Sân bay quốc tế thành phố B, người người ra vào tấp nập, không gian rộng rãi, sáng sủa. Triệu Kim Mạn chán nản ngồi lưới Weibo, hôm nay cô dậy sớm vì phải đi đón người chồng sắp đi công tác về của mình.
Cuối thu, thời tiết mát mẻ, Triệu Kim Mạn mặc một chiếc váy đuôi cá màu đen. Dưới chân đi đôi giày cao gót Jimmy Choo, bờ môi căng mọng thoa chút son đỏ quyến rũ. Cô đẹp chiếc kính râm to bản, cả người tràn khí chất con nhà danh môn thế nhưng tất cả khí chất này đều được nhờ Phó Từ Duyên mới có.
Phó Tư Duyên đã đưa cô một tấm thẻ phụ, Triệu Kim Mạn cũng không để mình chịu khổ, dù sao thì tấm thẻ này cũng vô cùng hữu ích. Anh đã đưa, vậy thì cô không ngại mà sử dụng nó.
Máy bay vừa hạ cánh, Phó Tư Duyên liền bước xuống chờ trợ lý Kỳ lấy hành lý xong xuôi anh mới nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Triệu Kim Mạn. Rất nhanh đã thấy cô ngồi ở góc khuất sân bay nhưng vô cùng bắt mắt.
Anh nhận ra được có không ít ánh mắt của đàn ông hướng về phía cô. Phong cách thời trang của cô rất hấp dẫn người nhìn.
Lúc Triệu Kim Mạn ngẩng đầu lên thì thấy đôi giày da màu đen cùng chiếc quần tây thẳng tắp đứng đối diện mình. Là Phó Tư Duyên, cô chắc chắn là anh. Điều chỉnh lại tâm trạng, hai tay siết chặt lại cô tự nhủ với bản thân phải nhớ kỹ người đối diện là kim chủ, là kim chủ, không thể đắc tội.
Triệu Kim Mạn nở một nụ cười không chút khuyết điểm: “Phó tổng, cuối cùng thì anh đã về rồi.” Cô đứng lên, mặc dù có đi giày cao gót nhưng khi đứng cùng Phó Tư Duyên, cô vẫn thấp hơn rất nhiều.
Phó Tư Duyên nhìn phần da thịt trắng nõn trước ngực cô, đem hành lý đưa cho trợ lý Kỳ, vươn tay nắm lấy bàn tay Triệu Kim Mạn, mười ngón tay đan xen.
“Tôi tìm vợ chứ không phải tìm trợ lý. Em không cần phải khách sáo với tôi như vậy.”
Hiểu ý anh, Triệu Kim Mạn nhanh chóng thay đổi cách gọi, nhào đến ôm lấy anh, “Phó Tư Duyên, cuối cùng anh cũng trở về.”
Hành động này khiến anh rất hài lòng, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, ý cười đạm bạc nhưng rõ ràng ánh mắt đã trở nên nhu hòa hơn.