ràng cách bố trí trong phòng và người đang đứng ngay cửa.

Người đang cầm súng đứng ngay cửa với vẻ mặt u ám, là phó cục trưởng CIA, JC.

Mà căn nhà này, là nhà của JC.

Thực ra trước đây cô đã đến căn nhà này nhiều lần.

Lúc trước khi đến đây cô luôn cảm thấy thoải mái và vui vẻ vì lần nào đến JC cũng mời cô và các đồng nghiệp khác ở CIA ăn tối, lúc đó cô nghĩ CIA là ngôi nhà thứ hai của mình, những người này như là người nhà mà cô có thể đối xử chân thành.

Trong số những người này, JC thực sự là người quan trọng nhất đối với cô.

Bởi vì JC là người giám hộ của cô.

Khi gia đình cô bị tấn công ở Paris, CIA đã cử một đội đến giúp tiêu diệt những phần tử khủng bố bạo lực, mà JC chính là đội trưởng của đội đó.

Anh ta tìm thấy cô khi cô đang tìm Ca Thiên Thiên, cô nói với JC mình không muốn đến chỗ lánh nạn, muốn làm chút gì đó có thể bắt những kẻ phạm tội, sau khi JC nghe xong, liền hỏi cô có muốn cùng quay về CIA không.

Khi đó cô nhớ rõ mình đã hỏi JC: CIA là nơi như thế nào, và JC đã trả lời cô rằng: Đó là nơi hội tụ những người có thể xua đuổi bóng tối và mang lại ánh sáng.

Câu nói đó, rất lâu sau đó, là ngọn hải đăng soi đường cho cô tiến về phía trước.

Cô tin tưởng CIA, càng tin tưởng JC.

Nhưng sau này, cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng chính người mà cô tin tưởng nhất lại tự tay ấn xuống viên gạch cuối cùng phá hủy đi niềm tin của cô.

Cô sẽ không bao giờ quên trong phòng thẩm vấn của CIA ngày đó, JC đã để hung khí gϊếŧ người mà cô không biết anh ta lấy từ đâu đặt trên bàn, lại thực sự có dấu vân tay của cô trên hung khí đó, sau đó lời lẽ chính đáng nói với tất cả những viên thẩm vấn đang có mặt: "Tôi lấy danh nghĩa người giám hộ và cấp trên của cô ta ra đảm bảo, dấu vân tay trên này thuộc về cô ta, kẻ phạm tội chính là Ca Diễm."

Hôm đó, kể từ JC, tất cả những người trong CIA có quan hệ tốt với cô, đều dùng ánh mắt nhìn tù nhân để nhìn cô.

Mỗi người bọn họ, đều dựa vào chứng cứ phạm tội giả không liên quan gì đến cô, đã ký một chữ ký chứng minh tội ác của cô với viên thẩm vấn.

Mỗi người bọn họ, đã đem cô đẩy xuống vực thẳm, buộc cô trở thành đồng phạm của tên tội phạm bị truy nã.

Những cảnh tượng xảy ra ở CIA ngày hôm đó đã hiện lên trong đầu cô không biết bao nhiêu lần, cũng khiến cô phải chịu nỗi đau thấu xương suốt một thời gian dài.

Bị phản bội bởi người giám hộ và đồng đội cô tin tưởng nhất, bị mọi người bôi nhọ, bị buộc tội danh không thuộc về mình.

Cô rõ ràng có miệng để nói chuyện, nhưng đáng buồn thay chính là, không ai nghe và không ai tin bất cứ điều gì cô nói.

Ngày đó tại căn cứ buôn bán người của Huyết Hạt Tử, cô biết JC đang ở bên ngoài.

Cô thực sự hận anh ta, bởi vì người này đã hủy hoại cuộc đời cô nhiều năm như vậy.

Nhưng cô không thể hoàn toàn hận anh ta, bởi vì anh ta đã dẫn cô đi trên con đường sáng sủa và cực nóng này.

Khi JC nhìn thấy Bồ Tư Nguyên và Ca Diễm đang ngồi trên ghế sô pha nhà mình, trong nháy mắt anh ta cho rằng bản thân mình có phải đang nằm mơ hay không.

Nhưng rất nhanh, khuôn mặt anh ta chuyển từ khiếp sợ sang một biểu cảm phức tạp hơn.

Trên tay JC vẫn nắm chặt khẩu súng, anh ta dùng bả vai đụng vào cửa, thả chiếc cặp đang cầm trên tay xuống.

Chiếc cặp công văn rơi trên sàn nhà phát ra âm thanh giòn giã.

"Hai người làm gì ở đây?"

Không biết qua bao lâu, trong cuộc giằng co không tiếng động, rốt cuộc JC cũng thô bạo lên tiếng: "Hai người có biết đây là nhà riêng không?"

Lúc này Bồ Tư Nguyên thu bàn tay xinh đẹp khỏi máy tính, sau đó mặt không cảm xúc ngước mắt liếc nhìn JC một cái.

"Tôi ở đây để phục hồi cho tình yêu của tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.