Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 106: Không tiếc nuối



Edit: phuong_bchii

________________

Trong ngõ cụt nhà kho siêu thị, không có một bóng người, có tên hề bị anh em Vu thị vây ở nơi đó, sau đó Lăng Thiên Dục đến, bọn họ đối với tên hề động thủ, muốn "Đánh cho nhận tội".

"Đừng đánh, đừng đánh, nếu không... tôi... tôi... báo cảnh sát đó." Tên hề ôm đầu ngồi xổm ở góc tường.

"Mày đi báo đi!" Vu Mãng lại tiến lên đạp một cước.

Lăng Thiên Dục im lặng đứng ở một bên, ung dung châm một điếu thuốc, cô chỉ lẳng lặng nhìn người nọ bị hành hung.

Hắn không khai anh em Vu thị sẽ không có ý định dừng tay, thấy sắc mặt Lăng Thiên Dục càng ngày càng lạnh lẽo, may mà Vu Kiệt móc dao găm ra, trực tiếp xách hắn lên, lưỡi dao sắc bén hướng về cổ hắn, lớn tiếng quát: "Còn không nói thì cắt đứt cổ mày!"

Người nọ nơm nớp lo sợ, rốt cuộc ở trong đe dọa cũng nói thẳng ra, hắn vốn cũng không biết chủ thuê là ai, chỉ biết trực tiếp trả tiền người trung gian, hắn báo tên ra, Lăng Thiên Dục cũng không biết.

Nhưng có một người rất đáng ngờ.

Lăng Thiên Dục liên lạc với Hải Dụ tìm cái tên này trong tài liệu của nhân viên tập đoàn, cuối cùng tra ra người trung gian là thư ký của Lăng Thương Thiên.

Quả nhiên là cậu ta...... Lăng Thiên Dục hít sâu một hơi thuốc, lạnh lùng cười.

"Nhị tiểu thư, có muốn đi bắt người kia không?"

"Không cần, tìm ra toàn bộ tên hề xuất hiện hôm nay cho tôi, giáo huấn một trận." Nói xong cô trừng mắt nhìn tên hề kia, người nọ theo bản năng che mặt, sợ lại bị đánh.

"Tôi không dám, không dám, tôi chỉ là muốn kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi." Hắn khóc nức nở cầu xin tha thứ, cuộc sống khốn khổ, hiếm khi được tìm việc riêng, lại không biết đắc tội quyền quý gì, suýt chút nữa cũng góp cái mạng nhỏ vào.

Báo cảnh sát, hắn không dám, ai biết sau lưng những nắm đấm này cất giấu tranh đấu như thế nào? Huống chi ánh mắt sắc bén của người phụ nữ kia tựa như mãnh thú, như thể một giây sau sẽ muốn ăn tươi nuốt sống chính mình.

Hắn còn tưởng rằng mình thật sự chỉ đóng vai hài hước làm người ta vui vẻ, lại không biết sự xuất hiện của đám hề này gợi lên sự yếu đuối và bóng tối trong đáy lòng Liễu Tư Dực, nàng tựa như thấy được chính mình đáng ghê tởm.

Nghịch lân không thể đụng vào, trách chỉ có thể trách bọn họ xâm hại người, là Lăng Thiên Dục yêu thích.

Nhà của Lăng Thương Bắc ở tầng mười tám, trong nhà có đài ngắm cảnh, là ban công khép kín hoàn toàn trong suốt, Liễu Tư Dực ngồi ở chỗ đó, quan sát phong cảnh xa xa, cuối cùng tầm mắt dừng ở dưới lầu.

Loại độ cao này, nếu nhảy xuống, sẽ tan xương nát thịt chứ?

Chết có cảm giác gì nhỉ? Trong nháy mắt hồn lìa khỏi xác? Hay giống như một giấc ngủ sâu, mất đi tri giác?

Thật ra chết không đáng sợ, Liễu Tư Dực bỗng nhiên cảm thấy những khoảnh khắc khi còn bé bị cha suýt nữa dìm chết, không đáng sợ như vậy.

Nếu như lúc đó chết ở trong lu nước, có lẽ sẽ không có đau khổ như bây giờ.

Nhưng cũng sẽ không gặp được Thiên Dục... Nếu như không có cô, chính mình còn đang trong dầu sôi lửa bỏng, có lẽ đã sớm không còn trên nhân thế.

Liễu Tư Dực rũ mắt, nhớ tới những đau khổ đã từng trải qua. Nàng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết nhiều lần như vậy, tại sao lại không thể chấp nhận thân thể tàn tạ của mình.

Để cho nàng tự sinh tự diệt thật tốt, nhưng Thiên Dục lại cố gắng như vậy, tại sao chứ? Không đáng!

Nàng có thể sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa, có lẽ sẽ trở thành gánh nặng cả đời của Lăng Thiên Dục. Nàng muốn làm rất nhiều chuyện, muốn cho Lăng Thiên Dục toàn bộ dịu dàng, muốn vì Lăng Thiên Dục làm hết tất cả lãng mạn trên đời, nhưng hiện tại những thứ này toàn bộ vỡ vụn ở trong lý tưởng, trở thành hy vọng xa vời.

Còn không bằng chết trong những chuyện ngoài ý muốn kia, còn không bằng không bắt đầu đoạn tình cảm này, còn không bằng...

Những giả thiết này mang theo chút hối hận, giống như một con dao, gọt tim nàng, cắt thịt nàng.

Liễu Tư Dực giống như rơi vào một loại ma giật nào đó, tiếng cười của tên hề lại vang lên bên tai, nàng nắm tóc, vô cùng lo lắng phiền não, thậm chí cảm thấy mệt mỏi rã rời.

"Hoa Hồng, em muốn uống gì? Hồng trà bạch trà trà sữa cà phê?" Giọng nói của Lăng Thương Bắc vang lên, khiến Liễu Tư Dực giống như bị kinh hãi, vội vàng ngồi thẳng người, nàng vuốt vuốt tóc, cố gắng giữ bình thường: "Hồng trà đi."

"Được, em chờ một chút nha."

Liễu Tư Dực lần đầu tiên tới nhà mình làm khách, tâm trạng Lăng Thương Bắc phức tạp, từng ảo tưởng qua vô số lần, thậm chí phán đoán qua cảnh tượng hai người sống cùng nhau, nhưng hiện tại mọi thứ đều thay đổi.

Hãy nghĩ về những gì đã xảy ra trong những tháng gần đây như một giấc mơ, dường như đã qua mấy kiếp.

Quá khứ có bao nhiêu thích, hiện tại liền có bấy nhiêu tiêu sái, từ thời khắc anh quyết định buông xuống, Lăng Thương Bắc liền cảm thấy thoải mái rất nhiều, có lẽ buông xuống mới là cách giải thoát duy nhất, cũng là mối quan hệ và khoảng cách tốt nhất giữa hai người.

Bông hồng đỏ này, vẫn là người phụ nữ không thể thay thế trong lòng anh, hiện tại vậy, tương lai cũng vậy.

Lăng Thương Bắc lục tung tìm trà, cũng không tìm được, nhịn không được chạy ra hỏi: "Hải Dụ, hồng trà cô tặng tôi để ở đâu?" Từ khi trong nhà bị Hải Dụ thu dọn, anh thường xuyên không tìm thấy đồ, có đôi khi bất đắc dĩ nửa đêm gọi điện thoại hỏi Hải Dụ.

Hải Dụ vừa cắt xong trái cây, nhìn anh một cái nói: "Trà đương nhiên ở phòng trà, ngăn thứ hai trong tủ là hồng trà."

"À, cũng phải."

Hải Dụ bất đắc dĩ lắc đầu, đặt đĩa trái cây lên bàn trà, ngẩng đầu phát hiện Liễu Tư Dực đang nhìn mình.

"Sao vậy? Trên mặt chị có cái gì à?" Cô ấy không được tự nhiên sờ sờ mặt.

"Hình như chị rất quen thuộc nơi này."

"Chị từng tới giúp đại thiếu gia lấy văn kiện mấy lần, vừa lúc loạn, nên chị, chị thuận tay giúp thu xếp một chút." Biểu cảm Hải Dụ có chút mất tự nhiên, lại thêm giải thích nói: "Chính anh ấy luôn quên đồ để ở đâu, chị sợ về sau lại phiền toái, nên..." Nói xong mặt lại có chút nóng lên, nói chuyện cũng có chút cà lăm, rất khó nhìn thấy Hải Dụ có biểu cảm này.

Liễu Tư Dực giống như ngửi được cái gì, nàng cúi đầu khẽ cười: "Chị không cần giải thích rõ ràng như vậy." Hiếm khi từ khóe miệng nàng nhìn thấy độ cong, tâm trạng Hải Dụ cũng tốt lên, "Không nói cái này nữa, lại đây ăn chút trái cây đi, gần đây khí sắc của em không tốt lắm đâu."

Liễu Tư Dực mặt không chút huyết sắc, cả người thoạt nhìn không có tinh thần gì, từ sau khi sinh bệnh cũng không thấy cô trang điểm nữa. Cô bây giờ, mặt mộc có vẻ đẹp bệnh hoạn, chỉ có tính tình cứng cỏi và khí thế lạnh lùng kia không thay đổi.Cô khẽ vuốt mặt mình, gần đây ngay cả gương cũng không dám soi, so với đoạn quá khứ không chịu nổi ở quán bar kia, cô càng thêm sợ hãi đối mặt với chính mình hiện tại.

Liễu Tư Dực mặt không chút máu, cả người trông không có tinh thần gì, từ sau khi bệnh cũng không thấy nàng trang điểm nữa. Nàng bây giờ, mặt mộc có vẻ đẹp bệnh tật, chỉ có tính tình cứng cỏi và khí thế lạnh lùng kia không thay đổi.

"Có phải rất xấu không?" Nàng khẽ vuốt mặt mình, gần đây ngay cả gương cũng không dám soi, so với đoạn quá khứ không chịu nổi ở quán bar kia, nàng càng thêm sợ hãi đối mặt với chính mình hiện tại.

Nàng sợ từ trong gương nhìn thấy chính mình tuyệt vọng, cũng sợ đối mặt với chính mình yếu đuối vô năng, càng sợ nhìn thấy bóng dáng ma quỷ.

Nàng có thể chấp nhận thất bại, nhưng không thể chấp nhận sống cẩu thả như vậy, tựa như chịu khuất nhục nào đó, bị cuộc sống nghiền ép, mỗi ngày đều rất khó thở, rất áp lực.

Hải Dụ cười kéo tay nàng qua, nàng gầy đến xương ngón tay nhô ra, xúc giác mười ngón um tùm làm người ta đau lòng, mũi Hải Dụ chua xót, miễn cưỡng mỉm cười: "Hồng Tâm của chúng ta là đẹp nhất, cho dù là mặt mộc cũng vô cùng cuốn hút."

"Người có nội tâm tối tăm không có ánh sáng, bề ngoài có thể đẹp đến đâu?", Liễu Tư Dực quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, ánh mắt không có tiêu cự gì, luôn thất hồn lạc phách.

Nàng lại nhịn không được nghĩ, nếu như từ tầng cao nhảy xuống, có phải liền có thể trùng sinh giải thoát hay không.

Nếu như rời khỏi thế giới này, có phải tất cả mọi người đều được giải thoát?

Thiên Dục, Thương Bắc, Lam Doanh, Hải Dụ, bác Lý, giáo sư Dư, tất cả mọi người bởi vì nàng bị liệt, trở nên rất cẩn thận, quan tâm nàng đến cực điểm.

Mỗi người quan tâm đều là một gông xiềng vô hình, không lúc nào là không nhắc nhở nàng, hiện thực là cái gì.

Cố gắng phục hồi sức khỏe như vậy chẳng qua là mình không chấp nhận được hiện thực mà thôi, nàng còn dư sức kháng cự sao? Không có, thế giới này hoảng hốt, nàng thậm chí cảm thấy hết thảy đều giống giả, kể cả cái vẻ ngoài này, ngay cả Thiên Dục hình như cũng trở nên mông lung.

Không, là nàng cách người bên cạnh, cách thế giới này càng ngày càng xa.


"Hồng à ~" Hải Dụ thấy nàng cô đơn như vậy, cũng cảm thấy buồn, luôn muốn an ủi vài câu, nhưng biết trên đời này sự quan tâm không có sức mạnh nhất chính là ngôn từ.

Tính cách Hồng Tâm quá hiếu thắng, hiện tại bị hại, bất kỳ ai cũng không giúp được nàng.

"Trà đến rồi, Hoa Hồng, em nếm thử trà này của anh, bình thường đều không nỡ lấy ra đâu." Lăng Thương Bắc hăng hái bưng trà cụ tới, chuẩn bị bắt đầu pha trà, anh giống như Hải Dụ, cố gắng dùng đủ cách dỗ nàng vui vẻ.

Khi bọn họ dốc hết khả năng, tâm trạng Liễu Tư Dực lại vô cùng nặng nề, mà nàng không thể để cho cố gắng của người khác trôi theo dòng nước, còn phải làm bộ như không có việc gì, duy trì lễ phép và giao lưu cơ bản.

"Vậy hôm nay em sẽ nếm thử tay nghề của anh." Người khác không biết nàng nói ra câu đơn giản này khó khăn thế nào, Lăng Thương Bắc có thể từ trong biểu cảm của nàng nhìn thấy cố hết sức và miễn cưỡng, anh cúi đầu không nói, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể gảy trà cụ.

Liễu Tư Dực ước gì cả thế giới đều im lặng, không ai quấy rầy nàng.

Có đôi khi, nàng cảm giác chính mình linh hồn xuất khiếu, không chỉ có chi dưới không thể cử động, toàn thân đều giống như bị nguyền rủa, không thể nhúc nhích.

Lúc trước Hoa Mỹ Kỳ có nói qua, nàng hẳn là có thể thoát khỏi xe lăn chống gậy đi lại, nhưng kết quả lại đều là đả kích.

Có lẽ ngay cả nàng cũng phải từ bỏ chính mình đi, nàng chính là không thể đứng lên được!

Nghĩ đến đây, Liễu Tư Dực không nhịn được bật cười.

Sắc trời dần tối, vầng sáng hoàng hôn xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào, Liễu Tư Dực nhìn mặt hoàng hôn, xuất thần.

"Nhị muội sao còn chưa về?" Lăng Thương Bắc nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, có chút sốt ruột, có chuyện gì phải xử lý lâu như vậy?

Anh còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cô, Hải Dụ đã sớm chuẩn bị xong văn kiện, tiêu hao nhiều nhân lực vật lực tài lực như vậy, phải xem một kích cuối cùng này có thể triệt để đánh tan tứ phòng hay không.

"Anh kiên nhẫn chút đi, cô ấy nhất định là đi xử lý đám hề kia, sao cô ấy có thể dễ dàng tha thứ cho những người đến làm tổn thương Hồng." Hải Dụ hiểu Lăng Thiên Dục, đối với loại chuyện này là không dễ dàng tha thứ, cũng tuyệt đối không biết nhân từ nương tay.

Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.

Lúc Lăng Thiên Dục đi vào sắc mặt rất khó coi, mãi đến khi tìm được bóng dáng Liễu Tư Dực mới trở nên nhu hòa.

Trong ánh nắng chiều, thân ảnh Liễu Tư Dực tản ra ánh sáng dịu dàng, ly hồng trà trên bàn bên cạnh đã nguội lạnh, toàn bộ hình ảnh có vẻ đẹp thê lương, làm cho người ta không đành lòng quấy nhiễu.

Mặc dù xử lý hết thảy chướng ngại, cô cũng sẽ không vui vẻ, sau khi ý thức được điểm này, Lăng Thiên Dục rất buồn bã, bởi vì nàng không thể cảm động lây phần đau khổ này mà ảo não, chính mình cũng càng thêm đau khổ.

Loại cuộc sống này, khi nào mới kết thúc?

Lăng Thiên Dục vừa tới, Hải Dụ liền lấy ra một phần văn kiện tuyệt mật đã chuẩn bị sẵn, cô bày mưu tính kế, chỉ điểm giang sơn, Lăng Thương Bắc và Hải Dụ song kiếm hợp bích đánh tiền trận, cuối cùng ép giá khiến Lăng Thiên Net lui bước, hạ giá thành xuống dưới.

Phần số liệu tổn thất cùng với hành động không hợp lý này, đều bị bọn họ chỉnh hợp lại, tổng hợp thành một phần báo cáo, chỉ cần đệ trình cho hội đồng quản trị, là có thể bãi miễn vị trí tổng giám đốc Lăng Quốc Chương và phó tổng giám đốc Lăng Thương Thiên.

"Thứ này sau khi trình lên hội đồng quản trị, cộng thêm người của chúng ta ở hội đồng quản trị trợ lực, kéo chú tư và lão ngũ xuống ngựa, hẳn là vấn đề không lớn."

Lăng Thiên Dục đọc nhanh như gió, lật xem đại khái, cô hiện tại không cần việc gì phải tự làm, hoàn toàn tín nhiệm Lăng Thương Bắc và Hải Dụ.

"Gửi lên nền tảng xét duyệt của công ty, không chỉ để cho hội đồng quản trị nhìn thấy, còn phải để cho tất cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn nhìn thấy."

"Không thành vấn đề, tôi sẽ đi làm." Hải Dụ hiệu suất kinh người, cộng thêm chức quyền từng làm ở văn phòng tổng giám đốc, luôn có thể làm ít công to.

Trận chiến này nắm chắc thắng lợi, Lăng Thiên Dục gần như diệt trừ tất cả chướng ngại vật, cũng vô hình trung thay cha mẹ báo thù, Lăng Thương Bắc cũng trút một ngụm ác khí, Hải Dụ hoàn thành nhiệm vụ viên mãn xuất sắc, nhưng không ai cảm thấy vui vẻ.

Bởi vì đau khổ của Liễu Tư Dực, không thể được chữa khỏi thành công, cũng không thể bị thắng lợi hòa tan.

"Thiên Dục..." Liễu Tư Dực vẫn im lặng không lên tiếng bỗng nhiên chủ động nói chuyện. Lăng Thiên Dục vội cất bước qua, ngồi xổm bên cạnh nàng, dịu dàng cười nói: "Chị đây."

"Dì Tâm Ngữ có thể đoàn tụ với chú Quốc Thao rồi phải không?"

Cô không nghĩ tới Liễu Tư Dực vẫn nhớ chuyện này, gật đầu: "Ông nội không phản đối nữa, hiện tại ai phản đối cũng vô dụng." Địa vị của cô bây giờ đã không bị bất luận kẻ nào kiềm chế.

"Không bằng tìm ngày lành, hợp táng họ đi."

Lăng Thiên Dục giật mình, trong lòng xẹt qua chua xót khó hiểu, cô khẽ nắm tay Liễu Tư Dực, đầu ngón tay hơi lạnh làm cho trong lòng cô run lên, cô đặt ở bên mặt, nhẹ nhàng gật đầu.

Liễu Tư Dực muốn chứng kiến kết quả viên mộng, nguyện vọng này là bao nhiêu hối hận cùng tiếc nuối đan xen mà thành, cùng người mình yêu chia lìa nhiều năm như vậy, rất đau buồn nhỉ?

Nàng cũng muốn nhìn thấy Lăng Thiên Dục cuộc đời viên mãn, chứng kiến xong tất cả, ở trên đời này, sẽ không có quan tâm bất kỳ chuyện gì.

Chỉ có không tiếc nuối, mới có thể bình yên rời đi.

Không có không cam lòng, không có bất đắc dĩ. Có lẽ, vận mệnh của nàng, đã sớm định trước, những năm này, cùng lắm là ông trời ban ân.

Nếu ông trời muốn thu về, thì cứ cho đi. Nghĩ thông suốt chuyện này, Liễu Tư Dực cười, chưa bao giờ nhẹ nhàng như lúc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.