Hoa Hồng Dại - Lộc Thời An

Chương 11



Chung Nghênh là một người vô cùng thẳng tính và nhiều chuyện. Nhất là khi biết tin Triệu Kim Mạn kết hôn với một tổng tài bá đạo, cô ấy không chút che dấu sự hâm mộ của mình.

Nhưng Chung Nghênh lại không thích mẫu người như Phó Tư Duyên, cô ấy vẫn thích các tiểu thịt tươi, những em trai kém tuổi mình hơn.

Triệu Kim Mạn từng nói Chung Nghênh biến thái, cô ấy rất rất vui vẻ mà chấp nhận. Cho nên hôm qua khi Triệu Kim Mạn nói bản thân suýt nữa cùng Phó Tư Duyên tiến tới chuyện phòng the. Chung Nghênh lập tức muốn đem quần áo của cô lột ra kiểm tra xem trên người có dấu hôn hay không. Hỏi cô đau hay không đau, lần đầu tiên thích hay không thích.

Triệu Kim Mạn liếc mắt nhìn: “Làm sao có dấu hôn nào được. Anh ấy chưa chạm vào tớ, Phó Tư Duyên vô cùng nhẫn nhịn.”

“Mạn Mạn, câu không suy nghĩ gì sao, cậu không muốn à?” Chung Nghênh nhìn vào mắt cô, cô ấy có một đôi mắt vô cùng tinh tường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Kim Mạn.

“Tớ và anh ấy là hôn nhân hợp đồng.”

“Mạn Mạn, đừng quá ngây thơ. Đôi khi tình dục đến trước tình yêu không phải là điều không thể.”

Triệu Kim Mạn ăn bánh, trong lòng buồn bực. Mặc dù không có tình cảm sâu đậm với Phó Tư Duyên, nhưng cũng sẽ có những lúc cô không kiềm chế nổi mà mặt đỏ tim đập, rung động với anh.

Lúc đầu, cô nghĩ mình và Phó Tư Duyên chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng sau một tháng, có thứ gì đó đang âm thầm thay đổi. Cô không kháng cự được sức hút của Phó Tư Duyên.

Màn đêm dịu dàng buông xuống, những ánh đèn lộng lẫy dần được thắp lên, những tòa nhà thành thị san sát nhau che khuất đi mặt trời dần ngả về phía Tây.



Triệu Kim Mạn đi thang máy lên trên tầng cao nhất của công ty anh. Ban nãy, sau khi tạm biệt Chung Nghênh, cô nhận được điện thoại của anh gọi mình tới Phồn Tinh. Đây là tên công ty của Phó Tư Duyên, một cái tên độc đáo, công ty chủ yếu kinh doanh về lĩnh vực trang sức.

Theo lời Chung Nghênh, Phồn Tinh là do một tay Phó Tư Duyên tự gây dựng lên, không nhờ Phó gia giúp đỡ. Anh là một người có tài năng và tầm nhìn xa, là một nhà kinh doanh tài ba.

Phó Tư Duyên đã dặn dò trợ lý Kỳ dẫn Triệu Kim Mạn đến văn phòng. Vì thế, khi đến công ty, cô dễ dàng đi đến văn phòng của anh, được hưởng đãi ngộ như một ngôi sao cấp cao.

Chuyện Phó Tư Duyên kết hôn không giữ bí mật ở công ty nên khi cô đi ngang qua, có rất nhiều ánh mắt ghen tị và phẫn nộ hướng về phía mình.

Anh không lừa dối bất kỳ ai, thẳng thắn và trung thực. Triệu Kim Mạn vô cùng thích điểm này ở anh.

“Đây là phu nhân của Phó tổng đúng không? Cô ấy trông rất xinh đẹp, có khí chất.”

“Còn rất trẻ nữa.”

“Tôi nghĩ cô ấy và Phó tổng thật sự xứng đôi.”

Một nửa số nhân viên nữ trong công ty đều là người hâm mộ anh. Triệu Kim Mạn cũng không quá để tâm, dù sao với tính cách lạnh nhạt của anh chắc chắn không có ai đủ can đảm để tiếp xúc gần.

Khi Triệu Kim Mạn bước vào phòng, cô thấy Phó Tư Duyên đang làm việc.



Anh đeo chiếc kính gọng đen, ánh sáng trên màn hình máy tính phản chiếu lên ngũ quan sắc sảo. Đường nét khuôn mặt vô cùng rõ ràng, Phó Tư Duyên hơi nhấp môi khi làm việc, nhìn qua bờ môi kia thật mềm.

Anh làm việc vô cùng chuyên chú, không để ý đến cô đã đến. Phòng làm việc của anh ở tầng 22, phía sau là ánh đèn rực rỡ.

Phó Tư Duyên nhìn qua là một người vô cùng cấm dục, trong một giây thôi, Triệu Kim Mạn cảm giác bản thân mình đã bị mê hoặc. Có một số người, chỉ mới nhìn qua đã là cảnh đẹp ý vui.

Thảo nào những nữ nhân viên kia lại nhìn cô với ánh mắt phẫn nộ như vậy. Phó Tư Duyên tuyệt đối là một người vô cùng đẹp trai.

“Đến rồi à?” Phó Tư Duyên ngẩng đầu lên, hỏi cô.

Triệu Kim Mạn bị giọng nói của anh đánh thức bừng tỉnh khỏi đống suy nghĩ hỗn độn.

Cô mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, lười biếng dựa lưng vào thành ghế êm ái. Triệu Kim Mạn chớp chớp mắt, “Phó Tư Duyên, có ai nói với anh là anh tràn đầy vẻ cấm dục chưa?”

“Cấm dục? Tôi còn chưa làm gì em, làm sao em biết tôi không muốn?”

Phó Tư Duyên vòng qua bàn làm việc đến trước mặt Triệu Kim Mạn, tay đặt lên eo cô, đôi môi ấm áp dán lên lỗ tai Triệu Kim Mạn, “Hay đêm nay thử một lần?”

Triệu Kim Mạn cảm thấy bản thân vừa trải qua một trận tê dại, đây là hậu quả của việc khiêu khích người khác. Phó Tư Duyên là người có thể chịu được khiêu khích của người khác, hơn nữa anh cũng có thể đáp trả rất hoàn hảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.