Hoa Hồng Đen Tìm Lại Tình Yêu

Chương 47: Tình Cờ Gặp Gỡ





Nhìn vẻ mặt của Trình Đế Uy, Liên Vỹ Ngạn phần nào biết được những áp lực trong lòng hắn.

Ông chính là tâm phúc duy nhất của Chu Khải Tường ở Hoàng Ảnh Môn suốt bao nhiêu năm qua.

Đồng thời cũng là người mà bố già tin tưởng nhờ giúp đỡ Trình Đế Uy khi ông ấy rời khỏi đây.
Sự vất vả đằng sau quyền lực tối cao của người đứng đầu, đó là điều ít ai có thể hiểu.

Với một chàng trai còn chưa đến ba mươi tuổi như Trình Đế Uy thì lại càng khó khăn gấp bội.
“Cháu muốn chấm dứt tình trạng hiện tại của chúng ta với Tà Diệc.” Trình Đế Uy đưa tay vuốt mặt.

Hắn nói thẳng ra suy nghĩ của bản thân: “Nếu không Hoàng Ảnh Môn sớm muộn rồi sẽ gặp rắc rối lớn.

Hơn nữa cháu cũng không rảnh để mình suốt ngày phải bận tâm về những vấn đề chẳng đáng có này.”
“Chú biết.” Liên Vỹ Ngạn khẽ gật đầu.

Xong ông liền cầm chén trà lên: “Thế cháu định làm gì đây?”
Nói sao thì nói, rắc rối nào cũng nên có những hướng giải quyết cụ thể chứ nhỉ?
Lời của vị đối diện vừa dứt, người đàn ông liền ngả hẳn người ra ghế sofa.

Trình Đế Uy gác một tay lên thành ghế, những ngón tay nhịp nhịp đệm trên mặt sofa bằng nỉ.

Hắn bỗng cong môi mỉm cười: “Chú Liên à, đương nhiên cháu đã có dự tính của mình.

Chỉ là cháu đang nghĩ tới trường hợp xấu nhất xảy ra.”
“Trường hợp xấu nhất?” Liên Vỹ Ngạn hơi nhướn mày.
Là gì?
Trên mặt bàn có vài giọt nước li ti, hình như là lúc nãy Trình Đế Uy rửa bộ ấm chén chưa lau khô hẳn.

Lúc này, hắn đột nhiên ấn tay lên những giọt nước ấy, di nó theo tay mình.


Một dấu X được vẽ ra.

Đôi môi hắn đồng thời thốt lên hai chữ: “Xóa sổ!”
Xóa sổ?
Trong mắt Liên Vỹ Ngạn không hề giấu được vẻ kinh ngạc.

Ông hiểu ý của Trình Đế Uy, chỉ là chưa từng nghĩ chàng trai này lại có suy nghĩ bạo gan đến thế.

Thậm chí ngay cả bố già trước đây…cũng không dám hành động tùy tiện như vậy.
“Lão đại, cháu đang làm liều đấy!”
Liên Vỹ Ngạn trầm giọng nhắc nhở.

Ông cần phải cho cậu ta hiểu rõ về quyết định của mình, khi mà nó có thể còn liên đới tới cả tổ chức.
Trình Đế Uy ngược lại chẳng hề tỏ ra lo lắng.

Khuôn mặt hắn vẫn dửng dưng, còn cười xong nửa đùa nửa thật bảo: “Thì chú cứ xem như cháu đang chơi một ván cược thôi.”
Bởi vì đã đến lúc Hoàng Ảnh Môn phải trở về vị trí độc tôn vốn có của nó rồi!
[...]
Trình Đế Uy nhìn hai gói vỏ hoành thánh cầm trên tay, dường như là đang đắn đo không biết nên chọn loại nào.
Sau khi xác định quan hệ người yêu, bởi vì công việc của cả hai đều khá bận rộn, dẫn đến thời gian gặp nhau cũng ít hơn hẳn lúc trước.

Cho nên hôm nay Trình Đế Uy quyết định mời Hắc Ly tới nhà mình dùng bữa tối.

Dù gì hai người cũng đã đi ăn ở nhà hàng rất nhiều rồi, hiện tại hắn muốn được một lần tự tay nấu cho cô.
Dùng bữa ở nhà, cốt cũng là để bọn họ có thể có không gian riêng cho nhau.

Vừa lãng mạn lại vừa thể hiện được tâm ý của hắn.
“Thôi thì lấy cái này vậy.”
Mất một lúc suy nghĩ, Trình Đế Uy cuối cùng quyết định chọn gói vỏ hoành thánh bên tay phải.

Cho nó vào xe đẩy đồ, hắn lại đem gói kia để về vị trí cũ trên kệ hàng.
Trong thực đơn đã dự tính cho bữa tối hôm nay đương nhiên là không thể thiếu hoành thánh, món ăn ưa thích của Hắc Ly.

Mấy năm nay học nấu ăn, Trình Đế Uy đã học cả cách gói hoành thánh.

Một phần vì hắn không thích hoành thánh đã gói sẵn.

Mua nguyên liệu về rồi tự làm vẫn đảm bảo hơn.
“Có lẽ nên mua thêm ít tôm nữa.” Trình Đế Uy đã rút ra kết luận như vậy sau khi nhìn vào trong xe đẩy hàng.

Hắn chẳng biết Hắc Ly có thích ăn hoành thánh nhân tôm không, thế nên tốt nhất là cứ làm cho chắc chắn.
Lúc ai kia đang định rẽ sang quầy thực phẩm đông lạnh thì đột nhiên lại phát hiện hình như có điều gì đó hơi sai sai.

Hắn sờ ra túi quần sau xong bỗng giật mình.
Cái ví da mới nhét đây lại đâu mất rồi?
Người đàn ông hốt hoảng vội ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh.

Hoàn toàn không có.

Nhưng rõ ràng ban nãy hắn đã cầm xuống xe rồi mà.
“Chú đẹp trai ơi, chú đang tìm cái này phải không ạ?”
Trong lúc Trình Đế Uy còn đang loay hoay tìm kiếm, một giọng nói non nớt của trẻ con bất ngờ vang lên sau lưng.

Hắn theo phản xạ liền quay đầu nhìn.

Chỉ thấy trước mặt có một cô bé khoảng chừng ba, bốn tuổi.

Cô bé trông khá xinh xắn.

Khuôn mặt bầu bĩnh khả ái, tóc mềm thì được búi củ tỏi rồi dùng nơ cột lại.

Điều đặc biệt, trên tay cô bé có cầm cái ví của hắn.
“À đúng vậy, chú đang tìm cái này đây.” Trình Đế Uy ngồi thấp xuống cho chiều cao vừa tầm cô bé.

Hắn chìa tay ra: “Nhóc có thể cho chú xin lại không?”
Cô bé gật đầu, ngoan ngoãn tiến tới rồi đặt chiếc ví da vào trong tay người đàn ông: “Cháu thấy nó rơi khi chú ở quầy rau củ.”
“Thế là cháu đã đi theo chú suốt từ nãy đến giờ đó à?” Trình Đế Uy nghe xong liền hết hồn chim én.

Tính ra từ lúc ấy tới giờ cũng phải hơn mười phút rồi ấy chứ.
Cô bé thế mà lại ngây thơ gật gật đầu.

Và hiện tại hắn mới chợt nhận ra, không có một người lớn nào đi cùng cô bé.
“Vậy ba mẹ cháu đâu?”
Trình Đế Uy hỏi, trong lòng như nổi lửa.

Đừng có bảo hắn nhặt được cái ví xong lại va phải một đứa trẻ con bị lạc đấy nhé?
“Cháu tới siêu thị cùng chú nhỏ và bà Lan.” Cô bé thành thật đáp: “Sau đó cháu đi theo chú, lạc mất bọn họ rồi.”
Người đàn ông nghe mà chỉ biết trợn trừng mắt nhìn cô nhóc trước mặt.

Con bé bị lạc mà sao trông nó thản nhiên quá vậy?
“Cháu là Kiều Kiều.”
Tiểu Kiều Kiều tự giới thiệu tên mình.

Xong bé con liền chạy tới níu áo Trình Đế Uy: “Chú đẹp trai ơi, chú có thể giúp cháu tìm chú nhỏ và bà Lan được không?”
Trình Đế Uy miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Dù sao hắn cũng là người tốt, đương nhiên không thể không giúp một đứa trẻ bị lạc.

Với lại một phần nguyên nhân cô bé ở đây, coi như cũng có liên quan tới hắn.

Người đàn ông bế Tiểu Kiều Kiều đặt vào trong xe đẩy, tránh để nhóc con này không theo kịp mình rồi lạc thêm lần nữa.
“Chú đẹp trai, tên chú là gì vậy ạ?” Kiều Kiều ngồi trong xe nhàm chán liền lân la gợi chuyện.
Trẻ con vốn hiếu động, không chịu được cảnh im lìm cũng là điều đương nhiên.
Trình Đế Uy thì chẳng muốn nói thật nên bịa bừa một cái tên: “Tiểu Uy.”
“Nghe kì cục quá, chẳng hợp với chú gì cả.” Tiểu Kiều Kiều phán một câu xanh rờn.
Trình Đế Uy đen mặt.

Này này, tên hắn rất hay đấy nhé.

Đế Uy, nghe ngầu thế còn gì!
Nhưng bé con ngây ngô dường như chẳng mấy quan tâm vụ tên tuổi nữa.

Chỉ là cô nhóc lại bất ngờ hỏi một câu khiến ai kia nghe xong thì suýt cắn trúng lưỡi: “Vậy chú Tiểu Uy đẹp trai, chú có muốn làm bạn trai của mẹ cháu không?”
“Trước tiên là bỏ cái từ “đẹp trai” ra khỏi tên chú đã.” Trình Đế Uy vuốt mặt, trừng mắt nhìn cô nhóc.
“Và ba cháu đâu mà cháu phải đi kiếm người yêu cho mẹ thế này?”
“Ba cháu bị quái vật ngoài hành tinh bắt cóc từ trước khi cháu sinh ra rồi.”
Tiểu Kiều Kiều dửng dưng trả lời.

Con bé hua tay múa chân: “Với tư cách là bé cưng của mẹ, cháu phải nhanh chóng kiếm người yêu cho mẹ.

Nếu không Nhiên Nhiên xinh đẹp sẽ bị ế mất.”
À thì…
Ai đó nghe mà cảm thấy cạn lời.

Đây là những suy nghĩ mà một đứa nhóc ba tuổi nên có ư?
Trình Đế Uy bật cười.

Hắn đưa tay nhéo nhẹ mũi Tiểu Kiều Kiều: “Nhóc à, chú đã có bạn gái rồi.”
Lời chú đẹp trai vừa dứt, khuôn mặt bầu bĩnh của bé con liền trở nên ỉu xìu.

Cô bé khẽ lẩm bẩm: “Uổng công cháu đi theo để hỏi thông tin về chú.


Hóa ra chú là chậu đã có hoa.”
Người đàn ông cuối cùng cũng vỡ lẽ.

Vậy ra đây chính là lí do cô bé tinh quái này bị lạc sao!
“Sau này không được tự ý tách rời khỏi người lớn như vậy nghe chưa nhóc!”
Trình Đế Uy mỉm cười, lấy tư cách của một người lớn để nhắc nhở bé con: “Nếu cháu may mắn gặp người tốt thì họ còn giúp đỡ đưa cháu về với gia đình.

Nhưng nhỡ cháu đụng phải kẻ xấu, liệu chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Cháu sẽ gặp nguy hiểm sao?” Cô bé ngước mắt, hỏi ngược lại hắn.
Trình Đế Uy đưa tay xoa đầu Tiểu Kiều Kiều, chỉ đáp duy nhất một câu: “Không ai nói trước được điều gì hết.”
[...]
“Ôi trời ơi tiểu tổ tông của tôi, cháu đã đi đây vậy?”
Ngay khi Trình Đế Uy nhờ bên siêu thị giúp đỡ tìm người thân của Tiểu Kiều Kiều thì chỉ một lát sau, thím Lan đã dẫn theo Vu An Niên tìm tới.

Trên khuôn mặt bà vẫn chưa hết được sự hốt hoảng cùng lo lắng, có lẽ là do tìm mãi không thấy cô nhóc ranh ma này.
Nhác thấy Tiểu Kiều Kiều từ xa, thím Lan liền dắt Vu An Niên vội chạy đến.

Bà khụy gối ngồi xuống bên bé con, cẩn thận kiểm tra cô nhóc một lượt: “Kiều à, cháu làm bà lo lắng chết mất thôi.

Nhỡ cháu mà xảy ra chuyện gì, bà biết ăn nói sao với đại tiểu thư đây.”
“Cháu xin lỗi ạ.”
Tiểu Kiều Kiều nhìn ra vẻ hoảng hốt của thím Lan thì liền biết bản thân đã sai.

Cô bé khẽ cúi đầu nhận lỗi: “Là lỗi của cháu.

Cháu không nên bỏ đi chơi như thế.”
Trình Đế Uy từ đầu tới cuối vẫn luôn đứng một bên quan sát mọi chuyện.

Trông thấy cảnh này, hắn không kìm được mà bất giác chẹp miệng.

Dẫu biết nhóc con nhìn vẻ mặt người lớn mới nhận thức vấn đề mình gây ra là nghiêm trọng.

Nhưng hình ảnh đứa trẻ khép nép nhận sai hiện tại với bà cụ non luôn miệng ban nãy cứ như hai người khác nhau vậy.
Quả đúng là một tiểu quỷ tinh ranh!
Cuối cùng thím Lan cũng chẳng nỡ giận Tiểu Kiều Kiều.

Bà cẩn thận bế bé con lên, tay còn lại thì dắt Tiểu An Niên.

Bây giờ bà mới nhớ ra chàng trai trẻ đã tìm được cô nhỏ nghịch ngợm này.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm.

Hôm nay không có cậu thì tôi chẳng biết phải làm sao nữa.” Thím Lan hơi cúi đầu trước Trình Đế Uy, nói một tiếng cảm ơn từ tận đáy lòng.
Trình Đế Uy chỉ mỉm cười: “Là việc cháu nên làm thôi ạ.”
Sau câu chào tạm biệt giữa đôi bên, thím Lan liền dẫn hai đứa nhỏ rời khỏi.

Thế nhưng trước khi khuất dạng hẳn, Tiểu Kiều Kiều còn quay đầu vẫy vẫy tay với Trình Đế Uy.

Bé con nói rất to: “Chú đẹp trai ơi, nếu có ngày chú trở về thuở độc thân thì nhất định phải gọi cho cháu đấy nhé!”
Ai đó chỉ biết dở khóc dở cười.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.