Khi Trình Đế Uy đang lúi húi trong bếp để chuẩn bị bữa tối cho hai người, ngoài cửa của căn biệt thự bỗng xuất hiện tiếng động, ngay sau đó là tiếng ‘tít, tít’ liên hồi của khóa cửa điện tử.
Người đàn ông nghe thấy toàn bộ nhưng vẫn chuyên tâm nấu ăn.
Hắn biết người đến là ai.
Âm thanh dép đi trong nhà vang lên loẹt quẹt.
Hắc Ly từ đằng sau vòng tay ôm lấy Trình Đế Uy.
“Anh đang nấu gì vậy?” Cô lặng lẽ tựa đầu vào lưng hắn, thỏ thẻ hỏi khẽ.
Trình Đế Uy đang chuyên tâm với công việc chuẩn bị bữa tối của mình.
Hắn không nhìn cô gái nhưng vẫn đáp: “Anh nấu món mà Ly Ly thích đấy!”
“Là hoành thánh hả?”
Hắc Ly nghe đến đây thì sáng mắt.
Cô lập tức nhón chân nhìn qua vai người đàn ông để xem thử.
Quả nhiên trên bếp từ là một nồi nước dùng đang sôi liu riu, bên cạnh còn có một đ ĩa hoành thánh mới làm.
“Trình thiếu à, em yêu anh chết mất thôi.” Hắc Ly không giấu nổi kích động liền hôn lên má Trình Đế Uy một cái thật kêu.
Hành động bất ngờ này của cô khiến cho ai kia chẳng kịp chuẩn bị, thành ra có chút ngượng ngùng đỏ mặt.
Lúc này Hắc Ly mới chịu buông Trình Đế Uy ra để cho hắn tập trung nấu ăn.
Cô đi một vòng quanh bếp, phát hiện gói vỏ hoành thánh còn thừa một ít liền hỏi: “Nhưng sao anh không mua hoành thành gói sẵn ở siêu thị ấy? Vừa nhanh vừa tiện.”
“Tự làm sẽ thể hiện tâm ý hơn mà.” Trình Đế Uy cho hoành thánh vào trong nồi nước rồi mới quay ra nhìn Hắc Ly: “Với lại tự làm còn có thể đảm bảo an toàn vệ sinh nữa.
Tránh bị ngộ độc.”
Hai từ “ngộ độc” được người đàn ông đặc biệt nhấn mạnh.
Hắc Ly nghe xong liền đen mặt.
Này này, hắn đang cà khịa cô đấy à? Đã thế còn cười được?
“Thôi kệ anh.
Em đi tắm cái đã.” Nói chuyện với người nào đó làm cô phát bực.
Hắc Ly mặc kệ hắn, quay ra cầm túi xách, đi thẳng lên cầu thang.
Nhìn theo bóng dáng cao gầy của cô gái khuất sau lối rẽ lên tầng hai, người đàn ông chỉ biết bật cười lắc đầu.
Hai mươi hai tuổi rồi mà thỉnh thoảng tính cách cứ như một đứa trẻ con.
Nhưng mà Trình Đế Uy cũng không phiền hà gì, thậm chí còn thấy như vậy có chút dễ thương.
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh cô nhóc láu cá bản thân gặp ở siêu thị chiều nay.
Tự dưng hắn lại cảm thấy hai người này lại có gì đó rất giống nhau.
Được rồi, không nghĩ nữa.
Trình Đế Uy quyết định tập trung nấu ăn.
Chỉ là chưa quá hai phút sau đó…
“Trình Đế Uy, cứu mạng!!!”
Trên lầu bất ngờ truyền đến tiếng hét đinh tai nhức óc của Hắc Ly.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Trình Đế Uy chính là: Có chuyện.
Hắn chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vàng buông đũa chạy lên xem thử.
Chỉ là khi người đàn ông đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, lập tức liền bị cảnh tượng trước mắt khiến cho á khẩu.
Hắc Ly lúc này đang đứng trên giường.
Trên tay cô cầm một chiếc dép đi trong nhà, chiếc còn lại chẳng biết đã bị ném đi đằng nào.
Dưới giường thì là anh bạn mập ú Croco.
Nghe tiếng mở cửa, một người một thú đồng loạt nhìn ra.
Hắc Ly thấy người nào đó, khuôn mặt lập tức mếu máo: “Trình Đế Uy, sao nhà anh lại có cá sấu hả?”
Trình Đế Uy đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắn nhìn xuống Croco ở trên sàn.
Vẻ mặt con vật đúng kiểu “tao có biết gì đâu”.
“Em đừng lo.
Anh bạn nhỏ này là pet của anh.
Nó không gây ra nguy hiểm gì cho em đâu.” Người đàn ông bật cười, vừa nói vừa nhấc “chú heo nhỏ” lên, còn cố tình dí dí nó tới trước mặt cô gái.
Nhưng điều đó chỉ làm Hắc Ly càng thêm hoảng.
Cô lùi lại một bước, thậm chí lấy tay xua đuổi: “Anh mau đem nó đi đi.
Nếu không thì em không xuống đâu.
Nhỡ nó cắn em thì sao?”
Làm gì có ai nuôi con cá sấu to đùng như thế làm thú cưng cơ chứ? Hắn là bi3n thái à?
Trình Đế Uy biết bây giờ Hắc Ly đang hoảng sợ, giải thích kiểu gì cũng không xong.
Hắn chỉ đành dặn dò cô mấy câu rồi ôm Croco rời khỏi.
Chuyện này quả thật do hắn sơ suất.
Con pet của mình ú nú như thế, người khác mới nhìn lần đầu nên phát khiếp cũng phải.
Sau khi Hắc Ly tắm táp xong xuôi thì liền đi xuống nhà.
Dù sao điện thoại của cô cũng đang vứt trên bàn ăn, ngồi lì ở trên này cũng chẳng có tác dụng gì.
Dưới tầng một, đèn điện vẫn sáng trưng.
Tuy nhiên cả căn biệt thự rộng lớn lại không có lấy một bóng người.
Hắc Ly cầm tờ giấy ghi chú trên bàn.
Trình Đế Uy nói là xì dầu trong nhà đã hết, hắn phải ra cửa hàng tiện lợi gần đó để mua chai mới.
Ai đó chắc mẩn anh bạn trai yêu quý đã mang theo con pet xù xì đi cùng nên rất thản nhiên mà ra ghế sofa trong phòng khách ngồi chơi.
Thậm chí còn vừa ung dung lướt điện thoại vừa ăn bò khô.
Thế như chỉ ít phút sau, cô gái đã phải tự vả vì cái suy nghĩ ngu ngốc của mình.
Chính là trong khoảnh khắc cô nhìn thấy cái đầu cá sấu nâu nâu xám xám thò ra từ sau rèm cửa.
Hắc Ly lại được một phen hết hồn chim én part 2.
Hành động đầu tiên của cô chính là vội vàng co chân lên ghế.
Trong lòng thì âm thầm cầu mong Trình Đế Uy mau chóng trở về, cũng hi vọng anh bạn Croco đừng có chạy lại đây.
Nhưng cuộc đời lắm bi ai không kể hết.
Hắc Ly còn chưa kịp cầu nguyện xong, “chú heo” Croco liền dùng bốn chân ú nú bò ra khỏi rèm.
Mà chỗ nó đang hướng đến, chính là vị trí mà cô đang ngồi.
Hắc Ly lúc này quả thật đã khóc không ra nước mắt.
Cho dù có cho con cá sấu đó đeo thêm nơ thì cô cũng không thể cảm thấy nó dễ thương hơn được đâu.
Trình Đế Uy, anh mau về nhà cứu em đi!.