Chung Nghênh chơi quên trời quên đất, đôi mắt dán chặt lên người mấy tiểu thịt tươi, Triệu Kim Mạn đành phải đi đến phòng vệ sinh một mình.
Hành lang quán bar thiết kế theo kiểu cổ điển, không gian hẹp dài có hơi tối, khi đi ngang qua phòng vệ sinh nam Triệu Kim Mạn vô tình liếc mắt nhìn vào, cô giật mình đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
Tại sao Phó Tư Duyên lại ở Vista, hai mắt cô mở to lắp bắp nói, “Phó Tư Duyên?”
Phó Tư Duyên ung dung chậm rãi kéo khóa quần, may mà ở đây hiện tại không có người nếu để Triệu Kim Mạn nhìn thấy nơi đó của người đàn ông khác có lẽ anh sẽ nổi điên.
Phó Tư Duyên cả người mặc áo vest quần tây nghiêm túc, không hợp với mấy nơi thế này. Anh bước đến, một tay đút túi quần, tay còn lại kéo Triệu Kim Mạn vào một gian phòng riêng trong nhà vệ sinh.
Tiếng khóa cửa vang lên, cánh cửa nâu khép lại, Triệu Kim Mạn bị anh đè lên cánh cửa, cảm giác lạnh lẽo từ cánh cửa truyền đến cơ thể cô.
Gần đây thành phố B đổi mùa, nhiệt độ hạ thấp xuống, trên người Triệu Kim Mạn chỉ mặc váy đỏ sậm dài gần đến đầu gối lộ ra đôi chân thon trắng thẳng tắp.
Phó Tư Duyên biết có là người yêu cái đẹp, không thích mặc quần áo dày chỉ cần phong cách thời trang cô sẽ không quan tâm đến thời tiết.
Chiếc váy này phô bày dáng người quyến rũ của cô, nhất là vòng eo hoàn mỹ kia.
Anh dùng đầu gối cọ vào vùng tam giác thần bí cách lớp quần lót mỏng. Phó Tư Duyên xấu xa trêu đùa, Triệu Kim Mạn thoải mái rên một tiếng sau đó nhắc nhở anh, “Phó Tư Duyên, có người.”
“Tiểu thịt tươi có đẹp không?” Anh tò mò hỏi dò cô.
Anh không thích loại người như mấy tên tiểu thịt tươi kia nhất, nhìn mềm yếu quá mức.
Triệu Kim Mạn không nghĩ anh biết tới nơi này, càng không nghĩ anh hiểu được cách gọi kia.
Cô quàng tay lên cổ Phó Tư Duyên, “Không có đẹp bằng anh, Phó tổng dáng người đẹp nhất, thể lực cũng tốt nhất.”