Hoa Hồng Đen Tìm Lại Tình Yêu

Chương 84: Người Giống Người





Âm thanh đổ vỡ chói tai khiến Iris không khỏi giật mình.

Cô ấy liền quay sang, chỉ thấy Trình Nhu Nhi cũng đang nhìn về phía này.

Nhưng vẻ mặt Trình Nhu Nhi đã sớm trở nên bàng hoàng, nếu không muốn nói là trắng bệch giống như gặp phải quỷ.

Dường như đôi môi cô ấy đang mấp máy gì đó…
Iris biết đọc khẩu hình cho nên liền nhanh chóng hiểu được những lời trong miệng của Trình Nhu Nhi.

Đôi mày lá liễu của cô ấy thoáng chau lại nghi hoặc.
An Tình?
“Nhu Nhi, sao em bất cẩn thế!”
Lúc này Hắc Ly đột nhiên cao giọng, khiến cho Iris một lần nữa di dời sự chú ý.

Đồng thời Trình Nhu Nhi cũng đã bình tĩnh trở lại.
“Em xin lỗi.

Em sẽ thu dọn ngay ạ.”
Khuôn mặt Trình Nhu Nhi hốt hoảng.

Cô ấy vừa xin lỗi, vừa vội vàng ngồi xuống bắt đầu thu dọn những mảnh vỡ.

Ánh mắt cũng chẳng dám đối diện với người ngồi trên sofa nữa.
Bấy giờ Hắc Ly lại nhìn sang Iris, vẻ mặt ái ngại nói với cô ấy: “Thật ngại quá! Hôm nay trợ lý của tôi không được khỏe.

Đã thất lễ rồi!”
“Không sao đâu, cô Irina.


Tôi ổn.” Iris chỉ mỉm cười khẽ đáp.

Rồi cô ấy lại quay sang Trình Nhu Nhi, quan tâm mà nói một câu: “Xin hãy giữ gìn sức khỏe ạ.”
Nhưng đối phương chẳng hề đáp lời, cô ấy dọn xong mọi thứ liền rời đi luôn.
Sau khi Trình Nhu Nhi đi khỏi, trà và bánh lại lần nữa được mang đến.

Tuy nhiên người bước vào lần này không phải Trình Nhu Nhi, mà là thư ký Diệp Mạt của Hắc Ly.
Iris dùng ba ngón tay nâng tách trà trên bàn đưa đến gần miệng.

Hơi ấm bốc lên từng đợt, quyện với hương hồng trà bá tước thơm ngậy phả vào khứu giác, làm cho cô ấy có cảm giác hơi say.

Cẩn thận uống một ngụm nhỏ, là mùi ngọt ngào của sữa hòa cùng hương cam đặc trưng từ tinh dầu cam Bergamot.

Trong lòng cô ấy liền bất giác dịu đi.
“Trà pha hợp với khẩu vị của cô Iris chứ?” Trên mặt Hắc Ly mang theo ý cười hỏi thăm.
“Vâng.

Trà thơm lắm ạ.” Iris cũng thành thật đáp.

Cô ấy thoáng liếc qua cái tách trước mặt Hắc Ly, trà bên trong đã vơi gần nửa: “Dường như cô Irina rất thích uống trà thì phải?”
“Cuộc sống của tôi luôn không thiếu những buổi tiệc trà.” Hắc Ly chậm rãi dùng nĩa xắn một miếng tiramisu trên đ ĩa của mình: “Là một phép giao thiệp giữa các tiểu thư và phu nhân hào môn thôi.

Nhưng lại dưỡng cho khẩu vị của tôi thành người mê trà.

Thành ra gần như tôi uống trà mỗi ngày.”
“Chỉ là không phải loại trà nào tôi cũng uống.”
Cảm nhận miếng bánh mềm xốp đang dần tan trên đầu lưỡi, cô lại nhấp thêm một ngụm trà nữa: “Ví dụ như ba mẹ tôi, hai người họ rất thích Thập đại danh trà*.

Mỗi buổi sáng đều phải pha một ấm cùng nhau thưởng thức.

Riêng tôi thì thấy mấy cái đó rất đắng, có chút khó uống.

Khẩu vị của tôi là những loại trà chiều chuẩn Anh, vị ngọt thanh của chúng giúp tôi thư giãn.”
“Còn cô Iris thì sao?” Lúc này, ánh mắt Hắc Ly lại chậm rãi chuyển sự chú ý sang người đối diện: “Có vẻ cô Iris rất hay quan tâm đến mọi người xung quanh nhỉ?”
Iris biết cô đang muốn nhắc về lời cô ấy nói với Trình Nhu Nhi ban nãy.
Cô ấy nghe vậy thì ngại ngùng đưa tay vuốt vạt áo: “Thú thật là sức khỏe của tôi vẫn luôn không tốt, có một khoảng thời gian còn từng trải qua thập tử nhất sinh.

Cho nên tôi rất để ý đến sức khỏe của bản thân và người khác.

Lúc nãy…là thói quen thôi.”
“Ồ?” Hắc Ly hơi nheo mắt: “Xem ra tôi thất lễ rồi!”
Sau đó cô liền không hỏi tiếp mà nhanh chóng chuyển sang chủ đề chính: “Kể ra thì…tôi đã theo dõi các tác phẩm của cô Iris từ lâu, cũng vô cùng tán thưởng tài năng của cô.

Vậy nên khi biết cô nhận lời mời của tôi, tôi thực sự rất vui.”
“Là may mắn của tôi.” Iris nhoẻn miệng cười khẽ: “Tôi đã nghe bạn mình nói qua về yêu cầu của cô Irina.

Thiết kế một bộ trang sức làm quà cưới, như vậy cũng xem như là một lời chúc phúc hôn nhân viên mãn tới cô dâu chú rể nhỉ?”
Hắc Ly dùng chiếc muỗng nhỏ khuấy khuấy trong tách trà của mình, chậm rãi nói: “Vâng.

Bởi vì cô dâu chú rể đều là những người thân thiết với tôi.

Thế nên tôi hi vọng cô Iris có thể giúp tôi thể hiện tâm ý với hai người họ.”
“Vậy được.

Trước đó tôi đã suy nghĩ một vài ý tưởng, cô Irina xem như này…”

[…]
Ngồi trao đổi các vấn đề trong gần ba tiếng đồng hồ, Iris mới xin phép rời đi.

Bởi vì trưa nay cô ấy còn có cuộc hẹn cá nhân và một vài công việc cần giải quyết.
Sau khi tiễn khách, đang lúc Hắc Ly chỉ vừa kịp ngồi xuống bàn làm việc, cửa phòng đột ngột bị ai đó đẩy ra thật mạnh.
“Chị, em có chuyện cần nói!”
Trình Nhu Nhi lao như tên bắn tới trước mặt cô, hai tay chống mạnh lên bàn.

Vẻ mặt khẩn trương của cô ấy bây giờ hệt như đang gặp phải một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Hiển nhiên là ngay khi Iris vừa đi thì liền gấp gáp chạy sang đây luôn.
Trái ngược với thái độ của cô ấy, Hắc Ly vẫn giữ một khuôn mặt thản nhiên từ đầu đến cuối.

Cô nhìn về phía chiếc ghế đặt cạnh bàn làm việc, liếc mắt ra hiệu: “Ngồi xuống trước đã.”
“Chị, chẳng lẽ chị không bất ngờ sao?” Trình Nhu Nhi kéo ghế ngồi xuống nhưng vẫn chưa thôi hỏi: “Nhà thiết kế đó, cô ấy thật sự rất giống…”
“Chị biết.”
Hắc Ly ngắt lời cô ấy.

Cô đưa tay vén tóc rồi lại chỉ biết thở dài: “Làm sao mà chị có thể không bất ngờ được cơ chứ? Iris giống hệt với em gái của chị.

Lúc mới thấy khuôn mặt của cô ấy, chị còn cứ ngỡ là An Tình đang đứng trước mặt mình.”
Quả thật, Iris Feng mang gương mặt của Vu An Tình đã mất từ lâu.

Đừng nói đến Trình Nhu Nhi kinh ngạc, cho dù là Hắc Ly thì cũng không thể tin nổi vào mắt mình.

Hóa ra trên thế giới thực sự tồn tại cái gọi là ‘người giống người’ dù chẳng có sự liên quan về mặt huyết thống, hơn nữa còn là một người sống giống với một người rõ ràng đã chết được bốn năm.
Thật ra thì Hắc Ly thực sự không có quá nhiều tình cảm với Vu An Tình.

Có lẽ bởi vì thời gian lúc trước bọn họ tiếp xúc với đối phương không nhiều, mỗi lần gặp nhau lại luôn ở trạng thái đối chọi gay gắt.

Nhưng sự việc năm đó, Vu An Tình cũng coi như đã gián tiếp cứu cô một mạng.

Hơn nữa một thiếu nữ còn đang độ thanh xuân rực rỡ cứ thế ra đi, cho dù có là tâm sắt đá thì cũng không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
Hắc Ly nâng tách trà trong tay, dùng trà ấm để xoa dịu cõi lòng.

Ánh mắt cô thoáng qua vẻ xót xa: “Chị từng không thích An Tình, đây là chắc chắn.

Thế nhưng cố tình con bé lại là em gái chị.

Cả nó và chị, đều sở hữu một nửa dòng máu giống nhau.

Có lẽ thật sự giống như người ta bảo, tồn tại cái gọi là ‘huyết mạch tình thân’.

Cho nên ban nãy khi ngồi trước mặt Iris…trong lòng chị đã kích động biết bao.

Dáng vẻ của cô ấy giống hệt với An Tình, khiến cho chị có cảm giác chị được nói chuyện với con bé lần nữa.”
“Tuy nhiên…”
Hắc Ly chăm chăm nhìn hình bóng bản thân phản chiếu trên mặt trà mờ ảo.

Cô lúc này đang nói với Trình Nhu Nhi, dường như lại tự trò chuyện với chính mình: “Nhu Nhi, chị biết An Tình đã không còn trên cõi đời.

Vụ tai nạn đó xảy ra hoàn toàn bất ngờ.

Chẳng ai đoán trước được xe của con bé sẽ lao vào xe chở xăng rồi phát nổ, vậy thì
làm gì có ai đủ khả năng để cứu nó chứ?”

“Người mà chị và em nhìn thấy vừa rồi, chẳng qua chỉ là một cô gái xa lạ mang dáng vẻ của An Tình mà thôi.”
Trình Nhu Nhi có thể cảm nhận được giọng nói của Hắc Ly đang nghẹn ngào.

Hai tay đặt trên bàn cũng bất giác siết chặt.
Trước đây, cô ấy và hai chị em sinh đôi nhà họ Vu là bạn cùng lớp ở Tống Tường, cũng xem như là bạn thân của nhau.
Thế nên khi nhận được tin báo tử của bạn mình, Trình Nhu Nhi đã không giấu được sự bàng hoàng.

Cô ấy biết An Tình bệnh nặng, sinh mệnh vốn dĩ tựa như chiếc lá cuối thu chờ tàn, nhưng tuyệt đối chẳng thể ngờ bạn thân lại ra đi theo cách như vậy.
Chết vì tai nạn giao thông, tan xác!
Và phải mãi đến tận sau này, Trình Nhu Nhi mới biết được sự thật từ một vài câu chuyện lan truyền trong trường.

Rằng vụ tai nạn của An Tình không phải sự cố, mà là do mẹ ruột của bạn thân đã động tay chân vào phanh xe, cố tình hại chết con gái.

Vu An Kỳ khi đó không hề lên tiếng xác nhận bất cứ điều gì, tuy nhiên sự im lặng của cô ấy đã ngầm khẳng định tất cả.
Tam quan của Trình Nhu Nhi lúc ấy dường như muốn sụp đổ.

Bởi vì cô ấy trước nay vẫn luôn cảm thấy mẹ vốn là người yêu con của mình hơn bất cứ ai trên đời.

Dẫu sao mẹ ruột của cô ấy đã chấp nhận hi sinh mạng sống của mình chỉ để mang cô ấy tới thế giới này.

Còn mẹ kế thì sẵn sàng nuôi cô ấy khôn lớn trưởng thành dù cho cô ấy không phải con ruột.
Sự hi sinh và tình thương của hai người mẹ khiến Trình Nhu Nhi cảm thấy tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng nhất trên đời.
Nhưng hóa ra không phải người mẹ nào cũng sẽ yêu con mình.

An Kỳ và An Tình, thực sự đau lòng cho bọn họ.
Tất nhiên Trình Nhu Nhi cũng hiểu, An Tình căn bản chẳng thể nào quay trở về được nữa.

Bởi vì phía cảnh sát đã nói với nhà họ Vu: Chiếc xe phát nổ chỉ vài phút sau khi va chạm, không đủ thời gian để chạy thoát.

Cơ hội để sống sót gần như bằng không.
“Nhu Nhi!”
Tiếng gọi của Hắc Ly làm cho cô ấy chợt hồi thần.
“Chuyện này tuyệt đối không được để Tiểu Kỳ biết được.” Hắc Ly đã sớm khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh ban đầu.

Cô đặt tách trà về trên đ ĩa, lúc này mới nghiêm túc dặn dò: “Hiện tại con bé đang mang thai, lại đang trong giai đoạn nguy hiểm.

Tâm tình con bé dễ xúc động, có thể sẽ gây ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.”
“Em hiểu.” Trình Nhu Nhi gật đầu khẽ đáp.
Cho dù Hắc Ly không căn dặn thì cô ấy cũng biết phải làm thế nào mới tốt.

Vì một người xa lạ, không đáng để An Kỳ bận tâm.
Nghe vậy, Hắc Ly mới cảm thấy trong lòng yên tâm đôi chút.

Đợi tới khi Trình Nhu Nhi ra ngoài, cô liền đứng dậy, chầm chậm đi đến bên cửa sổ sát đất.
Hong Kong rộng lớn thế này, chỉ hi vọng họ sẽ vĩnh viễn không gặp phải nhau!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.