“Mẹ ơi, hôm nay chú đẹp trai có đến đây không ạ?”
Từ lúc Tiểu Kiều Kiều biết được chuyện Hắc Ly nằm viện, cứ mỗi buổi chiều sau khi từ trường mẫu giáo trở về, cô bé đều sẽ nằng nặc đòi bà ngoại Lâm Nhã An đưa mình tới thăm mẹ.
Ngày nào cũng phải gặp ít nhất một lần, không gặp không vui.
Thế nhưng chính những buổi gặp ấy, cứ lần nào Tiểu Kiều Kiều bước vào phòng thì y như rằng điều đầu tiên cô nhóc làm lần đó cũng là hỏi mẹ về tin tức của chú đẹp trai.
“Kiều Kiều, sao con suốt ngày hỏi về Trình Đế Uy thế? Con hết thương mẹ rồi à?” Hắc Ly ngồi trên giường bệnh, giả vờ hờn dỗi nhìn sang con gái.
Kể từ lần thứ hai gặp Trình Đế Uy ở bệnh viện, con nhóc này lúc nào cũng một điều chú đẹp trai, hai điều lại chú đẹp trai.
Chưa một ai từng được con bé quan tâm như vậy, kể cả người mẹ của nó là cô.
Hắc Ly đột nhiên cảm thấy hơi ghen tị với Trình Đế Uy.
Mới gặp mặt có vài lần mà Tiểu Kiều Kiều đã để ý đến ba ba thế này.
Đợi tới khi ba con nhận nhau, liệu có phải ngày nào bé con của cô cũng dính lấy hắn luôn không?
Nuôi con gái hơn ba năm, con gái gặp ba liền ném luôn mẹ ra sau đầu.
“Con đúng là con nhóc vô lương tâm!” Bà mẹ trẻ nào đó bĩu môi, đưa tay dí trán con gái.
“Đâu có.
Con vẫn yêu mẹ nhất mà.” Tiểu Kiều Kiều cũng rất khôn.
Bé con hiểu Hắc Ly đang dỗi, thân hình nhỏ nhắn nhanh chóng rúc vào lòng cô nũng nịu: “Con chỉ muốn kiểm tra xem chú đẹp trai có quan tâm đến mẹ không thôi.”
“Chỉ được cái miệng là giỏi.”
Hắc Ly khẽ mắng yêu cô nhóc, trong khi Tiểu Kiều Kiều thì xoa trán cười hì hì.
Ngay cả Lâm Nhã An ngồi bên giường cũng bị mấy lời của cô cháu ngoại làm cho vui vẻ.
Rồi bà lại quay sang con gái, nhỏ giọng hỏi: “Nhiên à, hôm nay cậu ta cũng không đến sao?”
Cậu ta ở đây rõ ràng chính là Trình Đế Uy.
Sắc mặt Hắc Ly thoáng trầm xuống.
Xong cô chỉ khẽ lắc đầu.
Kể từ hôm nói về chuyện của Tiểu Kiều Kiều, hắn đã ba ngày chưa tới thăm cô.
Không gọi điện, không tin nhắn, hoàn toàn chẳng có một lời hồi đáp.
Cho nên Hắc Ly cũng mặc kệ.
Thế nhưng bạn trai mình như vậy, nếu nói cô không có cảm giác gì thì là nói dối.
Sự im lặng của hắn khiến cô bất giác chạnh lòng, lại hơi tủi thân.
“Có lẽ anh ấy sẽ không đến đâu ạ.”
“Ai nói là anh không đến?”
Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc tới mức Hắc Ly chỉ thoáng nghe đã nhận ra.
Cô sửng sốt ngẩng đầu, cùng lúc Tiểu Kiều Kiều cũng mừng rỡ hò reo: “A, chú đẹp trai đến rồi!”
“Con gái, xem ra lần này con đoán trật mất rồi.” Lâm Nhã An nhìn thấy Trình Đế Uy.
Khóe môi bà khẽ nâng lên thành một nụ cười hài lòng.
Trình Đế Uy xách theo hai túi giấy lớn đi vào phòng.
Hắn đặt hai chiếc túi lên tủ đầu giường, sau đó là hướng về phía Lâm Nhã An lễ phép cúi đầu: “Lâm phu nhân, cháu chào cô.”
“Không cần thiết phải kính cẩn quá mức như vậy đâu.”
Giọng nói của Lâm Nhã An mang theo vẻ hòa nhã và dịu dàng, thể hiện cốt cách của một vị phu nhân cao quý: “Cháu là bạn trai của con gái ta, cứ gọi ta một tiếng dì Lâm được rồi.”
“Vâng, dì Lâm.”
“Anh tới đây làm gì?”
Lời đáp của Trình Đế Uy và câu hỏi của Hắc Ly gần như vang lên cùng lúc.
Hai người một nam một nữ vừa vặn chạm phải ánh mắt của nhau.
Một người mang theo ý cười dịu dàng, người còn lại không giấu được vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt.
“Nếu anh mà không đến, e rằng cô bạn gái của anh cả đời sẽ không thèm nhìn anh mất.” Chẳng kiêng dè Lâm Nhã An còn đang ngồi đây, Trình Đế Uy nói rồi liền cúi đầu nhẹ hôn lên trán Hắc Ly.
Hành động bất ngờ của hắn khiến cho cô gái chẳng kịp trở tay.
Đến khi định hình mọi thứ, hai gò má trắng mịn đã trở nên ửng hồng vì xấu hổ.
“Anh làm gì vậy? Trong phòng đang có trẻ con đấy!”
Tiểu Kiều Kiều vẫn ngồi đây, sao lại để cho con bé thấy mấy hình ảnh không phù hợp với lứa tuổi như thế chứ? Với cả mẹ cô…
Hắc Ly đang định mắng người nào đó.
Kết quả là cô vừa quay sang liền phát hiện con gái đã bị bịt mắt từ bao giờ.
Về phần mẹ của cô - Lâm Nhã An, bà đang tủm tỉm cười.
Thậm chí trên gương mặt diễm lệ còn lộ ra biểu cảm như muốn nói “Hai đứa cứ tự nhiên”.
“Mẹ à!”
[…]
Sau đó thì Lâm Nhã An có việc đột xuất phải rời đi.
Tuy nhiên Tiểu Kiều Kiều lại cứ nài nỉ bà ngoại cho cô bé được ở đây chơi với mẹ thêm một lát nữa.
Thế là một hồi thảo luận diễn ra.
Cuối cùng mọi người đều thống nhất Trình Đế Uy sẽ là người đưa tiểu ma đầu này về Vu gia.
“Chú đẹp trai ơi, kia là gì vậy chú?”
Tiểu Kiều Kiều đưa bàn tay nhỏ nhắn chỉ vào hai cái túi giấy mà Trình Đế Uy mang đến.
Cô bé nhìn hắn, tò mò hỏi.
Ngay cả Hắc Ly cũng cảm thấy thắc mắc, nhưng lúc nãy có mẹ ở đây nên cô không tiện hỏi.
“À, cái này ấy hả?” Trình Đế Uy liếc qua hai chiếc túi đặt trên tủ cạnh giường: “Một cái là đồ bồi bổ của mẹ con.
Còn lại…”
Hắn nói rồi tiện tay nhấc một chiếc túi trên tủ, đặt vào lòng Tiểu Kiều Kiều: “Túi này cho con.”
Bé con nào đó vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu gì.
Đến khi nhìn rõ vậy trong túi, hai mắt cô bé liền sáng rực lên: “Là Gấu Trắng!”
Tiểu Kiều Kiều kích động hò reo trong lúc cố gắng kéo món đồ ra khỏi túi giấy.
Hắc Ly liếc nhìn món đồ chơi trên tay con gái.
Đó là một chú gấu nhồi bông, chính là nhân vật Gấu Trắng trong bộ phim hoạt hình “We Bare Bear” mà nhóc con nhà cô yêu thích.
Kích cỡ, hình như lớn hơn tiểu quỷ của cô một chút.
“Nhóc à, có thích không?” Trình Đế Uy ngồi xuống bên cạnh Tiểu Kiều Kiều.
Hắn đưa tay xoa đầu cô bé, nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Kiều Kiều đương nhiên là thích, rất thích là đằng khác.
Bé con vui sướng gật đầu lia lịa.
“Kiều Kiều, mẹ dạy con nhận quà của người lớn phải nói thế nào nhỉ?” Lúc này Hắc Ly mới hắng giọng, ngầm ra hiệu cho con gái.
Dù sao Tiểu Kiều Kiều tuổi đang còn nhỏ, thỉnh thoảng có thể vì ham vui mà quên mất những phép lịch sự đơn giản.
Cho nên những lúc như vậy cô vẫn phải nhắc nhở bé con.
Bạn nhỏ nào đó cũng rất thông minh.
Nghe mẹ gợi ý, cô nhóc liền quay sang chú đẹp trai, cất giọng nũng nịu: “Con cảm ơn chú đẹp trai ạ.”
“Con thích là được.”
Chất giọng non nớt ngọt ngào của trẻ con vang bên tai khiến đáy lòng Trình Đế Uy như mềm đi.
Hắn vừa nói lại vừa xoa đầu cô bé.
Ngoài những lúc nghịch ra thì bình thường tiểu nha đầu xem chừng cũng ngoan phết, không quá khó bảo.
“À chú đẹp trai ơi!” Bạn nhỏ Kiều Kiều lại gọi.
“Sao thế?”
Người đàn ông thoáng nhướn mày nhìn cô bé bên cạnh.
Có vẻ nhóc con đã quen gọi hắn là “chú đẹp trai” rồi, miệng nhỏ cứ không ngừng lặp đi lặp lại một biệt danh này.
Còn tên hắn, chắc đang bị bỏ ở xó nào cũng nên.
“Chú là bạn trai của mẹ Nhiên Nhiên thật ư?” Tiểu Kiều Kiều ghé bên tai Trình Đế Uy thì thầm.
Nhưng tiếng của cô nhóc thì không bé chút nào đâu.
Được hỏi như vậy, phản ứng đầu tiên của ai đó chính là ngước mắt nhìn sang chỗ cô bạn gái nhà mình.
Vừa đúng lúc hắn chạm phải ánh mắt Hắc Ly hướng về phía này.
Khuôn mặt cô lộ ra ý cười, giống như chờ đang đợi câu trả lời của hắn.
“Nhóc à, trông chú có chỗ nào giống đồ giả sao?”
Tiểu Kiều Kiều vừa lắc đầu vừa tủm tỉm.
Cô nhóc ôm chặt gấu bông, gương mặt cún con bầu bĩnh trong chốc lát lại biến thành “tiểu quỷ” ranh mãnh: “Chú đẹp trai là người yêu của mẹ.
Nhưng con thấy chú trông giống ba ba của con lắm đó.”.