Lăng Thương Bắc thân mật đi lên đón, hiển nhiên đã sớm biết nàng sẽ tới, chỉ có Lăng Thiên Dục kinh ngạc không thôi. Lúc này, cô hẳn là phóng đại kinh ngạc của mình, làm cho Lăng Thương Bắc thoạt nhìn mọi thứ đều thật tự nhiên, nhưng mà cô căn bản không cần diễn, kinh ngạc là thật, không biết Liễu Tư Dực sẽ đến cũng là thật, tất cả phản ứng đều rất thật.
Dựa theo bộ sách "Diễn kịch" của cô lúc này hẳn là nghênh đón làm bộ hỏi: Hồng tỷ sao lại tới đây?
Nhưng cô không nhúc nhích, chỉ ngồi như tượng nhìn Liễu Tư Dực, biểu tình cũng ngưng ở trên mặt, trong mắt phủ một tầng sương lạnh. Giờ khắc này, nói không rõ là tư vị gì, là cảm giác khó chịu mãnh liệt, còn mang theo một cảm giác chua xót khó hiểu.
Nếu Lăng Thương Bắc không phải toàn bộ mà đi xum xoe lấy lòng Liễu Tư Dực, nhất định có thể phát hiện biểu tình của Lăng Thiên Dục không đúng. Bất luận là từ đối nhân xử thế hay là lễ nghi xã giao, cô đều không nên ngồi bất động.
Vân Thư liếc Lăng Thiên Dục một cái, cố ý đi qua bên cạnh cô, dừng lại một lát ho khan vài tiếng. Cô ấy không biết Lăng Thiên Dục giờ phút này là chuyện như thế nào, nhưng biểu tình này có chút cổ quái.
"Sao Hồng tỷ lại tới?" Vân Thư thông lệ nghênh đón, chỉ là cô ấy không có nhiều cảm xúc phức tạp như Lăng Thiên Dục.
Lăng Thương Bắc rất nhiệt tình, cười thay Liễu Tư Dực trả lời: "Hôm qua gọi điện thoại cho Hoa Hồng, cô ấy nói đang định đi thành phố A một chuyến, nếu đã trùng hợp như vậy liền hẹn đi cùng."
"À~~~ đây thế mà ~~ trùng hợp vậy?" Vân Thư cố ý kéo dài mấy âm cuối, Liễu Tư Dực không nói một lời, mặc dù cười hàm súc, nhưng rõ ràng là nổi ở ngoài mặt ứng phó.
Vân Thư cũng coi như gặp vô số người, cô ấy có thể nhìn ra được Liễu Tư Dực tuy rằng người đứng chung một chỗ với Lăng Thương Bắc, tâm lại không biết bay đi nơi nào, dùng dư quang nhìn người nào đó sao?
Giả vờ như không có việc gì, Vân Thư đã sớm nhìn thấu tất cả, bắt đầu từ ly rượu cầu vồng kia.
Chỉ là cô ấy nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.
Từ lúc đi tới cửa phòng nghỉ kia, ánh mắt Liễu Tư Dực liền tìm được Lăng Thiên Dục, cô vẫn duy trì thói quen, ngồi bất động, làm gì cũng rất nghiêm túc, cho dù đang lướt di động.
Kỳ thật là Lăng Thiên Dục mặc kệ làm cái gì, ở trong mắt Liễu Tư Dực, nàng đều là phong cảnh đẹp nhất thế gian, tùy ý liếc mắt một cái cũng có thể vẽ thành bức tranh.
"Xem ra tôi và Hồng tỷ có duyên, lại đây cùng ngồi đi." Vân Thư làm một động tác mời, ánh mắt Liễu Tư Dực thoáng nhìn Lăng Thiên Dục không biết đi nơi nào, lại tập trung nhìn, cô đã đứng ở bên cạnh bàn tạp chí khó thấy nhất phía sau.
Hôm nay cô, giống như bình thường, quần áo ăn mặc khiến người ta cảnh đẹp ý vui. Áo khoác thời thượng, váy dài dịu dàng, phối hợp với đôi bốt đến đầu gối, không phô trương nhưng thể hiện rõ khí chất, khăn quàng cổ màu cà phê tùy ý vờn quanh một vòng, tự nhiên thời thượng, hiếm khi thấy cô búi tóc, sau khi trang điểm kinh diễm, cho dù khiêm tốn hơn nữa, cũng vẫn nổi bật như cũ.
Liễu Tư Dực tâm niệm khẽ động, vốn chỉ muốn nhìn lén một cái, nhưng vừa ngước mắt liền không dời đi được. Cũng nhịn một chút, làm bộ không thèm để ý hoặc không phát hiện, nhưng như vậy không phải có vẻ quá cố tình sao?
"Nhị tiểu thư." Nàng vẫn mở miệng trước.
Lăng Thiên Dục biết nàng ở đây, cố ý không để ý tới. Trong tay mặc dù nhìn một quyển địa lý chí, lại không biết chính mình đang nhìn cái gì, nửa ngày cũng không lật trang, nghe thấy nàng chủ động chào hỏi, mới chuyển mắt, cô lộ ra kinh ngạc trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh: "Hồng tỷ tại sao lại ở chỗ này."
"Tôi đi du lịch thành phố A."
"À~" Lăng Thiên Dục làm bộ bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía Lăng Thương Bắc, híp mắt cười khẽ: "Xem ra đại ca đã sớm biết."
"Cũng là tối hôm qua gọi điện thoại cho Hoa Hồng mới biết được." Lăng Thương Bắc lưu loát trả lời, anh giống như đang quan sát Lăng Thiên Dục.
Lăng Thiên Dục chỉ nhìn Liễu Tư Dực, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra hàn quang, chỉ chợt lóe lên, chỉ có Liễu Tư Dực bắt được sự không vui trong nháy mắt của cô.
"Nghĩ đến có thể có Hồng tỷ đồng hành, những phiền não kia đều có thể biến mất một nửa." Cô khẽ mỉm cười, buông tạp chí trong tay xuống, liền không còn giao hội ánh mắt với Liễu Tư Dực nữa.
Một câu hai ý nghĩa này, không biết đối phương có nghe hiểu hay không, nói Lăng Thương Bắc có lẽ cũng đang nói chính mình.
Ngay cả Liễu Tư Dực cũng đoán không ra suy nghĩ của cô lúc này, thoạt nhìn rất tự nhiên cùng bình thường lại có chỗ không giống, phân không rõ nàng đến tột cùng có phải đang diễn hay không. Lúc này, Liễu Tư Dực không biết biểu tình nào mới là Lăng Thiên Dục chân thật.
Không có thông báo trước cho cô, thứ nhất là muốn lần này diễn trông thật hơn một chút, thứ hai cũng vì để cho mình có thể tùy cơ hành sự, dù sao kế hoạch du lịch của nàng vốn không phải là thành phố A, chỉ là nghe Lăng Thương Bắc đề cập anh và Lăng Thiên Dục sắp đi công tác ở thành phố A, mới giả vờ nói mình đang xem vé máy bay.
Nàng cũng đánh cược thử xem, không nghĩ tới Lăng Thương Bắc thật sự sẽ mở miệng mời nàng đi cùng, hơn nữa còn đặt vé khoang thương gia.
Một chuyến công tác xử lý phiền toái, một chuyến nghỉ phép thảnh thơi, thoạt nhìn thế nào cũng không thích hợp. Nhưng Lăng Thương Bắc dưới tình huống như vậy có tâm tình mời nàng, đủ để chứng minh tâm tình anh cũng không kém, cũng chứng minh phiền toái tam phòng này quả thật rất khó giải quyết, nói cách khác nước cờ này Lăng Thiên Dục tạm thời thành công, ít nhất là không ai tìm được sơ hở.
Coi như nàng ích kỷ đi, cho dù cùng một chuyến bay, cũng có thể không quấy rầy. Có thể ở cùng một thành phố, nàng cũng cảm thấy vui vẻ, hít thở dưới cùng một bầu trời xanh, còn có thể nhìn thấy phong cảnh giống nhau, những thứ này cũng đủ để Liễu Tư Dực hưởng thụ một phen trong thế giới của mình.
Hôm nay Lăng Thiên Dục ít có cười, thậm chí cố ý ngồi ở vị trí cách hai người tương đối xa, cục diện biến thành Lăng Thương Bắc và Liễu Tư Dực ngồi ở bên phải thường thường nói chuyện với nhau vài câu, Lăng Thiên Dục ngồi ở bên trái nghe điện thoại, Vân Thư giống như một ngọn núi lớn kẹt ở chính giữa.
Cô ấy cảm thấy mình giống như rơi vào một vòng xoáy nào đó, khí lưu trái phải đang chạy tán loạn khắp nơi, làm cho cô ấy thế mà ngửi được mùi tình tay ba.
Cảm giác này quá cổ quái, Vân Thư chống cằm ngóng nhìn Lăng Thiên Dục, chỉ thấy lúc cô nghe điện thoại mặt không chút thay đổi, thái độ nói chuyện cũng không nóng không lạnh.
Sau khi cúp điện thoại xong, cô thất thần thưởng thức di động, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Liễu Tư Dực và Lăng Thương Bắc, không biết suy nghĩ.
Phòng chờ khoang thương gia vốn ít người, trong phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng phát thanh của sân bay. Còn mười phút nữa là phải lên máy bay, cửa phòng nghỉ lại được mở ra, lại một vị khách quý đi vào.
Vân Thư trước hết thấy được khuôn mặt quen thuộc này, nếu như cô ấy nhớ không lầm, khi đến tập đoàn Lăng Duệ đàm phán người này cũng ở phòng họp, mặc dù cảm giác tồn tại rất thấp, nhưng bởi vì mi tâm có nốt ruồi, khí chất trầm ổn nội liễm, Vân Thư liền nhớ kỹ cô ấy.
"Nhị tiểu thư, người nhà các cô tới." Vân Thư khẽ nhếch môi, cô ấy đã đoán ra thân phận người đến.
Lăng Thiên Dục ngước mắt lên, người nọ vừa vặn nhìn thấy cô, nhưng lại không tới, mà đi tới bên cạnh Lăng Thương Bắc trước, "Đại thiếu gia, chủ tịch bảo tôi đi theo."
"Hải Dụ?" Lăng Thương Bắc đương nhiên biết cô ấy, người phụ nữ xuất chúng nước đổ lá khoai ở ban quản lý cấp cao, toàn bộ công ty đều ở phía trung lập, chỉ có cô ấy không thiên bất kỳ một phòng nào, cẩn trọng làm chuyện của mình, là người vô cùng khiêm tốn, ở Lăng Duệ tám năm, mới làm đến tổng quản lý ban quản lý cấp cao.
Hải Dụ đột nhiên xuất hiện làm cho cục diện trở nên thú vị, Vân Thư giống như xem kịch vây xem Lăng gia trình diễn vở kịch "Nội đấu".
"Sao ông nội lâm thời lại phái tổng quản lý cô đây tới?" Lăng Thiên Dục cười nhạt, cất giấu sắc bén, Hải Dụ đi theo cô nhiều năm, có thể cảm giác tâm tình và khí chất của Lăng Thiên Dục thay đổi.
"Chủ tịch lâm thời quyết định nửa giờ trước, vé máy bay vẫn để công ty hàng không khẩn cấp đổi ra, thời gian cấp bách, tôi thật sự không có thời gian báo trước cho nhị tiểu thư và đại thiếu gia, xin lỗi." Hải Dụ mặc dù đang giải thích, nói chuyện lại là thong thả ung dung, nhưng trong lòng cô ấy đã sớm sóng to gió lớn cuồn cuộn, nhị tiểu thư nhất định tức giận, như vậy làm sao tốt được?
Cô ấy chưa kịp thông báo chuyện này, nhất định làm nhị tiểu thư trở tay không kịp.
Nhị tiểu thư từ trước đến nay không thích bất ngờ và kinh sợ, lần này thật sự xong đời. Hải Dụ nhìn thấy vẻ mặt này của cô mới ý thức được hậu quả này.
Đang lúc cô ấy căng thẳng không thôi, Lăng Thương Bắc đi tới, nói: "Không sao, cái này không có gì phải xin lỗi, dù sao ở Lăng Duệ ai có thể làm trái ý của ông nội." Anh đối với chuyện không đối với người, có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Hải Dụ.
"Cảm ơn đại thiếu gia đã hiểu." Hải Dụ ngoài miệng trả lời như vậy, trong lòng căn bản không thèm để ý Lăng Thương Bắc thế nào, cô ấy chỉ để ý nhị tiểu thư!
Nhị tiểu thư, cô ngược lại nói một câu! Cô thầm thì ở trong lòng.
Lăng Thiên Dục mặc dù mỉm cười nhưng lại trầm mặc chiếm đa số, cô nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, lại nhìn thật sâu về phía Hải Dụ nói: "Sắp lên máy bay rồi, tôi đi toilet một chuyến."
Đây là một loại ám chỉ, Hải Dụ hiểu được.
Lăng Thiên Dục mới vừa đi chưa được một lúc, Hải Dụ liền tìm cớ đi phòng vệ sinh, đây là cơ hội giải thích cho chính mình, cô ấy phải nhanh chóng nói rõ ràng chuyện này từ đầu đến cuối.
"Ba chân thế chân vạc." Vân Thư cười nói một câu, Lăng Thương Bắc và cô ấy nhìn nhau cười, có chút xấu hổ. Anh làm sao lại không rõ Lăng Xương Khiếu phái Hải Dụ tới là vì cái gì?
Để cho anh và Lăng Thiên Dục kiềm hãm lẫn nhau giám sát lẫn nhau còn chưa đủ, còn muốn lại phái một đôi mắt đến, ông ta quả thật là không tin bất luận kẻ nào. Lăng Thương Bắc cười khổ, cho dù là máu mủ ruột thịt, ông ta cũng dùng thủ đoạn giống nhau.
Trong toilet, Lăng Thiên Dục nhìn gương ngẩn người, một lát sau, Hải Dụ đi vào.
Lăng Thiên Dục mở vòi nước, bình tĩnh rửa tay, mặt không ý cười.
Hải Dụ kiểm tra một lần phát hiện nhà vệ sinh không có người khác, liền bắt đầu giải thích: "Nhị tiểu thư, di động của tôi hết pin, tạm thời bị chủ tịch phái tới, chỉ nửa giờ cộng thêm Tiểu Dư đi cùng, tôi thật sự không rảnh cũng không có cơ hội báo cáo trước."
Bốn phía yên tĩnh đến chỉ có tiếng nước ào ào, Lăng Thiên Dục không nói một lời, Hải Dụ trong lòng hoảng hốt, tất cung tất kính nói: "Nhị tiểu thư, chủ tịch để cho tôi tới làm tai mắt cho ông ta, xác thật là vì..."
"Ông ta bảo cô tới làm cái gì tôi biết, nói xong thì ra ngoài đi." Lăng Thiên Dục nói chuyện mặc dù bình thản, nhưng chính bởi vì như vậy mới đáng sợ nhất, bình thường cô đều là ý cười nồng đậm, cho dù phía sau ý cười kia cất giấu thâm ý cũng không bằng cô lúc này, áp suất thấp tới kh ủng bố.
Hôm nay, Hải Dụ có thể cảm giác rõ ràng khí thế của cô thay đổi, trong đôi mắt lạnh ngẫu nhiên thấy ánh sáng sắc bén lóe lên, cô ấy xác định không phải ảo giác, tâm trạng của nhị tiểu thư hôm nay rất không tốt.
Nhưng cô ấy không dám nhiều lời nữa, nói đến điểm dừng là được, giải thích cũng cần phải có chừng mực.
"Vậy tôi ra ngoài trước, lập tức phải lên máy bay, cô cũng đừng lâu quá."
Hải Dụ nơm nớp lo sợ lui ra ngoài, cô ấy và Lam Doanh đối với Lăng Thiên Dục trước sau có một loại kính sợ, luôn cảm thấy nhị tiểu thư là người cao cao tại thượng, là sếp và ân nhân các nàng phải kính trọng.
Góc nhìn của các nàng và Liễu Tư Dực không giống, Lăng Thiên Dục trong mắt họ tất nhiên cũng khác.
Hải Dụ đi rồi, Lăng Thiên Dục hai tay chống bồn rửa, cúi đầu thở ra một hơi thật sâu. Bên ngoài truyền đến thông báo thúc giục lên máy bay, cô không đi ra ngoài, giống như đang chờ đợi cái gì.
Rốt cuộc, cửa phòng vệ sinh có tiếng bước chân, cô có chút hưng phấn chờ mong, từ trong gương nhìn ra cửa. Kết quả lại đi vào một người xa lạ, mặt mày cô nhướng lên dần dần hạ xuống, thậm chí có chút mất mát.
Cô cho rằng sẽ đợi thấy Liễu Tư Dực, cô cho rằng Liễu Tư Dực sẽ giống như Hải Dụ, ít nhất tìm cơ hội giải thích với mình, cho dù gửi một tin nhắn cũng được, nhưng nàng đều không có.
Chờ cô trở lại phòng nghỉ, Liễu Tư Dực và Lăng Thương Bắc đã không thấy tung tích, lần đầu tiên phát thanh hai người đã cùng đoàn người Vân Thư từ thông đạo màu xanh lá lên máy bay, chỉ có Hải Dụ ở lại chờ cô cùng lên máy bay.
"Nhị tiểu thư, đại thiếu gia và Hồng Tâm đi trước rồi, chúng ta cũng đi thôi?" Hải Dụ rất sợ hãi, không biết hôm nay có phải thủy nghịch hay không, vốn dĩ với năng lực của nhị tiểu thư, tùy cơ ứng biến dễ dàng, hôm nay cũng bởi vì mình không báo trước sẽ đến, liền tức giận như vậy, có chút không thể tưởng tượng.
Tâm tình Lăng Thiên Dục xuống dốc không phanh, nhìn chỗ ngồi rỗng tuếch, biểu tình mặc dù không thay đổi, nhưng cơ cắn trên mặt lại siết chặt, rõ ràng là biểu hiện tức giận.
Vậy mà đi trước không đợi mình? Tất cả mong muốn thất bại, cũng không biết khi nào cô sẽ toát ra nhiều mong đợi như vậy? Chuyện hết sức bình thường, Liễu Tư Dực rõ ràng là vì ứng phó đại ca, nhưng như vậy chính là lý do không báo cáo không giải thích thậm chí không đợi cô?
Cô khẽ mím môi, nhìn về phía Hải Dụ, một đám đủ lông đủ cánh, càng ngày càng không để cô vào mắt?
À...... Phụ nữ...... Cô tức giận đến muốn giậm chân.
"Cô làm sao vậy?" Hải Dụ phát hiện cô có gì đó không ổn, lại không rõ nguyên do.
Lăng Thiên Dục khẽ nhếch khóe môi, giống như là ngoài cười nhưng trong không cười, nói không nên lời chỗ nào không tốt, chỉ là cảm giác chỗ nào cũng không đúng.
"Rất được, các người đều RẤT! ĐƯỢC!" Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Hải Dụ:??
Các nàng? Đến cuối cùng là làm sai cái gì?