“Anh kết hôn rồi?”
Trong mắt Nguyễn Cẩn Mai thoáng qua vẻ kinh ngạc cùng sửng sốt.
Cô dường như không tin, còn hỏi lại lần nữa.
Phong Dực chỉ khẽ cười mà gật đầu.
Lúc này Phong Khải ngồi một bên cũng phụ họa: “Mà không chỉ có vợ thôi đâu.
Anh trai của anh còn có cả con cơ.
Chị dâu đã bầu được hơn hai tháng rồi.”
“Vậy à?” Nguyễn Cẩn Mai tỏ ra mừng rỡ: “Thế thì khi nào em phải đến Phong gia chào hỏi chị dâu mới được, tiện thể thăm hai bác luôn.”
“Nói khi nào không bằng tối nay đi luôn.” Phong Khải nghe thế.
Anh ấy liền được thể rủ rê: “Tối nay em rảnh không? Đến nhà anh ăn tối.”
Khuôn mặt Nguyễn Cẩn Mai rơi vào trầm tư, có vẻ như đang nghĩ ngợi điều gì.
Ngay sau đó, cô lập tức gật đầu đồng ý.
Phong Khải lại nhìn sang ông anh trai: “Anh thì sao?”
“Tối nay không có việc bận.”
“OK.
Vậy chốt là tối nay.”
[…]
Bảy giờ tối, tại nhà họ Phong.
Vu An Kỳ chầm chậm đi vào phòng khách.
Cô ngồi xuống ghế sofa, khẽ hỏi mẹ Phong ngồi bên cạnh: “Hôm nay nhà mình có khách hả mẹ?”
“Đúng vậy.” Vân Uyển gập cuốn tạp chí trong tay.
Bà ngẩng đầu nhìn cô con dâu nhỏ: “Mà con thì sao? Có mệt lắm không?”
Vu An Kỳ lắc lắc đầu, yếu ớt nhoẻn miệng cười: “Con ổn mẹ ạ.”
Thực ra thì cũng không hoàn toàn là ổn!
Sau khi cô phát hiện bản thân mang thai, những biểu hiện của đầu thai kì càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Nôn nghén, rối loạn vị giác, cơ thể đau nhức,…không thiếu thứ gì.
Và đỉnh điểm nhất chính là những cơn chóng mặt thường xuyên xuất hiện, khiến cho cô chẳng thể tập trung thiết kế.
Nhưng Vu An Kỳ không định nói những chuyện này với Vân Uyển.
Bởi cô biết chắc mẹ chồng sẽ báo lại cho Phong Dực.
Mà cô, không muốn anh phải lo lắng vì mình.
Công việc ở tập đoàn đã đủ vất vả lắm rồi.
“À mẹ ơi, ba đi đâu thế nhỉ? Từ chiều đến giờ con đều không thấy.” Bỏ chủ đề bầu bí qua một bên, Vu An Kỳ liền lái sang chuyện khác.
Tuy nhiên mẹ chồng của cô có vẻ không thích nói về ba chồng cho lắm.
Vân Uyển lặng lẽ uống trà trong tách, xong bà mới lạnh nhạt đáp: “Chắc lại trốn lên phòng lén xem tạp chí bikini rồi.
Mẹ còn lạ gì cái lão háo sắc đó nữa.”
Vu An Kỳ chỉ đành bật cười.
Ba mẹ chồng cô luôn là vậy.
Đi ra ngoài thì nghiêm túc thế thôi chứ ở nhà thì cứ suốt ngày chí chóe nhau không ngừng.
Lúc này lại đến lượt Vân Uyển hỏi cô con dâu.
Bà liếc qua vùng bụng bằng phẳng của Vu An Kỳ: “Tiểu Kỳ à, con nói xem đứa trẻ sẽ là trai hay gái?”
Lời vừa dứt, bàn tay định cầm tách trà trên mặt bàn của Vu An Kỳ liền khựng lại.
Cô chưa từng nghĩ người như mẹ chồng sẽ đi hỏi giới tính của cháu nội tương lai.
Hoặc nói đúng hơn, cô đang không biết câu hỏi của bà chỉ đơn thuần là thể hiện sự quan tâm hay còn có ẩn ý gì khác nữa.
Vu An Kỳ bất chợt nghĩ tới câu nói của Hắc Ly khi cô thông báo chuyện có thai cho chị gái.
“Các gia đình hào môn rất xem trọng chuyện giới tính của những đứa trẻ được sinh ra.
Phong gia chưa chắc đã là ngoại lệ.
Chị nhắc để em nhớ, dù Phong Dực yêu thương em nhưng bản thân vẫn nên chú ý cẩn thận.”
Thực ra không phải cô không biết việc hào môn thường quan tâm về vấn đề con trai để thừa kế gia nghiệp và nối dõi tông đường.
Chỉ là cứ nghĩ tới bản thân cũng dính đến loại chuyện nhảy cảm này, trong lòng liền không cầm được cảm thấy tủi thân.
“Con cũng chẳng dám đoán mò.” Tuy thế, ngoài mặt thì Vu An Kỳ vẫn giữ nụ cười dịu dàng: “Vậy mẹ thích cháu trai hay cháu gái ạ?”
Buồn bã không giải quyết được gì.
Có lẽ cô nên tập dần với mấy câu hỏi kiểu này thôi.
“Trai hay gái mà chẳng như nhau.” Vân Uyển lúc này lại mở tạp chí ra đọc.
Thái độ của bà hoàn toàn dửng dưng: “Dù sao quyền quyết định giới tính cũng không nằm trong tay mẹ con mình.
Hoàn toàn phải xem mấy gã đàn ông kia làm ăn kiểu gì.”
Câu trả lời ngoài dự đoán khiến cho tảng đá đè nặng trong lòng Vu An Kỳ rốt cuộc biến mất.
Cô khẽ nhoẻn miệng, đúng lúc này lại bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của mẹ chồng.
“Sao…sao thế mẹ?” Vu An Kỳ nuốt nước bọt.
Giọng nói cũng hơi mất tự nhiên.
“Nhưng con nên cầu nguyện cho đứa bé là con gái.” Với gương mặt nghiêm túc, Vân Uyển đột nhiên phán một câu xanh rờn: “Cái nhà này đã ba đời toàn đẻ ra đực rựa.
Không chỉ mẹ, cả bà nội lẫn bà cố của con cũng đều sắp tuyệt vọng tới nơi rồi đây.”
Lời của mẹ chồng làm cho Vu An Kỳ không nén nổi tiếng cười bật ra.
Quả thật nhà Phong có hơi khan hiếm phái nữ.
Nhìn từ đời ông bà nội của ba mẹ chồng cho tới hiện tại, chỉ toàn thấy đàn ông con trai thôi.
Xem chừng cảnh báo của chị cả cũng đúng đấy chứ.
Chỉ là có hơi ngược đời chút.
Đồng hồ treo tường bây giờ đã điểm bảy giờ mười lăm phút.
Bên ngoài bỗng có tiếng mở cửa, ngay sau đó là giọng nói của Phong Khải.
“Mẹ ơi, xem ai tới chơi này!”.