Khoảnh khắc cô bị anh nắm lấy cổ tay, tim của Minh Tự đập loạn xạ, gần như muốn hét lên.
Ngẫm lại, cô có chút hoài nghi "Anh đang giả vờ ngủ sao?"
Bằng không, làm sao có thể bắt tang tại trận tình huống hiện tại.
"Ý em là anh đang vu oan cho em? "Lương Hiện trả đũa "Anh vừa mới tỉnh dậy".
Hôm qua anh ngủ muộn nên sáng nay muốn ngủ lâu thêm một chút.
Lúc vừa chuẩn bị muốn tỉnh, đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó đang đến gần, mở mắt ra thì thấy Minh Tự đứng trước mắt mình, một bàn tay như muốn luồn vào trong áo của anh.
Phản ứng đầu tiên là con công nhỏ hình như rất thích cái trò đùa dai này.
Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ lại thì có vẻ không giống.
Đèn trong phòng ngủ mờ ảo, Minh Tự mặc chiếc váy ngủ lụa màu hồng khói, dáng người mảnh mai như ẩn như hiện, làn da thì trắng như tuyết nhưng đôi môi lại đỏ tươi, đôi mắt ngân ngấn nước.
Giống như bức tranh mờ ảo của một bộ phim cũ, tươi sáng, mềm mại và vô cùng gợi cảm.
Lương Hiện từ từ buông tay anh ra, yết hầu khẽ lăn lộn.
Buổi sáng là thời điểm đàn ông dễ xấu hổ nhất,đặc biệt là khi vừa thức dậy nhìn thấy một mỹ nhân tươi tắn như vậy bên cạnh giường chắc chắn phản ứng này càng tăng thêm.
Lương Hiện nhắm mắt và từ từ kìm nén cảm xúc này lại.
Minh Tự không rõ nguyên do nhưng nếu anh đã buông tay ra thì nó có vẻ rất tốt ngay lúc này.
Cô nắm lấy cổ tay mình, nhanh chóng nghĩ ra cách giải thích sự hiện diện của mình ở đây một cách thỏa đáng và gần như bước đầu nghĩ ra được ba cách giải thích.
Nhưng không ngờ, Lương Hiện lại không tiếp tục hỏi.
Anh ngồi dậy, chiếc chăn bông màu xanh sẫm trượt đến thắt lưng lộ ra chiếc áo ngủ bằng lụa màu đen mà anh đang mặc.
Không khí xung quanh vô cùng an tĩnh.
Sau đó Minh Tự phát hiện ra rằng áo ngủ của hai người đang mặc có kiểu dáng rất giống nhau, đường viền cổ áo có gợn sóng,một đường thêu thùa giống nhau.
Ánh mắt cô rơi vào đường thêu trắng chéo của anh rồi đọc chữ đó trong lòng.
Đó là "LIANGXIAN".
"Nếu em lại xem nữa thì thu phí." Lương Hiện cười như không cười, giọng nói có chút khàn khàn.
Minh Tự lập tức thu hồi ánh mắt, giọng nói có chút khó chịu "Ai nhìn anh, em đi trở về phòng đây."
Nói rồi đang định quay người rời đi nhưng Lương Hiện đã vươn tay mình ra, nắm chặt lấy cổ tay cô.
Minh Tự sững sờ "Làm gì?"
Lương Hiện buông tay, nghiêng người bật đèn "Chúng ta nói chuyện?"
"Còn có chuyện gì để nói chứ."Minh Tự lẩm bẩm, nghi ngờ nhìn anh vài giây nhưng vẫn đi đứng tại chỗ.
Bởi vì ban nãy sợ đánh thức Lương Hiện,cô đã cởi dép đặt ở bên ngoài cho nên lúc này chân trần ở trên sàn nhà không ngừng động đậy vì lạnh.
Lương Hiện nhìn chân cô, hơi ngồi sang một bên, nâng cằm ra hiệu: "Chân em không lạnh sao?"
Minh Tự liếc anh một cái, không lên tiếng nhưng trong đầu âm thầm có chút suy nghĩ.
Cuối cùng, cô dịch một góc chăn,ngồi co chân trên giường sau đó mới nâng chăn lên che đôi bàn chân lại.
Giống như một con thú nhỏ, bước vào một lãnh địa xa lạ, từng bước ngập ngừng tiến về phía trước.
Lương Hiện xem hành động này ở trong mắt, khóe môi bất giác giật giật.
Ở tư thế này, Minh Tự chỉ có thể ôm đầu gối của mình và ngay khi cô ngẩng đầu lên, cô có thể nhìn thấy Lương Hiện đang dựa vào đầu giường.
Một người ung dung còn một người trông khá mất tự nhiên,Minh Tự di chuyển tầm mắt,cả người cũng theo đó mà dịch dịch chuyển đến sát mép giường, cất giọng phòng bị "Anh muốn nói chuyện gì?"
Lương Hiện không trả lời, khẽ cười một tiếng "Em không sợ ngã sao?"
Minh Tự theo thói quen phản bác "Em sợ anh nổi lòng chơi lưu manh thì hơn?"
Lương Hiện dựa người vào giường, liếc mắt một cái rồi chậm rãi nói: "Nếu anh thật sự muốn làm gì em thì dù em có ngồi ở chỗ nào đi chăng nữa cũng vô dụng."
Minh Tự: "......"
Cô bắt đầu cảm thấy hơi bực mình vì câu nói này nhưng sau đó lại đồng ý với anh về quan điểm này để rồi chính mình bắt đầu hơi có chút hoang mang.
Câu nói mang theo ý cười vừa rồi của Lương Hiện vừa phù phiếm, ngả ngớn lại vừa tản mạn,không đứng đắn khiến cho người nghe luôn cảm thấy rằng anh là cái người vô cùng cẩu thả lại không đúng mực, thoạt nhìn cũng không phải là cái hạng người tốt gì cho kham.
Nhưng lần này, cô cư nhiên lại không thấy lời nói này có bất kỳ tính phản cảm nào.
Đây rốt cuộc là cái...... chuyện gì?
Tại sao vậy?
Không đợi Minh Tự có thể hiểu ra điều này, đã nghe được Lương Hiện gọi tên cô "Minh Tự?"
Cô định thần lại rồi nhìn thấy anh đang cầm lấy một chiếc hộp màu đen, ánh mắt liếc sang nhìn cô đầy vẻ ngờ vực:"Cho anh?"
Lương Hiện trước giờ luôn là người không để ý lắm đến đồ đạc trong phòng ngủ nhưng chỉ là bây giờ anh và Minh Tự đang ngồi trên cùng một chiếc giường, chỉ cần nhìn qua là có thể nhìn thấy người đối diện.
Vì để tránh cho cái phản ứng kia lại xảy ra buộc anh phải tạm thời nhìn đi chỗ khác, tình cờ nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ trên tủ giường.
Nếu nhớ không nhầm thì đêm qua chỗ này không có đặt bất kì vật gì.
Lương Hiện mở nó ra và thấy một đôi khuy măng sét chạm khắc bằng bạc trên nền nhung đen.
Hiển nhiên là nó không dành cho phụ nữ.
Khóe môi anh bất giác cong lên, lại hỏi thêm một lần: "Cho anh?"
Trong kế hoạch ban đầu của Minh Tự, Lương Hiện sẽ âm thầm nhận món quà vô nghĩa này và chỉ cần họ biết là đối phương tặng mà không nói cho nhau biết ngay trước mặt thì mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo.
Nhưng bây giờ, cô không chỉ bị bắt tại trận vì muốn chạm vào yết hầu Lương Hiện mà còn buộc phải trực tiếp thú nhận món quà này là do chính mình tặng.
Quả nhiên Lương Hiện chính là cái đồ tồi, không bao giờ làm theo ý muốn của cô.
"Ừ, đúng vậy" Minh Tự lại bắt đầu nói trong lòng "Bất quá nó chỉ là một cái khuy măng sét, không có gì đáng gọi là to tát cả, thậm chí tôi còn tặng một chiếc túi đắc đỏ cho Thừa Vũ trước đó nữa cơ"
Nâng cao tự tin trong lòng mình, Minh Tự nhanh chóng xòe lòng bàn tay mình ra "Không thích thì trả lại cho em."
Lương Hiện gần như không hề do dự "Anh thích."
Vào lúc nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, trái tim của Minh Tự đập mạnh không thể hiểu được.
Cô chôn mặt chính mình vào đầu gối, nhất thời không tìm được từ gì để nói ra giải tỏa cái cảm giác bức bối kia và chỉ "ồ" trong vô nghĩa.
Lương Hiện nhìn vào cặp khuy măng sét sau đó nhìn Minh Tự đối diện.
Cho nên hôm nay buổi sáng con công nhỏ đến đây là để tặng quà, lúc này chắc có lẽ là đang mắc cỡ,mặt gần như vùi vào đầu gối.
Càng nghĩ càng thấy thú vị nên bất giác Lương Hiện thản nhiên bật ra một tiếng cười.
Minh Tự tức giận ngẩng đầu, duỗi chân ra ở dưới chăn đá anh"Không cho cười nữa"
Sau lễ đính hôn, cuộc sống của Minh Tự không có gì thay đổi.
Nếu phải nói điều gì đó thì có lẽ là bên cạnh có nhiều thêm một người.
Cô rất thích phòng tân hôn của họ ở Guanlan Mansion, vị trí đẹp, phong cảnh đẹp, quan trọng nhất là có studio nối liền với phòng làm việc, một nửa hướng ra khu vườn nhỏ, rất thoải mái khi sử dụng.
Cũng vào cái đêm đó, sau khi đi dạo xung quanh một vòng Minh Tự đã quyết định sử dụng nó như một trung tâm nghỉ dưỡng, ở trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng ngày hôm sau, cô đã thay đổi quyết định, sau khi chuyển đi, cô sẽ cho dì Trương nghỉ việc và thay thế bằng một quản gia mới,miệng kín hơn.
Cho dù Sầm Tâm Nhạn có cao tay như thế nào cũng không thể kiểm soát được người cô muốn sử dụng trong ngôi biệt thự này.
Mà Lương Hiện, kể từ khi cô dọn qua cũng ngẫu nhiên sẽ trở về đây. Và nếu như không trở về thì có lẽ chính là anh đang không có ở Bình Thành.
Lúc đầu, Minh Tự nghĩ rằng nếu có nhiều người hơn ở trong ngôi biệt thự thì cô sẽ mất một thời gian ngắn để điều chỉnh.
Ai ngờ, hai tuần sau đó, số lần hai người gặp nhau rất ít và cái vấn đề cần điều chỉnh kia cũng theo đó mà biến mất một cách vô lý.
Họ không ở cùng một phòng cho nên đôi khi Minh Tự thức dậy mới phát hiện tối hôm qua trong nhà có dấu vết người trở về.
Hỏi quản gia thì biết được Lương Hiện có trở về lúc 12 giờ đêm qua và rời đi lúc 7 giờ sáng.
Nói tóm lại, vị thiếu gia này vẫn là một kẻ luôn luôn bận rộn, có thể gặp được hay không còn tùy thuộc vào vận may.
Lâm Hề Già đã rất ngạc nhiên trước mô hình hôn nhân này "Tớ lần đầu tiên nghe được cuộc sống hôn nhân như thế đó? Hai người là gì? Người thân hay là bạn bè?"
Minh Tự đặt cuốn tạp chí thời trang xuống đùi mình,cố gắng suy tư một lát "Bạn cùng phòng."
"Ha ha ha ha ha" Lời này không biết đã chọc tới mạch gì của Lâm Hề Già khiến cô ấy phải bật cười như thế,cô ấy ôm con mèo ngã trên sô pha, nằm xuống nhìn cô "Vậy thì bạn cùng phòng của cậu tối nay có về nhà không?"
"Không trở về" Minh Tự lật một trang, suy nghĩ về điều đó và nói thêm "Bạn cùng phòng của tớ đã ba ngày rồi không về nhà."
Chính xác mà nói, ngay cả Bình Thành cũng không trở lại.
"Anh ta đang vội cái gì thế?" Lâm Hề Già tò mò.
"Không biết."
Lâm Hề Già ôm mèo ngồi dậy, vừa định nói gì đó chân đã vô tình đá vào một cái hộp, cô cầm lên nói: "Đây là cái gì?"
Minh Tự nhìn và nhớ ra "Một món quà Tết Trung thu của một nhãn hang nào đó."
Mỗi năm vào ngày Tết Dương lịch, Tết Trung thu, Giáng sinh và các lễ hội khác của Trung Quốc và phương Tây, những vị giám đốc của những nhà thương hiệu nhãn hàng lớn luôn lần lượt gửi quà đến cho cô.
Lể vật không nặng, ý ở tấm chân tình ấm áp.
Đôi khi nó là một món đồ trang trí bằng pha lê Swarovski nhỏ, đôi khi nó là một loại nước hoa giới hạn của thương hiệu hoặc một thứ gì đó.
Chiếc hộp này lúc chuyển nhà do tiện tay mang theo nó đi luôn, Minh Tự vẫn luôn để nó trong phòng làm việc và có thể là đã quên mở nó ra.
Chính giữa hộp màu hồng là logo của thương hiệu được vẽ mây khói màu vàng hồng.
Cởi bỏ dải ruy băng sa tanh, đặt bên trong là một tấm thiệp chúc mừng, hai chai nước hoa và bốn mùi hương khác với các họa tiết xuân hạ thu đông được vẽ ở mặt sau.
Minh Tự cầm lấy một lọ, xịt chút nước hoa lên và ngửi thấy mùi lá bạch đàn tươi mát.
Cô cảm thấy có chút quen thuộc, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra hình như đây là mùi nước hoa xe hơi của Lương Hiện.
... Nhưng thật lạ, tại sao họ lại có thể nghĩ ra được điều này?
"Fuck." Lâm Hề Già bỗng nhiên mắng một tiếng.
Minh Tự lấy lại tinh thần "Sao vậy?"
"Lương Hiện...... trở về trụ sở chính của Kinh Hoằng" Lâm Hề Già trực tiếp đưa điện thoại cho Minh Tự, không thể tin được thốt lên "Anh ta đến Kinh Hoằng ảnh nghiệp bao lâu? Chỉ với mấy tháng đã trở về kế thừa vương vị?"
Minh Tự cầm lấy và xem, đó là tin nhắn của một cô gái có quan hệ tốt với Lâm Hề Già trong công ty, mở đầu chính là một vài biểu cảm khóc lóc.
"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh, tôi không còn sống nữa, Chủ tịch Lương đã về tổng bộ Kinh Hoằng!"(Tổng bộ hay trụ sở chính vẫn là một nha m.n)
"Tại sao!!! Anh ấy bỏ tôi mà bỏ đi!!!"
「Screenshot.jpg」
Minh Tự nhấp vào ảnh chụp màn hình.
Đó là trang chat nhóm với nội dung đại khái là đồng nghiệp trong bộ phận nhân sự nắm được tin tức chính xác, Lương Hiện được thăng chức làm phó chủ tịch trụ sở Kinh Hoằng, xe vừa rời khỏi Kinh Hoằng ảnh nghiệp, sau lưng đã không ngừng bùng nổ.
Một nhóm nhân viên nữ đã khóc và la hét gần như muốn quỳ xuống trước cửa văn phòng chủ tịch cầu xin anh ấy đừng rời đi.
Minh Tự xem qua tên nhóm "Không có chuyện gì thoát khỏi móng vuốt của chúng tôi."
Minh Tự: "......"
Cho nên bây giờ cô phải thông qua nhóm buôn chuyện mới biết được Lương đại thiếu gia,chồng mình đang ở đâu.
"Cậu hoàn toàn không biết điều này?" Lâm Hề Già hỏi.
Vốn dĩ cô cho rằng hai người này dù gì cũng là quan hệ vợ chồng, sinh hoạt ngày ngày ở bên nhau, tổng cũng sẽ không đối với đối phương chẳng quan tâm như thế.
"Tớ không biết" Minh Tự trả lại điện thoại của cô "Anh ấy cũng không nói cho tớ nghe chuyện này."
Lâm Hề Già tò mò "Vậy thì hai người bình thường nói cái gì?"
"Nói......" Minh Tự dừng lại, có chút bế tắc.
Không hiểu sao, cô lại nhớ đến buổi sáng khi cô đưa khuy măng sét cho Lương Hiện, lúc đó hai người đang ngồi dưới chăn.
Lương Hiện bị cô đá nhưng trong lòng vẫn như cũ mang theo nụ cười chưa dứt đã gọi cô "Minh Tự."
Cô vẫn còn tức giận cho nên giọng nói có chút ngang ngạnh "Kêu cái gì."
Anh nhìn cô, đôi mắt đào hoa hơi cong "Chúng ta hãy thử chung sống cùng với nhau đi!"