Triệu Kim Mạn đẩy Phó Tư Duyên, sợ hai người cứ thứ lau súng cướp cò không làm thêm được gì nữa, “Phó Tư Duyên, ăn bánh kem trước được không?”
Phó Tư Duyên đáp ứng nhưng cơ thể vẫn bất động, nóng bỏng đè lên cô.
Gò bông đào của cô bị anh ép xuống, nhịp tim đập nhanh hơn.
“Phó Tư Duyên, anh đứng dậy.” Tay cô gãi gãy lòng bàn tay anh.
Phó Tư Duyên buông cô ra, Triệu Kim Mạn chạy vào phòng bếp lấy từ trong tủ lạnh chiếc bánh kem kích thước vừa phải, phủ một lớp kem trắng xung quanh, bên trên có dâu tây và anh đào.
Phó Tư Duyên nhìn đũng quần phía dưới ngày một to.
Anh thở dài, chỉ muốn ôm lấy Triệu Kim Mạn, mở hai chân cô ra. Dùng thứ thô dài cắm lấy tiểu huyệt chặt hẹp.
Triệu Kim Mạn thấy ánh mắt chất chứa dục vọng của anh, khẽ cười chắc chắn Phó Tư Duyên đang đói bụng.
Từ Macao trở về, anh bị thương nên không thể lăn lộn cũng cô, mỗi ngày chỉ sờ soạng vài cái sắp ăn chạy niệm phật rồi.
“Anh ngồi xuống bàn ăn đợi em.”
Triệu Kim Mạn vào phòng ngủ một lúc lâu mở quay lại.
Cô nghe theo lời Chung Nghênh, tìm bộ đồng phục học sinh mặc vào.
Khi đó đồng phục của cô là áo sơmi trắng, váy dài đến đầu gối màu đen, nhiều năm không mặc vẫn vừa vặn tuy nhiên hơi chật vì ngực cô lớn hơn.
Ánh đèn vàng chiếu xuống người cô, khiến Triệu Kim Mạn xinh đẹp diễm lệ hơn.