Hoa Hồng Đen Tìm Lại Tình Yêu

Chương 72: Lời Hứa Giữa Ba Và Con





“Con thấy chú đẹp trai có vẻ giống ba ba của con hơn đó!”
Câu nói tinh nghịch của bạn nhỏ Kiều Kiều trong phút chốc khiến cho hai vị phụ huynh ngây người.

Ngay sau đó, Hắc Ly không giấu được khuôn mặt trở nên đỏ bừng vì xấu hổ: “Kiều Kiều, con nói linh tinh gì thế?”
Còn Trình Đế Uy, nghe xong lời kia, khóe môi hắn bất giác cong lên.

Người đàn ông xoa đầu bé con ngồi bên cạnh, rồi lại khẽ hỏi: “Nhóc à, trông chú giống ba ba của con ở chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng giống!” Tiểu Kiều Kiều chẳng cần suy nghĩ liền đáp luôn.

Cô bé ôm gấu bông trong tay, vẫn một chất giọng nũng nịu làm người lớn phải mềm lòng.
“Cái miệng ngọt này quả thật là rất biết cách khiến người khác vui vẻ.”
Trình Đế Uy vừa mắng yêu vừa đưa tay nhéo nhẹ hai má bầu bĩnh của Tiểu Kiều Kiều.

Nhìn cô nhóc trước mặt cứ tủm tỉm cười, hắn chợt nảy ra một ý tưởng: “Hay nhóc thử gọi một tiếng “ba ba” cho chú nghe xem nào.”
Lời vừa dứt, Hắc Ly đang ngồi trên giường cũng phải ngẩng đầu liếc mắt về phía hai cha con nào đó.

Chủ yếu là cô muốn thử quan sát phản ứng của con gái.

Tiểu nha đầu kia ranh ma lắm, e rằng con bé sẽ không…
“Ba ba!”
Một tiếng “ba ba” con gái thốt ra đã hoàn toàn đập tan suy nghĩ của bà mẹ trẻ nào đó.


Bạn nhỏ Kiều Kiều chẳng những hướng về phía Trình Đế Uy gọi “ba ba”, mà lại còn gọi vô cùng ngọt ngào nữa chứ.
“Đây là lần đầu tiên em thấy Kiều Kiều dễ bảo như vậy đấy!”
Hắc Ly nghiêng đầu sang Trình Đế Uy đang ngồi bên giường.

Bây giờ hai người mới có thời gian riêng trò chuyện cùng nhau, sau khi Tiểu Kiều Kiều đã yên vị trên ghế sofa chơi gấu bông.
“Em không biết là anh có sức hấp dẫn rất lớn với trẻ con sao?” Ai đó lại bắt đầu phát bệnh “tự luyến”, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Hắc Ly không thèm giấu giếm mà ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ thấy rõ.

Chẳng qua là có con gấu bông kia thôi, không thì còn lâu mới dụ được con gái của cô.
“Vậy…anh suy nghĩ về chuyện em bảo tới đâu rồi?”
Tám nhảm đủ rồi, Hắc Ly cũng nhanh chóng đi vào chủ đề chính.

Cô nhìn thẳng người trước mặt, im lặng chờ đợi một câu trả lời từ hắn.
“Chẳng phải sự xuất hiện của anh chính là câu trả lời tốt nhất ư!”
Trình Đế Uy bật cười dịu dàng.

Hắn chủ động nắm lấy tay cô gái: “Thử nghĩ mà xem.

Nếu bây giờ chia tay em, anh chắc chắn phải mất chút thời gian để nguôi ngoai “nỗi đau”.

Xong lại chờ đợi chẳng biết lúc nào tình yêu mới đến.

Còn làm quen, tìm hiểu,… Ti tỉ vấn đề phát sinh nữa.

Thật sự rất phiền phức.”
“Hơn nữa tính em vốn đanh đá chanh chua.

Thả em ra chắc chắn sẽ khiến người đàn ông khác chịu khổ.

Thế nên anh đành chịu ủy khuất một chút, làm bạn trai của em để ngăn chặn tai họa.”
“Để anh thốt ra được một câu dễ nghe mà khó đến thế à?”
Hắc Ly nghe xong lập tức liếc mắt lườm sang ai đó.

Thử hỏi có người đàn ông nào lại nói như vậy với bạn gái giống hắn không? Cô nằm viện mấy ngày chẳng hỏi han thì cũng thôi đi, hắn còn dám mở miệng chê cô đanh đá chanh chua.
Nhìn biểu cảm cáu kỉnh có chút trẻ con của bạn gái, khóe môi Trình Đế Uy liền không kìm được mà bất giác cong lên.

Trong lòng dường như càng thêm vui vẻ.

Hắn bỗng siết nhẹ bàn tay mình đang bao bọc, đáy mắt ẩn chứa nhu tình chỉ dành một người duy nhất.
Ánh sáng trước mặt đột nhiên bị che khuất.

Tới khi Hắc Ly kịp định hình, người đàn ông đã cúi đầu, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào: “Ly Ly, anh yêu em!”
[…]
Năm rưỡi chiều, Trình Đế Uy theo lời hứa đưa Tiểu Kiều Kiều về tới biệt phủ của nhà họ Vu.


Dường như có lệnh của Lâm Nhã An từ trước, khi xe vừa dừng ở cổng thì đã thấy thím Lan đứng chờ sẵn.
“Đến nhà của nhóc rồi đấy!”
Người đàn ông dừng xe, quay sang nói với cục bông nhỏ đang ngồi bên ghế phụ.

Thế nhưng bé con lại chẳng hề nhúc nhích, cứ im lặng ôm chặt gấu bông.

Có vẻ như cô bé vẫn chưa muốn xuống xe ngay.
“Chú đẹp trai, con cần nói chuyện với chú.” Hồi lâu sau Tiểu Kiều Kiều mới mở lời.

Cô nhóc cũng quay sang nhìn hắn.

Khuôn mặt bầu bĩnh bỗng trở nên nghiêm nghị y hệt một bà cụ non.
Biểu cảm mím môi tỏ vẻ nghiêm túc của Tiểu Kiều Kiều hoàn toàn khác hẳn cô nhóc ngọt ngào ban nãy ở trong bệnh viện.

Điều này khiến cho Trình Đế Uy không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Thế nhưng hắn cũng chỉ hơi cong khóe môi, rồi khẽ hỏi: “Sao vậy nhóc?”
“Chú đẹp trai, bây giờ chú đã trở thành bạn trai của mẹ Nhiên Nhiên rồi.

Chú nhất định phải hứa với con một chuyện.”
“Ồ? Là chuyện gì thế?” Trình Đế Uy hơi nhướn mày, trong lòng cũng xuất hiện cảm giác tò mò.

Đang yên đang lành, cô nhóc này lại muốn bắt hắn cam kết cái gì đây.
“Chính là phải làm tốt trách nhiệm của một người bạn trai.” Tiểu Kiều Kiều hai tay chống nạnh.

Cô nhóc bắt đầu “lên lớp” cho ông chú đẹp trai nào đó: “Chú phải yêu thương mẹ, bảo vệ mẹ.

Không được làm mẹ buồn, phải khiến mẹ luôn vui vẻ.

Càng không được bắt nạt mẹ hay trêu hoa ghẹo bướm bên ngoài.”
Trình Đế Uy nghe nhóc con bên cạnh nói ra một tràng, đột nhiên có chút dở khóc dở cười.

Hắn vươn tay xoa đầu cô bé, khẽ hỏi: “Nhóc à, con học ở đâu cụm từ “trêu hoa ghẹo bướm” vậy? Có hiểu nó nghĩa là gì không?”
Ban nãy ở bệnh viện Tiểu Kiều Kiều còn là một cô nhóc ngọt ngào nũng nịu.

Thoắt cái bây giờ đã muốn ra oai với hắn rồi.
“Cậu Tử Hạo bảo rằng đàn ông có bạn gái còn trêu hoa ghẹo bướm là đàn ông tồi.”
Bé con ôm chặt gấu bông.

Vẻ mặt bà cụ non từ đầu tới cuối chẳng hề thay đổi: “Với con, mẹ chính là điều quý giá độc nhất trên đời, cho dù váy công chúa hay đồ chơi đều không thể thay thế.

Chú đẹp trai, con giao người yêu quý nhất của con cho chú.


Chú nhất định phải bảo vệ mẹ Nhiên Nhiên thật tốt đấy!”
Ra là không yên tâm về hắn sao?
Hiện tại thì Trình Đế Uy xem như đã hiểu vấn đề rồi.

Cuộc sống của Tiểu Kiều Kiều từ nhỏ vốn luôn thiếu vắng hình bóng của cha.

Thế nên Hắc Ly nghiễm nhiên trở thành người quan trọng nhất của con bé.
Mẹ có bạn trai.

Cô con gái bảo bối đang lo lắng mẹ sẽ chịu uỷ khuất đây mà.
Người đàn ông bất chợt nhớ tới một buổi chiều ở siêu thị, Tiểu Kiều Kiều đã từng lẽo đẽo đi theo hắn chỉ để tìm hỏi tìm bạn trai cho mẹ.

Bây giờ mẹ có bạn trai như ý nguyện, nhóc con này lại nghĩ ngợi về những chuyện khác.
Tuy là Trình Đế Uy không biết trước đây Tiểu Kiều Kiều đã được người lớn dạy cho những gì.

Nhưng mà quả thật Hắc Ly có một cô con gái khá đặc biệt.

Khoé môi khẽ cong lên vì cao hứng.

Hắn lại mỉm cười nhìn bé con bên cạnh: “Vậy cả chú và con sẽ cùng nhau bảo vệ mẹ, được không?”
Bạn nhỏ Kiều Kiều dường như hơi bất ngờ chút xíu.

Liền đó cô nhóc giơ một bàn tay nhỏ nhắn, chìa ngón út ra trước mặt chú đẹp trai.

Giọng nói vẫn thập phần nghiêm túc: “Phải móc ngoéo thì lời hứa mới có hiệu lực!”
“Được rồi.

Được rồi.”
Đối với sự phức tạp của đứa nhỏ, Trình Đế Uy chỉ biết phì cười.

Đồng thời hắn cũng đưa một ngón út ra, hai ngón tay móc vào với nhau.

Bé con lúc này mới dần trở nên cao hứng.

Khuôn mặt bầu bĩnh phút chốc lại hiện lên vẻ ranh ma: “Chú đẹp trai, ai không thực hiện được lời hứa sẽ phải làm con lừa đấy nhé!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.