Hoa Hồng Dại - Lộc Thời An

Chương 4



Ngày đầu tiên kết hôn tính ra không có gì đặc biệt, nguyên nhân chủ yếu bởi vì Phó Tư Duyên dường như rất bận. Công việc của anh chồng chất phải giải quyết ngay lập tức nên không hề yêu cầu cô làm bất cứ việc gì. Triệu Kim Mạn vì vậy mà vô cùng rảnh rỗi.

Anh cho người chuyển hết đồ của cô đến nơi ở mới. Là một ngôi biệt thự có sân vườn xanh mướt vô cùng đẹp. Ngay từ khi bước vào cổng, dì Lý là người chào đón cô đầu tiên.

Cả ngày hôm nay phải chạy qua chạy lại, hoàn thành xong thủ tục kết hôn cả người cô cũng mệt lả cả đi. Triệu Kim Mạn đi vào phòng tắm ngân mình xuống bồn tắm thở dài một hơi.

Từ khi Triệu gia sa sút đến nay, cô hiếm khi được thả lỏng bản thân như thế này. Mà bản thân Triệu Kim Mạn không có nhiều bạn bè nên chỉ có mỗi Chung Nghênh luôn sẵn sàng sát cánh bên cô.

Có lẽ lâu rồi không được thoải mái nên cô đã thiếp đi trong phòng tắm. Khi Phó Tư Duyên trở về, thấy phòng ngủ không có ai, trên giường cũng trống trơn anh liền gõ cửa phòng tắm. Triệu Kim Mạn bị tiếng gõ cửa này đánh thức, cô tùy ý kéo lấy chiếc khăn tắm bên cạnh choàng lên người.

Bỗng nhiên buồn bã phát hiện ra một vấn đề lớn, đó chính là cô đã quên đem theo váy ngủ để thay không những thế còn ngang nhiên để trên giường lớn.

Xác nhận Triệu Kim Mạn ở bên trong phòng tắm Phó Tư Duyên thả lỏng, định xoay người đi thì nghe thấy thanh âm dễ chịu của cô: “Phó Tư Duyên, anh giúp em một chút được không?”

Phó Tư Duyên lười nhác dựa người vào tường, liếc mắt nhìn chiếc váy ngủ tơ lụa mềm mại đặt ở trên giường mà không biết rằng bên trong phòng tắm Triệu Kim Mạn xấu hổ tới mức muốn nhảy lầu từ lâu.

“Muốn tôi giúp em việc gì?”

“Anh giúp em lấy váy ngủ được không?” Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Mới ngày đầu kết hôn mà lúc đi tắm đã quên đồ ngủ, liệu Phó Tư Duyên có cảm thấy cô cố ý hay không.

Triệu Kim Mạn nhìn mình trong gương, mái tóc ướt đẫm, những giọt nước trong suốt theo cổ chảy xuống, đọng lại ở xương quai xanh gợi cảm.

Nếu Phó Tư Duyên thấy sắc nảy lòng tham thì sao bây giờ?

Nhưng tất cả chỉ là suy đoán của Triệu Kim Mạn, bên ngoài Phó Tư Duyên hoàn toàn không có ý nghĩ như vậy, anh đem váy ngủ đặt vào giỏ tre bên ngoài phòng tắm.

Triệu Kim Mạn vươn tay muốn lấy quần áo, cửa phòng mở ra, hương thơm trong phòng tắm xộc thẳng ra ngoài. Bàn tay cô rất trắng, trắng hơn cả tuyết, bởi vì vừa tắm xong mà có chút hồng hào, làn da mỏng manh tinh tế.

Phó Tư Duyên cảm thấy màu trắng này vô cùng chói mắt, yết hầu hơi giật giật, anh quay người đi.



Thời gian sau đó, khi Phó Tư Duyên ngồi trả lời email anh không kiềm lòng nổi mà nhớ đến cánh tay trắng nõn của cô.

Triệu Kim Mạn đã thay váy ngủ, do dự một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định đến phòng ngủ của Phó Tư Duyên, dù sao thì không sớm thì muộn cũng phải tới đó.

Đêm tân hôn, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, sự tình sau đó không cần nói cũng biết.

“Phó Tư Duyên, chỗ ngủ … của em ở đâu?” Triệu Kim Mạn thừa nhận bản thân cố tình hỏi, tất nhiên là cô biết chỗ ngủ ở đâu nhưng vẫn hỏi anh để thể hiện sự tôn trọng.

Phó Tư Duyên nhìn sang, chiếc váy lụa tơ tằm dính sát vào cơ thể cô, dáng người trông vô cùng quyến rũ lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết thu hút ánh nhìn.

Ánh mắt nóng rực của anh làm cô cảm thấy bản thân bị đốt cháy.

Phó Tư Duyên thong thả bước qua, giam cô trong vòng tay, Triệu Kim Mạn không còn đường lùi, chỉ có thể lùi về phía giường.

“Em nói thử xem? Quan hệ hiện tại của chúng ta là vợ chồng hợp pháp nếu không ngủ với nhau thì quả thật có lỗi với tờ giấy chứng nhận kia, phải không? Phó phu nhân.”

Tay Triệu Kim Mạn cứng nhắc đặt trên ngực anh, mắt khẽ nhắm lại. Mà tất cả những hành động này đều thu hết vào trong mắt anh, cô gái nhỏ bày ra bộ dạng thà chết không chịu cúi đầu, cứ như anh cưỡng ép cô vậy.

Mà Phó Tư Duyên nào có biết cô hiện tại luống cuống thế nào, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, chiếc váy mềm mại bởi vì động tác của cô mà hơi hé ra, để lộ cảnh xuân. Phó Tư Duyên nhìn cô chằm chằm một lúc, đột nhiên buông ra, đi vào bếp uống nước lạnh.

Triệu Kim Mạn nghĩ mình đã chọc giận anh nhưng cô thật sự không nghĩ tới giữa họ sẽ phát triển nhanh như vậy.

Vừa rồi Phó Tư Duyên chẳng qua chỉ trêu chọc cô mà thôi, anh sẽ không thật sự muốn cô đâu. Mọi chuyện không thể quá nóng vội, phải phát triển từ từ.

Đến khi cả hai cùng nhau ngủ, tư thế ngủ của Triệu Kim Mạn không tốt lắm, bàn tay cọ tới cọ lui rồi lại để trên người Phó Tư Duyên, váy ngủ bị cuốn cả lên. Anh nhìn thấy vùng bụng bằng phẳng cùng vòng eo thọn gọn của người cô liền thầm suy nghĩ da cô sao lại trắng mềm như vậy, trắng đến phát sáng.

Đêm đó, Phó Tư Duyên phải uống nước lạnh nhiều lần mà vẫn cảm thấy không thể áp chế được lửa nóng trong người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.