Triệu Kim Mạn vẫn giữ im lặng không chịu mở lời, Phó Tư Duyên bất đắc dĩ bước đến trước tủ lạnh lấy một hộp sữa chua, mở nắp đưa cho cô, “Tâm trạng không tốt thì uống một ngụm sữa chua xem sao.”
Thấy hộp sữa chua trước mặt, Triệu Kim Mạn không khách khí cầm lấy ngửa đầu một ngụm uống hết.
Phó Tư Duyên nhìn chiếc cổ mảnh mai cử động, phía dưới là xương quai xanh xinh đẹp và gò bông đào ẩn hiện. Đầu ngực hơi nhô lên, theo động tác của cô mà di chuyển khiến ánh mắt anh tối lại.
Uống xong sữa chua tâm trạng cô tốt lên không ít, ngày trước mỗi lần tâm trạng không tốt cô đều uống sữa chua nếu là bạn bè bình thường sẽ không biết điều này chỉ có những người cực kỳ thân thiết bên cạnh cô mới biết được. Nghĩ tới đây cảm giác xao động đột ngột ùa tới.
Cô siết chặt lon sữa chua, móng tay trở nên trắng bệch, do dự một lúc cuối cùng cũng mở miệng, “Phó Tư Duyên, làm sao anh biết mỗi lần cảm xúc không ổn em sẽ uống …”
Lời con chưa nói xong đã bị người đàn ông trước mắt chặn lại, cúi anh đầu, cánh môi mỏng dán lên môi cô đem những lời chưa nói nuốt xuống bụng.
Sữa chua cô uống ban nãy có vị táo đỏ, giờ đây khắp khoang miệng đều ngập tràn hương vị này. Eo cô áp sát vào đảo bếp bằng mặt đá cẩm thạch, lạnh cả sống lưng.
Cơ thể Triệu Kim Mạn theo phản ứng bình thường ngọ nguậy rất nhanh giây tiếp theo lòng bàn tay ấm áp của anh đã ôm lấy eo cô để nó tránh xa mặt đá cẩm thạch.
Triệu Kim Mạn bị nụ hôn này làm cho choáng váng, đầu lưỡi trơn trượt của anh đi vào công kích mãnh liệt. Cô bị hôn tới mức tình mê ý loạn, ôm lấy cổ anh, cả người áp sát vào cơ thể ấm áp kia, đầu ngực hơi cọ vào lồng ngực rắn rỏi.
Hai người hôn từ đảo bếp đến bàn ăn, bình thường Triệu Kim Mạn không biết nấu ăn vì thế Phó Tư Duyên thường xuyên dẫn cô ra ngoài nhà hàng cho nên bàn ăn ở nhà vô cùng sạch sẽ.
Lúc này, Phó Tư Duyên đè cô xuống bàn ăn.