Hoa Hồng Dại - Lộc Thời An

Chương 16



Mặt trời bắt đầu lên cao, ẩn sau những đám mây trắng hồng là những tia nắng sớm chiếu thẳng vào biệt thự, len lỏi qua tấm rèm cửa mà chiếu sáng căn phòng.

Eo Triệu Kim Mạn bị ai đó ôm chặt làm cô không tài nào động đậy nổi, thân thể hoàn mỹ của anh dán sát vào cô vừa nóng lại vừa săn chắc.

Trên người anh điểm vài vết xanh tím, có dấu hôn lại có cả vài vết vết cào. Điều này nhắc nhở cô sự tình đêm qua, bản thân cô và Phó Tư Duyên đã chính thức đúng với danh nghĩa vợ chồng chứ không phải chỉ là cái mác bên ngoài nữa.

Triệu Kim Mạn xoa xoa mặt mình chuẩn bị xuống giường rửa mặt nhưng bị cơn đau từ tiểu huyệt truyền đến. Đây là kết quả hôm qua cô và anh kịch liệt trêu đùa nhau mà thành.

Cô gái nhỏ trong ngực cọ tới cọ lui khiến cho anh tỉnh giấc, Phó Tư Duyên ôm chặt eo cô, khàn giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

“Phó Tư Duyên, hôm qua anh làm quá mạnh bạo khiến em bây giờ rất đau.”

Anh khẽ cười, xoa xoa bờ môi đỏ mọng lên án mình: “Bây giờ mới biết đau? Chẳng phải hôm qua em kịch liệt lắm sao?”

Cô hừ một tiếng không trả lời anh, Phó Tư Duyên cũng không để bụng: “Bây giờ đưa em vào phòng tắm, lát nữa sẽ bôi thuốc cho em.”

Triệu Kim Mạn đau tức mức chẳng muốn động đậy, để mặc Phó Tư Duyên ôm mình vào nhà tắm, miệng nhỏ đôi lúc lẩm bẩm: “Có phải anh muốn trả thù em đúng không?”

“Trả thù em? Nếu anh muốn trả thù em thì hôm nay em có thể yên ổn tỉnh dậy vào giờ này sao?”

Triệu Kim Mạn không nói chỉ bĩu môi, hành động này trong mắt Phó Tư Duyên nhìn có chút đáng yêu.



Anh biết cô là đứa trẻ hay làm nũng nhưng lại thích ra vẻ kiêu ngạo, nhìn qua liền biết đây đích thực là công chúa nhỏ được nuôi lớn trong sự chiều chuộng. Nhưng anh không hề ghét điểm này của cô.

Giúp Triệu Kim Mạn đánh răng, rửa mặt xong xuôi anh lại đưa cô trở về giường. Sau đó tách chân Triệu Kim Mạn cẩn thận bôi thuốc. Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào hoa huyệt sưng đỏ, một cỗ dịch trắng chảy ra. Phó Tư Duyên bật cười, hơi thở nóng ấm phả vào âm hộ.

Cô theo bản năng cuộn chặt ngón chân.

“Mới thể này mà em đã ướt?” Phó Tư Duyên bôi thuốc giúp cô xong, xoa xoa đầu ngón tay ánh mắt tràn đầy ái muội. Hiện tại nửa thân trên của anh còn trần trụi, từng múi cơ bắp bại lộ trong không khí. Phía dưới chỉ mặc mỗi chiếc quần thể thao dài màu xám.

Đối với loại câu hỏi này cô mỉm cười như hồ ly giảo hoạt, “Đúng thế, ai bảo kỹ thuật của Phó tổng rất tốt khiến người ta không tự chủ mà ướt.”

Phó Tư Duyên lắc đầu, đúng là đứa trẻ không biết ngượng ngùng. Anh dùng một tay chế trụ tay cô kéo lên trên đầu giường, bàn tay còn lại xoa xoa âm hộ ngọt ngào.

Hôn khắp gương mặt cô, khiến cả khuôn mặt trở nên hồng hào.

Nhìn anh sắc mặt bình thường, Triệu Kim Mạn không hề cam tâm bắt đầu trêu anh, “Ông xã thật lợi hại, khiến người ta ướt đẫm rồi.”

Phó Tư Duyên nghe vậy dùng tay che miệng cô lại, gương mặt đen lại không ít. Tiểu yêu tinh này biết rõ hiện tại anh không cách nào làm cô bởi hoa huyệt sưng đỏ kia. Vậy mà dám cả gan trêu trọc, muốn anh nghẹn chết à?

Tiểu huyệt được anh xoa nắn, chăm sóc dịch thủy ngày một nhiều, thấm ướt một mảng ga giường. Triệu Kim Mạn thở mạnh, kích động mà cao trào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.