Hoa Hồng Dại - Lộc Thời An

Chương 38



Triệu Kim Mạn vẫn giữ im lặng không chịu mở lời, Phó Tư Duyên bất đắc dĩ bước đến trước tủ lạnh lấy một hộp sữa chua, mở nắp đưa cho cô, “Tâm trạng không tốt thì uống một ngụm sữa chua xem sao.”

Thấy hộp sữa chua trước mặt, Triệu Kim Mạn không khách khí cầm lấy ngửa đầu một ngụm uống hết.

Phó Tư Duyên nhìn chiếc cổ mảnh mai cử động, phía dưới là xương quai xanh xinh đẹp và gò bông đào ẩn hiện. Đầu ngực hơi nhô lên, theo động tác của cô mà di chuyển khiến ánh mắt anh tối lại.

Uống xong sữa chua tâm trạng cô tốt lên không ít, ngày trước mỗi lần tâm trạng không tốt cô đều uống sữa chua nếu là bạn bè bình thường sẽ không biết điều này chỉ có những người cực kỳ thân thiết bên cạnh cô mới biết được. Nghĩ tới đây cảm giác xao động đột ngột ùa tới.

Cô siết chặt lon sữa chua, móng tay trở nên trắng bệch, do dự một lúc cuối cùng cũng mở miệng, “Phó Tư Duyên, làm sao anh biết mỗi lần cảm xúc không ổn em sẽ uống …”

Lời con chưa nói xong đã bị người đàn ông trước mắt chặn lại, cúi anh đầu, cánh môi mỏng dán lên môi cô đem những lời chưa nói nuốt xuống bụng.

Sữa chua cô uống ban nãy có vị táo đỏ, giờ đây khắp khoang miệng đều ngập tràn hương vị này. Eo cô áp sát vào đảo bếp bằng mặt đá cẩm thạch, lạnh cả sống lưng.

Cơ thể Triệu Kim Mạn theo phản ứng bình thường ngọ nguậy rất nhanh giây tiếp theo lòng bàn tay ấm áp của anh đã ôm lấy eo cô để nó tránh xa mặt đá cẩm thạch.

Triệu Kim Mạn bị nụ hôn này làm cho choáng váng, đầu lưỡi trơn trượt của anh đi vào công kích mãnh liệt. Cô bị hôn tới mức tình mê ý loạn, ôm lấy cổ anh, cả người áp sát vào cơ thể ấm áp kia, đầu ngực hơi cọ vào lồng ngực rắn rỏi.

Hai người hôn từ đảo bếp đến bàn ăn, bình thường Triệu Kim Mạn không biết nấu ăn vì thế Phó Tư Duyên thường xuyên dẫn cô ra ngoài nhà hàng cho nên bàn ăn ở nhà vô cùng sạch sẽ.

Lúc này, Phó Tư Duyên đè cô xuống bàn ăn.



Mặt bàn ăn bằng gỗ nhưng với loại thời tiết cuối thu này cũng khiến cảm giác lạnh lướt qua cơ thể, Triệu Kim Mạn co người lại giống như làm nũng lẩm bẩm, “Lạnh.”

Phó Tư Duyên buông cô ra, vội vàng cởi áo choàng tắm trên người xuống đặt phía sau lưng cô.

Bàn tay hướng xuống phía dưới vạt váy chậm rãi thâm nhập, đầu ngón tay anh có vài vết chai do cầm bút tuy không quá thô ráp nhưng lướt qua da thịt non mềm của cô khiến hoa huyệt bị kích thích tuôn trào mật dịch.

Phó Tư Duyên nhẹ nhàng nhấn vào tiểu huyệt, Triệu Kim Mạn đương nhiên không chịu nổi kích thích hai chân chủ động cuốn lấy vòng eo của anh. Huyệt nhỏ bị anh xoa nắn chảy ra một loạt chất lỏng.

Cô ngửa đầu thở dốc, tiếng thở tựa như con mèo hoang nhỏ bị thương.

Anh bị chính so sánh của bị làm cho bật cười, Triệu Kim Mạn không phải giống mèo hoang nhỏ mà cô chính là một con mèo hoang nhỏ thật thụ cần được thuần hóa.

“Phó Tư Duyên, em sắp tới.”

Cô không khỏi run lên, bởi vì ngón tay linh hoạt của anh tiến sâu vào bên trong, xoa nắn hoa huyệt đang căng tràn của cô.

Bụng dưới co rút lại tê dại và ngứa ngáy, ngón chân cô cong lên, lắc đầu không biết đây là khoái cảm hay khó chịu.

Phó Tư Duyên rút tay ra, trên đầu ngón tay còn dính mật dịch trắng đục. Ánh trắng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến nó trở nên chói mắt. Anh để tay vào trong miệng, nhấm nháp nó rồi cúi đầu thì thầm bên tai cô, “Bà xã, anh yêu em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.