Diệp Mân hiểu ý tứ của Tần Mặc, đơn giản là anh nghĩ giữa cô và Chu Văn Hiên có gì đó. Nhất là khi hôm nay là lần đầu tiên mặc váy đi giày cao gót đã đi ăn cùng Chu Văn Hiên.
Đúng là khả nghi thật.
Nhưng mà đương nhiên cô không có tâm tư gì với Chu Văn Hiên cho dù là trước kia hay bây giờ, huống chi là nhiều năm rồi mới gặp lại anh ấy.
Quả thật anh ấy rất ưu tú, hồi cao trung anh là đàn ông phong vân trong trường, thành tích xuất sắc, tướng mạo đẹp trai, tích cách lại khiêm tốn ôn hòa như nắng mai, chủ đề trò chuyện của mấy cô gái ở ký túc xá thường sẽ không thiếu nhân vật nam chính.
Anh là nam sinh hoàn mỹ nhất mà cô từng biết, dường như không tìm được khiếm khuyết nào trên người anh. Nhưng tiếc là cô đã vô tình gặp được một mặt khác của anh, thật ra đằng sau gương mặt luôn mỉm cười, anh là một thiếu niên yếu ớt u buồn.
Mà nam sinh cô thích hẳn phải là một người chính trực, tự tin, cởi mở, dù là kiêu ngạo không ai bì nổi nhưng nhất định sẽ không dễ bị đánh bại.
Đó cũng là dáng vẻ mà cô muốn trở thành.
Tự luyến là bản tính trời sinh của con người, không có ai không yêu bản thân mình, lại càng dễ yêu đồng loại của mình.
Đương nhiên cô không thích Chu Văn Hiên nhưng không có nghĩa là cô ghét anh. Huống chi Chu Văn Hiên là một chàng trai ôn hòa, lại ưu tú như vậy, khi ở cùng có cảm giác rất thoải mái, rất thích hợp để làm bạn bè. Hơn nữa bản thân là người tha hương gặp được người quen cũ tự nhiên sẽ có cảm giác thân thiết.
Lúc ăn cơm hai người đã thêm Wechat, dù Chu Văn Hiên chưa xác định được khi nào sẽ mời cô đi ăn nhưng thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với cô vài câu.
Một tuần trôi qua, lại đến thứ sáu.
Buổi tối ở phòng thí nghiệm Chu Văn Hiên nhắn tin hỏi cô chủ nhật có rảnh thì cùng nhau đi ăn.
Vì đang chạy tiến độ cho dự án, bây giờ cuối tuần chỉ được nghỉ một ngày, rảnh mỗi ngày chủ nhật.
Cô nghĩ ngợi, xác định chủ nhật không bận gì khác, đang định trả lời: "Không thành vấn đề."
Nhóm chat thạc sĩ tiến sĩ của thầy Vương nhảy ra mấy tin nhắn mới, cô ngừng soạn tin nhắn, nhấn mở nhóm chat.
Là Tần Mặc tìm thầy Vương hỏi về việc giới thiệu đề tài luận án.
Dù chương trình học của học kỳ này không nhiều nhưng việc học cũng không nhẹ vì đầu tháng sáu phải giới thiệu đề tài. Cũng may việc này với học bá cũng là chuyện nhỏ. Như thường lệ chưa đến hai tuần cô đã làm xong báo cáo nộp cho thầy Vương Tranh Minh.
Mà dĩ nhiên Tần Mặc không coi chuyện giới thiệu đề tài ra gì, mấy ngày trước cô thuận miệng hỏi anh một câu, biết anh trả lời thế nào không?
"Bị lão Vương trả lại cho tôi sửa rồi, phiền ghê, tôi lười sửa quá, không được duyệt thì thôi cũng không quan trọng lắm."
Vẫn là cái thái độ nhún vai chẳng thèm quan tâm đó.
Cho nên bây giờ thấy anh chủ động nhắn tin hỏi lão Vương cô thấy rất kỳ quái.
Cô quay đầu nghi ngờ nhìn anh vừa lúc lại bắt gặp ánh mắt kỳ quái của anh. Thấy cô nhìn qua, anh chột dạ lẳng lặng thu hồi ánh mắt.
Diệp Mân: "Rốt cuộc báo cáo giới thiệu đề tài của cậu có vấn đề gì vậy, gặp khó khăn gì à?"
Tần Mặc bĩu môi nói: "Giới thiệu đề tài thì không có vấn đề gì, nhưng thầy Vương nói cách trình bày không được, cần phải chỉnh sửa lại."
Diệp Mân nói: "Vây thì cậu sửa nhanh đi, nếu giới thiệu đề tài còn không xong thì mất mặt lắm đấy."
Tần Mặc liếm môi, thò đầu qua cẩn thận thăm dò nói: "Tôi biết chuyện này đối với học bá các cậu rất đơn giản, không thì mấy ngày này phiền tiểu Diệp học bá dành ra một ngày giúp tôi sửa một chút đi."
Diệp Mân nhìn anh như thằng ngốc: "Cậu đang hoang tưởng hả?"
Tần Mặc: "..."
Anh quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nhắn một tin vào nhóm.
Tần Mặc: @lão Vương khoa điện tử, thầy Vương, vậy em có thể tham khảo báo cáo giới thiệu đề tài của Diệp Mân được không ạ?
Lão Vương khoa điện tử: Ừ, báo cáo của Diệp Mân đạt tiêu chuẩn, em tham khảo bạn ấy một chút, có vấn đề gì em có thể hỏi bạn ấy.
Tần Mặc: @lão Vương khoa điện tử, được ạ thầy Vương, vậy cuối tuần này em tranh thủ sửa xong báo cáo, thứ hai em nộp cho thầy.
Lão Vương khoa điện tử: @Diệp Mân, cuối tuần em có rảnh thì giúp đỡ Tần Mặc một chút, báo cáo của cậu ấy chủ yếu có vấn đề về cách trình bày và trích dẫn số liệu thôi, không phải vấn đề gì lớn.
Diệp Mân đang định trả lời tin nhắn của Chu Văn Hiên, nhìn thấy mấy tin nhắn nhảy ra trong nhóm, lần nữa ngừng soạn tin, khóe miệng hơi co rút, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tần Mặc nhún vai nói: "Chủ nhật chúng ta đều rảnh mà, vậy làm phiền tiểu Diệp học bá chủ nhật tuần này đến thư viện giúp tôi sửa báo cáo giới thiệu đề tài một chút." Vừa nói lại bổ sung, "Thầy Vương đã lên tiếng, cậu cũng không thể từ chối đúng không?"
Diệp Mân cười lạnh nghiêng người nhìn anh, trả lời trong nhóm: @lão Vương khoa điện tử, được ạ, thầy Vương.
Lúc trước cô dùng chiêu trò cưỡng ép này vào phòng 603, không ngờ hôm nay bị người ta đáp lại y hệt.
Coi như là bị quả báo.
Tần Mặc thấy tin nhắn này, khóe môi vểnh lên, đặt điện thoại sang một bên, liếc mắt thấy cô rời nhóm chat, đang soạn tin nhắn gửi cho cái gia hỏa tên Chu Văn Hiên kia.
Thế là khóe miệng anh càng giương cao hơn.
*
Ít khi được nghỉ nên chủ nhật Diệp Mân còn định nằm nướng thêm một chút, ai ngờ vừa mở điện thoại đã nhận được tin nhắn của Tần Mặc: 7h rưỡi tôi đợi cậu ở dưới lầu cùng đến thư viện.
Diệp Mân nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là đến 7h rưỡi.
Cô buồn bực hừ một tiếng, không thể không bò xuống giường vội vàng rửa mặt thay đồ ra ngoài.
Đúng 7h rưỡi cô xuống lầu đã thấy Tần Mặc vai đeo túi đứng dưới cây hòe lớn bên đường.
Trời vào hạ, mặt trời buổi sáng lơ lửng trên không, nắng sớm không lọt qua hàng cây sum xuê, thân hình cao lớn của Tần Mặc tạm thời được che chắn.
Phải công nhận người này đúng là trời sinh có túi da tốt.
Chỉ mặc áo thun đơn giản cùng quần bò đứng ven đường thôi cũng đẹp trai hơn người.
Mấy cô gái đi ngang qua không nhịn được quay đầu nhìn anh mấy lần.
Thấy cô ra ngoài, anh nhướng mày vẫy tay với cô.
Diệp Mân chưa từng yêu đường nhưng cũng cảm thấy cảnh tượng này rất mập mờ.
Cô hơi ngượng ngùng sờ mũi băng qua đường, giả vờ bất mãn nói: "Cậu tới sớm như vậy làm gì chứ?"
Tần Mặc nói: "Không phải thời gian của học bá các cậu quý giá lắm sao? Thư viện 8h mở cửa, tôi cũng không thể lãng phí thời gian của cậu được."
Diệp Mân cười gằn hai tiếng.
Tần Mặc còn nói: "Tôi tính rồi, từ ký túc xá của cậu đi bộ đến thư viện tầm nửa tiếng."
Diệp Mân nghiêm mặt nói: "Cậu quên là tôi còn phải ăn sáng nữa hả?"
Tần Mặc dường như chỉ chờ câu này của cô, đắc ý nhếch môi, lấy trong túi ra một túi giấy: "Sao mà quên được chứ, không phải là tôi chuẩn bị cho cậu rồi sao? Vừa đi vừa ăn, đến thư viện cũng ăn xong luôn, không hề lãng phí chút thời gian nào."
Diệp Mân nghiêng đầu nhìn anh, không khách sáo nhận lấy túi giấy, bên trong là sữa đậu nành và bánh quẩy, cũng coi như hợp khẩu vị của cô.
Cô cắm ống hút nhấp một ngụm sữa đậu nành nói: "Nếu cậu thật sự không muốn lãng phí thời gian của tôi thì đã không làm phiền tôi mấy chuyện đơn giản này rồi."
"Đơn giản hả? Học bá các cậu đúng là đứng nói chuyện không thấy đau eo*, tôi vì báo cáo giới thiệu đề tài này mà suy nghĩ muốn trọc đầu."
*đứng nói chuyện không thấy đau eo ý là một người không hiểu tình hình thực tế, chỉ tường thuật bằng lời nói sai lệch với thực tế, tương tự như "nói dễ hơn làm".
Diệp Mân vô thức ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu anh, rõ ràng tóc vẫn còn nhiều. Cô lạnh nhạt nói: "Tôi cá là thời gian cậu viết báo cáo giới thiệu đề tài không vượt quá ba ngày."
Tần Mặc hơi chột dạ sờ mũi nói: "Nếu không phải là do thầy Vương giục dữ quá, cuối tuần sau đã muốn giới thiệu đề tài thì tôi cũng không làm phiền cậu đâu." Dừng một chút, anh lại thử dò xét, "Cậu... không phải là trách tôi ảnh hưởng đến thời gian hẹn hò của cậu chứ?"
Diệp Mân nghi ngờ nhìn anh: "Tôi hẹn hò hồi nào?"
Tần Mặc: "Tôi thuận miệng hỏi vậy thôi."
Diệp Mân trầm mặc một chút, nói: "Quên đi, dù gì chúng tôi cũng là bạn học, nếu cậu giới thiệu đề tài không được, không chừng lúc đó thầy Vương còn muốn tôi giúp cậu sửa."
Tần Mặc cười nói: "Không sai, chúng ta là bạn học, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, tôi mà không thành công thì cậu cũng không vẻ vang gì."
Trong lòng Diệp Mân tự nhủ, cùng lắm thì mất mặt lão Vương thôi chứ liên quan gì đến tôi đâu.
Lại nghe anh nói tiếp: "Cậu biết không? Nếu ở thời cổ đại thì quan hệ của chúng ta đã là huynh muội ruột thịt, địch tới cửa có thể cản đao cho nhau rồi đấy."
Tần Mặc nói: "Nếu có địch tới cửa, tôi chắc chắn sẽ cản đao cho cậu đó."
Diệp Mân ngẩng đầu, nhìn thấy nắng sớm nhàn nhạt chiếu lên mặt anh, con ngươi màu hổ phách kia lấp lánh như có ánh sáng. Cô sa vào ánh mắt sáng ngời của anh, trong lòng rung động, hơi ngại ngùng tránh ánh mắt anh, nói: "Cậu có ngây thơ không! Coi phim võ hiệp nhiều quá rồi hả?"
Tần Mặc nhướn mày, cười không nói.
Có thể nói Tần thiếu gia tính toán rất chuẩn, Diệp Mân ăn sáng xong trên đường, đến thư viện vừa đúng tám giờ, hai người là nhóm sinh viên đầu tiên đến nên chọn được một vị trí thuận lợi.
Mặc dù bài báo cáo của Tần Mặc hơi rối nhưng anh cũng không phải là loại học hành dở tệ, đề tài giới thiệu được lấy từ dự án, số liệu đều được chuẩn bị tỉ mỉ chính xác, chỉ là cách trình bày và trích dẫn loạn cả lên.
Đối với việc học, Diệp Mân hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian, cô tính toán, nếu làm việc có kế hoạch thì một ngày là có thể sửa xong. Cô cũng không muốn lại tốn thêm một ngày nữa cho việc này.
Thế nên cô bắt Tần Mặc ở thư viện cả ngày, cơm trưa cũng order bên ngoài đến, ngồi ăn ở bàn đá cạnh thư viện, ăn xong lại tiếp tục làm.
Mặc dù Tần mỗ không ngừng kêu khổ với hình thức phụ đạo biến thái này của học bá, nhưng Diệp Mân vẫn giữ nguyên thái độ uy hiếp "Vậy tôi mặc kệ, cậu tự làm đi" nên anh đành cắn răng phối hợp.
Sáu giờ chiều, báo cáo giới thiệu đề tài cuối cùng cũng hoàn thành dưới sự chỉ đạo của học bá.
Tần Mặc thở phào một hơi, cười nhét máy tính vào túi, khoát tay nói: "Đi thôi, đi ăn cơm, tôi mời khách."
Diệp Mân: "Không cần đâu."
Tần Mặc nói: "Vậy sao được? Tôi chiếm mất một ngày quý giá của học bá mà ngay cả một chút biết ơn cũng không thể hiện thì có còn là người nữa không?"
"Không còn là người không lẽ cậu lại có thể là chó à?"
Tần Mặc lơ đễnh nói: "Tâm tình bản thiếu gia đang tốt nên không so đo với cậu. Muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
"Con gái các cậu sao toàn như vậy?"
Diệp Mân ngẩng đầu nhìn anh: "Thế à?"
Tần Mặc bị câu hỏi này chặn họng, giả vờ ho nhẹ nói: "... Khẩu vị của cậu thế nào? Thích ngọt hay là cay?"
Diệp Mân vốn định nói là đều thích nhưng lời đến miệng lại đổi thành: "Cay đi."
"Được, vậy chúng ta đi ăn đồ Hồ Nam*."
*nguyên văn là đồ ăn Tương: Hồ Tương là tên gọi chung khu vực Hồ Nam, Hồ Bắc. Ẩm thực Hồ Nam chú trọng sự tinh tế, hoàn mỹ. Hương vị đặc trưng ở đây là chua cay. Vị cay của Hồ Nam khác biệt hoàn toàn với vị cay của Tứ Xuyên. Vị cay của món ăn Hồ Nam thuần túy đến từ ớt.
Trên con đường ẩm thực phía Tây có mấy nhà hàng Hồ Nam, Tần Mặc chọn nhà hàng cao nhất. Nhà hàng có cái tên rất dễ nghe- Đào Hoa Nguyên Ký. Diệp Mân chỉ mới ghé qua một lần vì giá cả thật sự rất đắt, nếu không phải là người khác mời, nhất định cô sẽ không tới.
Dù là nhà hàng Hồ Nam nhưng phong cách thiết kế của Đào Hoa Nguyên Ký rất trang nhã độc đáo, không giống như mấy nhà hàng Hồ Nam đầy mùi dầu khói, ngược lại còn có hương vị thoát tục. Phần lưng ghế cao tạo ra không gian riêng tư, rất thích hợp là nơi hẹn hò.
Chiều thứ sáu đông khách, Diệp Mân thấy bên cạnh quầy phục vụ có người xếp hàng còn tưởng rằng phải chờ đợi, ai ngờ Tần Mặc đã đặt bàn trước, chỉ cần nói số đuôi điện thoại đã có nhân viên phục vụ dẫn đến một bàn cạnh cửa sổ có cảnh quang đẹp.
"Cậu muốn ăn gì?" Tần Mặc nhận thực đơn từ nhân viên hỏi.
Diệp Mân định nói là gì cũng được, nhưng lại nhớ câu "con gái các cậu sao toàn như vậy" liền cầm thực đơn chọn hai món rồi trả lại cho anh.
Tần Mặc nhướng mày lật thực đơn chọn liền ba món, Diệp Mân nghe xong nhanh chóng cắt ngang anh: "Có hai người cậu gọi nhiều vậy làm gì?"
"Đâu phải bắt cậu ăn hết đâu." Anh lơ đễnh nói, vốn định chọn thêm mấy món nhưng không biết nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu nhìn Diệp Mân rồi đóng thực đơn lại, nói với nhân viên phục vụ, "Cứ vậy đi."
Đợi nhân viên phục vụ rời đi, anh cầm ấm trà rót cho cô một chén trước, hai tay đưa qua cười nói: "Đây, tôi kính học bá tiểu Diệp thân ái một ly trà, hôm nay cậu đã vất vả rồi."
Diệp Mân nhìn hành động không bình thường của anh, nhịn không được cười khẽ, nhận chén trà nói: "Không cần đa lễ."
Tần Mặc nói: "Không phải là tôi sợ cậu không vui sao?"
"Tôi có gì mà không vui."
"Ví dụ như vì giúp tôi sửa báo cáo mà lỡ kế hoạch ban đầu."
Diệp Mân không để ý nói: "Tôi cũng không có kế hoạch gì."
Tần Mặc gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Anh dừng một lát, nâng chén trà giả vờ giả vịt nhấp một ngụm, lại dò xét hỏi: "Hơn một tháng nữa là nghỉ hè rồi, kết thúc học kỳ này chúng ta phải trình bày dự án lên trên để xin ngân sách, thời gian hơi gấp, sợ là về sau chủ nhật cậu cũng phải dành chút thời gian đến phòng thí nghiệm rồi."
"Không thành vấn đề."
Tần Mặc: "Vậy thì vất vả cho cậu rồi."
Diệp Mân nhìn anh, lãnh đạm nói: "Đây cũng là làm việc vì bản thân mình, có gì vất vả đâu. Không phải cuối tuần cậu cũng đến à?"
"Đúng vậy!" Tần Mặc gật đầu, "Bây giờ ngay cả thời gian đánh game tôi còn không có."
Diệp Mân cười khẽ: "Vậy cậu thật sự vất vả rồi."
Tần Mặc nhìn cô, cũng cười: "Không vất vả không vất vả."
Tính ra đây là lần đầu hai người đi ăn riêng, nhưng vì sớm đã không còn là bạn học xa lạ, cũng đã quen ở cùng anh nên Diệp Mân không thấy ngượng ngùng.
Chỉ là trong lòng có một cảm giác kỳ diệu.
Mặc dù cô thích người này nhiều năm rồi nhưng chưa từng nghĩ đến có quan hệ gì với anh, dĩ nhiên cũng không nghĩ đến chỉ nửa năm ngắn ngủi, quan hệ của hai người lại thành ra bây giờ.
Bây giờ bọn họ được tính là gì?
Bạn bè?
Rõ ràng là vậy.
Nếu không trước đó sẽ không nói mấy lời kiểu "Địch đến tôi sẽ cản đao thay cậu."
Nhưng trừ chuyện đó ra thì sao?
Cô ngẩng đầu yên lặng nhìn người đàn ông đối diện.
Tần Mặc uống một ngụm canh nấm, gật đầu, múc một chén đặt trước mặt cô: "Canh này không tệ, thanh đạm ngon miệng, cậu muốn ăn cay thì húp chút canh trước đi."
"Ừ... được."
Diệp Mân cũng bưng chén canh uống một ngụm.
Vừa buông bát xuống chợt nghe bên cạnh có một âm thanh quen thuộc: "Ôi, Diệp Mân!"
Cô theo tiếng gọi ngẩng đầu nhìn, là Triệu Đình đã lâu không gặp.
Cô ấy vẫn xinh đẹp như trước, một tay cầm túi xách hàng hiệu màu tím, một tay khoác tay một người đàn ông.
Hai người họ hẳn là vừa dùng cơm xong, lúc về thì đi ngang qua bên này.
Đương nhiên Triệu Đình cũng thấy Tần Mặc, nhưng ánh mắt không hề nhìn đến anh, dường như chỉ biết mỗi Diệp Mân.
Diệp Mân ngẩng đầu cười với cô ấy: "Thật trùng hợp, cậu cũng đến đây dùng cơm hả?"
"Vừa ăn xong đang định đi về, gặp cậu nên đến chào hỏi." Triệu Đình cười trả lời, lại vẫy tay với cô, "Được rồi, không quấy rầy nữa, các cậu từ từ ăn đi."
Diệp Mân gật đầu,
Triệu Đình cong môi, cuối cùng ánh mắt cũng nhìn qua Tần Mặc, nhưng chỉ nhàn nhạt lướt qua, sau đó cười với Diệp Mân, kéo người đàn ông bên cạnh rời đi.
Nụ cười kia nhìn có vẻ khách sáo lịch sự, nhưng Diệp Mân lại cảm nhận một ý tứ sâu xa.
Cô cúi đầu, bưng canh lên uống một ngụm.
Cô biết Triệu Đình hiểu lầm quan hệ của cô và Tần Mặc, hoặc là không hiểu lầm nhưng mà nhìn thấu chút tâm tư thầm kín của cô, sau đó dùng thân phận của người từng trải đùa cợt cô, biết rõ mà vẫn giẫm lên vết xe đổ.
"Hương vị thế nào?" Tần Mặc đột nhiên hỏi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đối phương thần sắc khó lường nhìn cô, thấy cô nhìn qua, anh hắng giọng nói: "Có muốn uống canh nữa không tôi múc cho cậu một bát?"
Diệp Mân bình tĩnh nhìn biểu cảm chột dạ của anh, lúc biểu cảm của anh càng ngày càng mất tự nhiên, cô bỗng cười khẽ đưa chén cho anh: "Cảm ơn".
Sao cô có thể giẫm lên vết xe đổ được?
Nhưng phải thừa nhận, vì sự xuất hiện của Triệu Đình mà tâm tình cô trở nên phức tạp, không phải là chuyện gì xấu, nhưng cảm giác như bị người ta nhìn thấu bí mật của mình, xấu hổ và buồn bực.
Chút tâm tư kia của cô không lớn , chỉ có một chút vậy thôi.
Nhưng một chút này cứ quẩn quanh hai người như một sợi dây leo mỗi khi cô ở cùng Tần Mặc.
Bữa cơm này cũng coi như tạm được.
Ra khỏi Đào Hoa Nguyên Ký, phố đã lên đèn, đường sá náo nhiệt khi đêm xuống.
Diệp Mân nói: "Cảm ơn cậu về bữa ăn, cậu về trước đi tôi đi dạo một chút."
Tần Mặc: "Tôi đi cùng cậu."
"Không cần đâu." Diệp Mân khoát tay, không đợi anh đáp lại đã rời đi.
Vừa đi không được bao xa, cô cảm giác có gì đó khác thường, quay đầu nhìn thì quả nhiên thấy Tần Mặc theo sau.
Chẳng biết từ lúc nào anh đã ngồi trên xe đạp công cộng, cũng không thật sự đạp xe, chỉ là ngồi lên yên, hai chân dài đặt dưới đất chèo, tốc độ đủ để đuổi kịp bước đi của cô.
Diệp Mân yên lặng nhìn động tác như con vịt bơi cạn của anh, dù là một anh chàng soái ca đẹp trai ngời ngời thì trông cũng rất buồn cười.
Nhưng chính cái tính khí trẻ con ngẫu nhiên bộc phát này càng khiến anh trở nên chân thực gần gũi hơn.
Cô hơi buồn cười, nói: "Cậu có biết bộ dạng này của cậu trông giống thằng ngốc không?"
"Thế hả?" Tần Mặc không để ý nhưng vẫn xuống xe đẩy bộ bên cạnh cô.
Diệp Mân đi vài bước, nhìn thấy trước cửa tiệm bánh phía trước có một hàng người dài xếp hàng, cô dừng lại.
"Sao vậy?" Tần Mặc hỏi.
"Tự nhiên hơi muốn ăn bánh mì chà bông."
Tần Mặc dựng xe đạp ven đường, nói: "Là cái mà Lâm ca nói đó hả, để tôi xếp hàng đi mua."
Diệp Mân quay đầu nhìn anh, phản ứng của anh tự nhiên dường như đây là chuyện anh phải làm. Cô hơi chần chừ, nói: "Bỏ đi, số lượng có hạn, không chừng chờ đến lượt thì bán hết mất rồi, phiền phức lắm."
"Có gì phiền phức đâu." Tần Mặc cười khẽ, "Chúng ta không phải là huynh muội ruột thịt đao tới tôi cũng phải cản thay cậu à, xếp hàng mua cái bánh thì đã tính là gì."
Nói xong anh làm động tác tay Ok, tươi cười phấn khởi: "Chờ đó, tôi chắc chắn mua cho cậu được."
Anh chầm chậm chạy đến phần đuôi đội ngũ xếp hàng, quay đầu phất tay với Diệp Mân còn đứng bên đường, ra hiệu cô cứ yên tâm.
Nhưng mà xưa nay Tần thiếu gia chưa từng tuân theo quy củ chờ đợi vận mệnh sắp đặt, anh đứng sau hàng ngũ quan sát, bỗng đi lên phía trước gọi một cô gái vừa mua được ba hộp đang chuẩn bị rời đi, không biết nói gì với người ta mà cô bé kia đồng ý chia cho anh một hộp.
Trước giờ anh đều như vậy, làm việc gì trước mặt con gái đều thuận lợi.
Tần Mặc hoàn thành nhiệm vụ, thần thái sáng sủa chạy về đưa hộp bánh cho Diệp Mân, đắc ý nói: "Tôi đã nói là mua được mà."
Diệp Mân nhận hộp bánh, thuận miệng hỏi: "Sao mà cậu đoạt nhân sở ái* người ta được vậy?"
*đoạt nhân sở ái là tranh đoạt những thứ mà người ta yêu thích
Tần Mặc nói: "Tôi nói nếu như hôm nay tôi không mua được bánh mì chà bông này thì bạn gái sẽ chia tay tôi, cô gái kia liền chia cho tôi một hộp."
Ngữ khí và biểu cảm của anh rất thản nhiên dường như tất cả là sự thật chứ không hề lấy cớ chút nào.
Diệp Mân nhìn anh, cúi đầu mở hộp, cắn một miếng bánh mì chà bông, hương vị thơm ngọt lan tỏa trong miệng.
Cô trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Tần Mặc, cậu đang trêu chọc tôi hả?"
Giọng cô rất bình thản, dường như chỉ là thuận miệng hỏi.
Tần Mặc không kịp phản ứng, vô thức hỏi: "Cái gì?"
Diệp Mân nhìn vào mắt anh, bình tĩnh lặp lại: "Cậu đang trêu chọc tôi hả?"
Tần Mặc cũng nhìn vào đôi mắt đen láy của cô gái, bỗng dưng hơi ngẩn ngơ, khuôn mặt vốn mang ý cười dần dần trầm xuống, một lát sau, anh bực bội nói: "Cậu coi tôi là loại người nào?"
Diệp Mân lãnh đạm nói: "Không phải cậu chính là loại người này sao?"
Giọng cô hờ hững. Nhưng chính cái ngữ khí hờ hững này lại khiến người ta nghe ra chút mỉa mai khinh thường.
Ngòi nổ trong lòng Tần Mặc bị châm lửa, anh híp mắt nhìn cô gái trước mặt, một lúc lâu sau mới mở miệng gằn từng tiếng: "Vậy cậu lại coi bản thân mình là người nào?"
Nói xong, anh cười lạnh, xoay người rời đi không hề quay lại.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay hai chương gộp lại.
Mỗi lần cẩu tử vừa đắc ý là Mân tỷ lại đánh phủ đầu một gậy, kỹ năng tán gái* --- bị đàn áp.
*nguyên văn là PUA: à tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".