Kết thúc cuộc nói chuyện với anh, Triệu Kim Mạn lên xe trở về nhà. Tối nay, Chung Nghênh rủ cô và Hứa Tẫn Hoan ra ngoài. Quán Bar về đêm cực kỳ náo nhiệt, ánh đèn neon ở từng dãy phố sầm uất dần được thắp sáng đầy màu sắc.
Ở lối vào Bar luôn có không ít phụ nữ ăn mặc gợi cảm, bên cạnh là đám đàn ông háo sắc xum xoe sáp lại.
Triệu Kim Mạn không khỏi rùng mình khi thấy cảnh này. Cô vội vã nghĩ bàn tay của Phó Tư Duyên, tay anh rất trắng, khớp xương rõ ràng, vô cùng đẹp. Hơn nữa, xương cổ tay của anh nhô ra, làm cho người khác cảm thấy anh rất gầy, so với bàn tay của đám đàn ông kia thì đẹp hơn nhiều.
Triệu Kim Mạn vô thức tránh xa chỗ đó và tăng tốc đi lướt qua. Bản thân cô cũng không ý thức được rằng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tâm trí cô thỉnh thoảng bất giác hiện lên hình ảnh của người chồng hữu danh vô thực kia.
Ngay khi bước vào quán Bar, cô đã thấy Chung Nghênh vẫy tay với mình. Cô ấy đến trước cô một lúc, bên cạnh còn có Hứa Tẫn Hoan. Triệu Kim Mạn bước tới, cầm ly cocktail trên bàn nhấp một ngụm.
Ba người bọn họ là bạn học từ thời cấp ba và cũng là bạn thân của nhau. Về sau Chung Nghênh ra nước ngoài, liên lạc ít dần. Khi Chung Nghênh về nước, mối quan hệ của họ lại được hàn gắn như lúc đầu. Bọn cô chính là dạng người tuy xa nhau nhưng ngay khi gặp lại là có thể khôi phục lại tình cảm thắm thiết như chưa từng chia ly.
Chung Nghênh trêu cô: “Sao thế, cậu mới lấy chồng mà trông chán nản vậy?”
Đối với lời nói đùa này Triệu Kim Mạn mỉm cười uống cạn ly cocktail, dựa vào vai Hứa Tẫn Hoan nhìn Chung Nghênh một cách quyến rũ.
“Đâu có, đấy là cậu chưa nhìn thấy Phó Tư Duyên thôi. Nhất là dáng người anh ấy, tớ không cảm thấy mình bị thiệt chút nào cả. Đáng tiếc là chưa có cơ hội chạm vào.”
Hứa Tẫn Hoan ngồi bên cạnh véo véo má cô: “Mạn Mạn, người ta không chủ động thì thôi. Đằng này cậu còn định chủ động?”
“Mình nào dám, giữa anh ấy và mình đâu có tình cảm với nhau. Thậm chí tớ còn hơi nghi ngờ phương diện kia của Phó Tư Duyên có vấn đề.”
Đang nói chuyện hăng say điện thoại của Triệu Kim Mạn lại rung lên. Tửu lượng của cô từ trước đến nay không tốt, mới uống vài ly cocktail đã có chút say. Cô híp mắt, vốn định bấm từ chối nhưng lại vô tình quệt vào nút trả lời. Sau đó cô ngốc nghếch đặt lại điện thoại trên bàn, cùng hai cô bạn tâm sự.
Chung Nghênh đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Mạn Mạn, thông thường những người đàn ông vừa có tiền vừa có địa vị đột nhiên kết hôn, hoặc là anh ta bất lực, hoặc là anh ta có mối tình đầu không thể quên được. Hoặc đơn giản là anh ta chính là gay.”
Hứa Tẫn Hoan gật đầu đồng tình, thấy hai người họ phản ứng như vậy Triệu Kim Mạn cũng chẳng dấu tâm tư của mình mà nói thẳng: “Tớ hoài nghi anh ấy thật sự bị liệt dương.” Dứt câu, cô cong môi cười gống như tiểu hồ ly giảo hoạt.
Phó Tư Duyên ở đầu dây bên kia mặt mày sa xẩm, anh nghe rõ bà xã của mình nói mình không được, lại còn có người thứ ba nói đế thêm. Nhìn ra ngoài cửa sổ, từng dãy nhà cao tầng san sát nhau, những ánh đèn được thắp sáng một cách rực rõ trông rất đẹp mắt.
Người đàn ông một tay đút túi quần, đưa mắt ngắm nhìn thành phố về đêm rồi sau đó cúp điện thoại.
Bạn nhạc Jazz chậm rãi du dương khiến người ta có chút buồn ngủ, Triệu Kim Mạn là người duy nhất ở đây là kết hôn trong số ba người. Cô ý thức được bản thân phải trở về sớm một chút, tuy rằng Phó Tư Duyên không có ở nhà nhưng Triệu Kim Mạn cũng cảm thấy nếu về quá muộn là không tốt lắm.
Cả ba chào tạm biệt nhau ở cửa Bar, lúc này Triệu Kim Mạn được người ta đút cho vài tấm card có chút sắc tình dành cho phụ nữ. Trên mỗi tấm card đều có hình người đàn ông cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn.
Nhìn tấm card này, cô chỉ biết bật cười, những người đàn ông này kém xa Phó Tư Duyên. Hơn nữa cô cũng không thích người quá cường tráng, nhìn có chút mất cảm giác. So sánh xong, cô lại tự mắng chính mình. Sao lại nghĩ đến việc so sánh nhảm nhí như vậy.