Người đàn ông nghe được câu trả lời vừa ý, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Đối diện với Hắc Ly ở khoảng cách gần thế này, Trình Đế Uy dường như cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Hắn đột ngột đứng dậy, khẽ ho một tiếng để che giấu vẻ thất thần ban nãy: “Dù sao cũng muộn lắm rồi.
Em nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói đoạn, Trình Đế Uy liền muốn quay người rời đi.
Thế nhưng một bàn tay nhỏ nhắn đã nhanh chóng níu lấy tay hắn.
Giọng nói của nữ nhân cũng không giấu được e thẹn: “Hay là hôm nay…anh ở lại với em đi.”
Mặc dù đã sống chung với nhau được hơn một tháng, tuy nhiên hai người vẫn luôn ngủ riêng.
Chủ yếu là do trong lòng Hắc Ly vẫn còn đôi chút vướng bận.
Có lẽ cô đang cần thêm một khoảng thời gian để hoàn toàn chắc chắn về lựa chọn của mình.
Mà Trình Đế Uy cũng rất tôn trọng mong muốn của cô.
Xem ra hôm nay, hẳn là cô đã nghĩ xong rồi.
“Ly, em có biết em đang nói gì không?”
Ánh mắt Trình Đế Uy trong phút chốc liền trở nên thâm trầm.
Hắn vươn tay nắm lấy cằm Hắc Ly, ép cô phải đối diện với bản thân để cho hắn một lời khẳng định chắc chắn.
Bởi vì hắn là một người đàn ông, một người đàn ông trưởng thành có nhu cầu s1nh lý bình thường.
Còn cô, lại chính là người con gái đã khiến hắn chờ đợi suốt bốn năm, thậm chí chỉ cần mỗi lần nhớ tới cô liền bị d*c vọng nổi lên dày vò đến phát đau.
Cho nên hắn muốn cô phải hiểu rõ, cô nam quả nữ ở chung một phòng có khả năng xảy ra loại chuyện gì.
Ít nhất là hi vọng cô sẽ không hối hận, bởi vì nếu có cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Đối diện với cái nhìn chằm chằm của người đàn ông, Hắc Ly dường như có chút bối rối, liền vội vàng nghiêng mặt né tránh.
Hai gò má cô đã ửng đỏ vì xấu hổ tự bao giờ, ngay cả giọng nói cũng không giấu được vẻ ngượng ngùng: “Em, em biết mà.”
Làm sao cô lại không rõ bản thân đang nói gì kia chứ?
Nhưng người đàn ông này là ai?
Hắn là Trình Đế Uy, là người đã từng cùng cô có một tình yêu cuồng nhiệt đến mức điên rồ.
Thực ra không chỉ riêng hắn, mà ngay cả Hắc Ly cũng chưa từng quên dẫu rằng hai người có khoảng thời gian chia cách bốn năm.
Kể từ lúc rõ ràng tình cảm của mình, cô thật sự chưa bao giờ hết yêu người đàn ông này.
Đây cũng là điều cô không tài nào hiểu được.
Giống như người đàn ông này đang sở hữu một loại ma lực đặc biệt có khả năng cuốn hút người khác.
Mà cô, có lẽ đã định sẵn cả đời sẽ không quên được hắn.
Ánh mắt Hắc Ly dường như mang theo ý cười mời gọi.
Hai cánh tay thon thả chẳng biết từ bao giờ đã vòng qua cổ Trình Đế Uy.
Cô ghé sát bên tai hắn thì thầm, giọng nói ngọt ngào tựa như men rượu ủ lâu làm say đắm lòng người: “Ôm em đi.
Em muốn anh ôm em giống như những đêm chúng ta đã từng bên nhau.”
Lời mời trực tiếp khiến cho cõi lòng người đàn ông không ngừng chấn động.
Ánh sáng vàng cam yếu ớt từ đèn ngủ chiếu lên khuôn mặt, trong đôi mắt Trình Đế Uy đã đong đầy d*c vọng u tối chẳng cách nào che giấu.
Hắn dùng lực kéo Hắc Ly vào trong lòng, liền đó lại bế thốc cô lên, đi về hướng giường ngủ không xa.
“Bây giờ, cho dù em hối hận cũng đã muộn rồi!”
[…]
Chiếc áo sơ mi tối màu đã sớm bị quăng xuống tấm thảm dưới sàn.
Người đàn ông tựa như mãnh thú ngủ say bị đánh thức.
Hắn đem Hắc Ly đẩy ngã trên giường lớn, nụ hôn nóng bỏng mang theo d*c vọng u tối quyện lấy môi cô không ngừng tham lam cướp đoạt.
Thân thể cao lớn thuận thế đ è xuống, hoàn toàn vây hãm cô gái trong vòng tay của mình.
“Cưng à, mau cởi cho anh đi!”
Trình Đế Uy cắn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của Hắc Ly.
Cảm nhận được người trong lòng khẽ run rẩy, bàn tay rắn chắc trực tiếp kéo tay cô đặt lên thắt lưng, giọng nói trầm khàn mang theo ý cười thì thầm bên tai, lại không ngừng dụ dỗ: “Ngoan nào!”
Tất nhiên Hắc Ly biết hắn đang muốn gì.
Bọn họ từng bên nhau lâu như thế, cho dù cô là gà mờ thì cũng có những chuyện đã tập mãi thành quen.
Thế nhưng cô vẫn có chút khẩn trương trong lòng, ngón tay nhỏ xinh khó khăn cởi bỏ hai chiếc cúc quần âu.
Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy…
Trên cơ thể người đàn ông chỉ còn một mảnh vải che chắn cuối cùng.
Mãnh thú ngủ say đã sớm trở nên bừng bừng khí thế, dưới lớp vải mỏng đang căng cứng dị thường.
Hắc Ly chỉ muốn len lén liếc trộm, xong liền bị doạ cho giật mình.
Cô vội vàng nhắm mắt lại, hoàn toàn không dám nhìn hắn.
“Mở mắt ra nhìn anh đi.” Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười rất khẽ, còn có giọng nói yêu chiều của nam nhân.
Cuối cùng vẫn là e thẹn hé mắt, lại đồng thời đối diện với ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Hắc Ly lần nữa bị làm cho kinh ngạc, đôi mắt hoa đào ướt át, trong phút chốc liền cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Tay Trình Đế Uy đã bắt đầu táy máy, váy ngủ tơ tằm mềm mại bị hắn kéo lên thật cao, thuận thế cho bàn tay rắn chắc nắm lấy nơi tròn trịa nữ tính.
Cho dù hắn đã tự nhủ phải kiềm chế bớt, nhưng vẫn nắn b óp tựa như muốn tham lam hưởng thụ sự mềm mại chỉ thuộc về riêng mình.
Cả người Hắc Ly như dần mất đi khí lực.
Cô muốn cựa quậy nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể mặc cho người đàn ông tuỳ ý hôn lên khắp cơ thể mềm mại.
Cô biết giờ phút này hắn nguy hiểm đến nhường nào…
Trình Đế Uy, đối với Hắc Ly là người đàn ông đầu tiên, cũng là người đàn ông duy nhất.
D*c vọng bị khơi lên hoàn toàn chẳng có cách nào dập tắt, ở một nơi nào đó sâu nhất trong cơ thể đã sớm trở nên khô nóng dị thường.
Hai chân thon dài của Hắc Ly khẽ chà sát lên nhau, cố gắng tìm kiếm sự an ủi.
Thế nhưng chỉ một thay đổi nho nhỏ cũng bị Trình Đế Uy phát hiện.
Dẫu sao hắn còn hiểu rõ cơ thể cô hơn cả chính cô.
Qu@n lót chữ T căn bản không có tác dụng che chắn đối với bàn tay to lớn, trong giây lát đã nằm gọn dưới bắp chân trắng trẻo.
Trái với tưởng tượng của Hắc Ly, động tác của người đàn ông vô cùng dịu dàng mà săn sóc.
Trình Đế Uy dùng sự nhẫn nại của bản thân giúp cô chuẩn bị thật tốt, để cô có thể thích ứng với sự thân mật của hắn.
Phút chốc, cả cơ thể Hắc Ly hoàn toàn thả lỏng.
Cô ngước mắt nhìn Trình Đế Uy, vô tình bắt gặp hai bên thái dương hắn đang giật giật liên hồi, hiển nhiên là đã vì cô mà kìm nén d*c vọng.
Trong lòng như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, bao nhiêu khẩn trương và căng thẳng cũng dần biến mất.
Nụ hoa mẫn cảm bị người đàn ông không ngừng trêu chọc mà trở nên ngày càng trơn trượt.
Ga giường dưới hạ th@n đã sớm ướt một mảng lớn.
Trình Đế Uy từ đầu tới cuối vẫn luôn không rời mắt khỏi nữ nhân trong lòng.
Đôi mắt hắn mang theo ý cười trấn an, còn có…lửa tình thiêu đốt.
Mỗi một động tác đều vô cùng tỉ mỉ, tựa như muốn khơi dậy xúc cảm quen thuộc đang ngủ yên trong cô.
Khát vọng theo bản năng đã khó mà ẩn giấu, Hắc Ly run rẩy níu lấy cánh tay Trình Đế Uy, nức nở cầu xin hắn: “Em khó chịu lắm!”
Nhưng người đàn ông tỏ ra không nghe thấy lời cô, động tác của hắn vẫn lặp đi lặp lại vô cùng từ tốn, tựa như muốn dụ dỗ cô hoàn toàn bộc lộ khao khát ẩn sâu trong lòng.
Người đàn ông tàn ác lại dùng cách này để tra tấn cô!
H@m muốn không được thoả mãn khiến cho Hắc Ly khó chịu cựa quậy thân mình.
Khuôn mặt cô đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Những tiếng r3n rỉ yếu ớt chỉ có thể kêu lên đầy bất lực, ngoại trừ nâng hông tìm kiếm sự lấp đầy thì không còn cách nào khác.
Người đàn ông có vẻ rất hài lòng với kiệt tác của mình.
Chẳng biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc cũng đứng lên, chậm rãi cởi bỏ che chắn, hoàn toàn phóng thích d*c vọng căng cứng ngạo nghễ.
“Nói đi!” Chất giọng trầm ấm tựa như bùa mê, rót vào tai nữ nhân từng chút một.
Hơi thở thô trọng của Trình Đế Uy kề sát bên tai, nửa ra lệnh nửa dỗ dành: “Nói cho anh biết em muốn gì đi.
Rồi anh sẽ thoả mãn điều em muốn, bé ngoan!”
“Muốn…”
Tâm trí Hắc Ly đã trở nên trắng xoá tự bao giờ.
Cô không có cách nào làm chủ bản thân, chỉ có thể yếu ớt vô lực ôm lấy người đàn ông.
Viền mắt ẩm ướt tội nghiệp, nỉ non cầu xin hắn: “Em muốn anh, muốn anh yêu em!”
Một lời này vừa nói xong, d*c vọng to lớn đã kề sát bên hang động thần bí.
Trình Đế Uy để cho cô vắt một chân lên hông hắn.
Tấm lưng trần trắng trẻo áp sát dựa vào vòm ng ực màu đồng rắn rỏi, tạo thành cảm giác đối lập vô cùng k1ch thích thị giác.
Người đàn ông lại lần nữa nâng cằm Hắc Ly, làm cho cô không cách nào trốn tránh.
Trên khuôn mặt hắn hiện giờ chỉ mang theo thâm tình cùng dịu dàng: “Ly, anh yêu em!”
Lời yêu bất chợt khiến cho Hắc Ly còn chưa kịp định thần.
Ngay sau đó, chiến hạm to lớn liền dùng sức đẩy cánh cổng khép kín.
“Ư…”
Nữ nhân xinh đẹp run rẩy thét lên, nước mắt kìm nén rốt cuộc cũng rơi xuống, có lẽ vì xúc động, cũng là vì đau.
Dù cho cô đã sớm không phải lần đầu, nhưng khoảng thời gian mấy năm chưa từng mây mưa, nơi yếu ớt nhất gần như trở về giống lúc trước.
Phút chốc, cả cơ thể Hắc Ly như cây cung bị kéo căng.
Cô nghiêng mặt muốn mở miệng hít thở lại bị nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông hạ xuống chặn lại.
Hắn sẽ không để cô trốn thoát.
Năm đó cô không từ mà biệt, khiến hắn hoàn toàn phát điên.
Nhớ cô, cũng nhớ mỗi lần cô ở trong giấc ngủ của hắn quấy nhiễu đến khổ sở.
Gần như không cho Hắc Ly nhiều thời gian thích ứng, thắt lưng của Trình Đế Uy hơi dùng sức tiến vào.
Thứ kiêu hãnh của người đàn ông đi sâu chiếm giữ nơi yếu ớt nhất của cô gái, hoàn toàn làm cô không thể trốn tránh, chỉ còn cách tiếp nhận.
Cả cơ thể Hắc Ly vẫn chưa thôi run rẩy, nhưng những tiếng nức nở của cô đều bị môi lưỡi của Trình Đế Uy chặn lại, mặc cho hắn tàn nhẫn cướp đoạt.
Bàn tay nhỏ nhắn vô lực đánh lên vòm ng ực cứng rắn, liền bị người đàn ông tóm được đè trên ga giường.
Cô như một chú mèo nhỏ bị dã thú đùa giỡn trong tay, lực bất tòng tâm chẳng thể làm gì.
Phải rất lâu sau, hắn mới miễn cưỡng buông tha cho hai cánh môi đã bị giày vò đến sưng đỏ.
Trên khuôn mặt kiều diễm của nữ nhân lúc này đã toàn là nước mắt.
Ánh mắt cô nhìn hắn mang theo van xin: “Em khó chịu quá! Anh nhẹ một chút được không?”
Nhưng người đàn ông sớm bị d*c vọng làm mờ lí trí thì còn có thể nghĩ được gì.
Hắn đem tay Hắc Ly kéo xuống nơi kết hợp giữa hai người, giọng nói khàn đục ở bên tai cô thì thầm trêu trọc: “Nhẹ một chút? Nhưng chẳng phải em rất thích hay sao, bé con?”
Cảm giác xấu hổ xuyên qua đại não khiến cho khuôn mặt Hắc Ly trở nên đỏ ửng.
Bởi vì nơi đó đã bị làm đến xu@n tình ướt đẫm, hơn nữa hắn dường như còn chưa vào hết…
Người đàn ông xấu xa!
Cô ngại ngùng chỉ còn biết tránh đi ánh mắt quá mức nóng bỏng của hắn.
Nhưng Trình Đế Uy cũng chẳng bận tâm quá nhiều, đôi môi mỏng lướt trên da thịt trắng mịn đã đầy mồ hôi, không ngừng lại những ấn ký chỉ thuộc về hắn.
Bàn tay hắn giữ lấy cô, dùng sức chuyển động, rốt cuộc hoàn toàn đi vào.
Hai người trên giường đồng thời phát ra âm thanh.
Chỉ là Hắc Ly mang theo tiếng than kinh sợ.
Sự kết hợp chặt chẽ khiến cô lập tức cảm thấy không khỏe, lớp lớp cánh hoa siết chặt, tựa như muốn đẩy thứ dị vật đang càn quấy ra khỏi cơ thể, lại như mời gọi giữ nó bên trong.
Cũng chính điều này làm cho Trình Đế Uy không kìm được mà bật ra một tiếng thở dài thoả mãn.
Sự chặt khít của cô gái dưới thân khiến hắn hoàn toàn điên đảo.
Nụ hoa nhỏ xinh bị bắt nạt đến mức khóc lóc không ngừng, nhưng càng làm cho người đàn ông không cách nào rời đi.
Người con gái nằm bất động.
Mái tóc dài xoã bung, rơi trên gối, còn có cánh tay của người đàn ông.
Đôi mắt hoa đào ngấn lệ.
Trên làn da trắng mịn đã sớm ướt đẫm mồ hôi, phủ đầy những dấu vết hoan lạc không cách nào che giấu.
Chỉ còn đôi môi xinh đẹp hơi mấp máy, phát ra những tiếng thở khe khẽ.
Cô lúc này tựa như một mĩ nhân ngư bị bắt đến thế giới loài người, bị giam cầm mà chẳng thể trở về đại dương.
Còn đối với Trình Đế Uy, cô chẳng khác nào yêu tinh câu hồn đoạt phách, càng làm hắn không ngừng cuồng loạn, cho dù là cạm bẫy cũng tình nguyện trầm mê.
Lúc này giữa hai người đã không còn khoảng cách.
Cơ thể nam nữ chồng lên nhau, rắn rỏi cùng mềm mại, tạo thành khung cảnh k1ch thích thị giác cực độ.
Người đàn ông hoàn toàn đ è xuống, bắt đầu cuồng dã rong ruổi.
Mà cô gái cũng đã không che giấu được tiếng r3n rỉ vô thức, ôm lấy cổ người đàn ông, cùng nhau tận hưởng cảm giác phiêu diêu cực lạc.
Trình Đế Uy cũng ôm chặt lấy Hắc Ly, tựa như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.
Lại càng thuận thế giúp hắn tiến vào sâu hơn.
Thế nhưng hắn bỗng thoái lui, đẩy cô gái trong lòng nằm úp sấp trên giường, sau đó vận sức tiến vào lần nữa.
Cả cơ thể Hắc Ly hoàn toàn run rẩy.
Tư thế xâm nhập khiến cô không thể nhìn thấy người kia, chỉ có thể vô lực vùi đầu vào gối nằm mềm mại, ngay cả ga giường cũng bị kéo đến nhăn nhúm.
Vòng eo bủn rủn để cho người đàn ông mặc sực nâng lên cao, luật động càng lúc càng mạnh.
Mãi cho tới khi một dòng nhiệt nóng bỏng bắn sâu vào trong cơ thể, mọi thứ mới tạm thời kết thúc.
Nhưng đêm, vẫn còn rất dài….