Triệu Kim Mạn thu lại ý cười, bây giờ một nụ cười khách sáo cô cũng không muốn dành cho anh ta, người này đúng là kẻ không coi ai ra gì.
Cô lùi lại phía sau một bước, cầm lấy túi xách trên bàn bước ra ngoài, trước khi rời đi cô quay lại nói với Phó Hội, “Anh hai không cần nói hẳn ra như thế, em tự biết địa vị của mình trong lòng Phó Tư Duyên thế nào, không cần một người ngoài cuộc phán xét.”
Giọng nói cô lạnh lùng xa cách, một ánh nhìn cũng không dành cho Phó Hội. Nói xong liền quay người rời đi, Phó Hội uống một ngụm rượu vang đặt ngón cái lên khóe môi.
Thật hấp dẫn.
Khoảng mười một rưỡi tối bữa tiệc kết thúc, khách mời lần lượt rời đi. Sau khi Phó Tư Duyên tiễn khách xong, anh đi tìm Triệu Kim Mạn. Thấy cô, anh theo thói quen ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mà cô gái nhỏ đột nhiên giãy giụa một chút mới bỏ cuộc.
Triệu Kim Mạn sẽ không để ý tới lời nói của Phó Hội nếu lời nói đó vào lúc cô mới kết hôn cùng với Phó Tư Duyên. Khi ấy cô sẽ không để bụng bởi lúc đó cô chưa có tình cảm với anh, cô cũng tự biết địa vị của mình, biết cuộc hôn nhân này dựa trên hợp đồng.
Nhưng hiện tại lại khác, mỗi lần đối mặt với anh nhịp tim cô lại đập loạn nhịp, cô yêu Phó Tư Duyên. Khi nghe mấy lời kia từ miệng Phó Hội trong lòng cô tự nhiên sẽ không thoải mái.
Lồng ngực cô bí bách như có thứ gì đang mắc nghẹn. Lên không được, xuống không xong. Lúc ngồi trên xe, Triệu Kim Mạn không nói một lời, cô không có tư cách giận anh, cái cảm giác này buồn bực tới khó chịu.
Phó Tư Duyên là người thông minh, yêu một người thông minh cũng có cái lợi của nó. Ví dụ như cô không cần nói bất cứ cái gì Phó Tư Duyên cũng có thể hiểu đôi chút. Anh ấy biết rằng cô đang tức giận, nhưng lý do thì anh vẫn chưa được biết.
Hai người ngồi ở ghế sau, trợ lý Kỳ phụ trách lái xe, rõ ràng ngồi song song nhau vậy mà Triệu Kim Mạn cố tình ngồi cách anh một khoảng rộng.