Edit: phuong_bchii
________________
Lăng Thiên Dục ở khóe mắt thấy ê ẩm muốn rơi nước mắt, cái cảm giác uất ức giống như chưa nguôi ngoai, chỉ nắm chặt tay Liễu Tư Dực hơn một chút, khi bị thực tại và chân tướng đè bẹp, nàng lại xuất hiện.
Chỉ có điều, tâm trí cô rối bời, không còn sức lực để suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy lạnh, tứ chi tê dại khiến cô chỉ miễn cưỡng có thể đứng thẳng.
Tôi nhớ em rồi — Em cũng nhớ chị.
Đây hẳn là ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới, khi cô nhớ một người, thì người đó cũng đang nhớ đến mình, cũng trong khoảnh khắc ngã xuống, đã dùng sự ấm áp nâng đỡ cô.
Thế giới này, cái đẹp và tàn nhẫn luôn song hành, được và mất cũng đồng thời giày vò con người. Lăng Thiên Dục ngóng nhìn Liễu Tư Dực một lúc, cuối cùng hạ mắt xuống, không nói lời nào.
Liễu Tư Dực đang chờ cô đáp lại, khao khát nhìn thấy một chút cảm động trong mắt cô, nhưng Lăng Thiên Dục lại như tâm hồn đã chết, ngoài việc nhìn nàng một lúc đăm chiêu, thì không còn biểu cảm nào khác.
Nàng không biết tối nay Lăng Thiên Dục đã trải qua những gì, chỉ nhìn thấy dấu tay đỏ tươi, căm hận dâng lên trong lòng, nhưng mọi thứ trước mắt khiến Liễu Tư Dực không biết phải làm sao, năng lực nàng có hạn, có quá nhiều thứ không thể chạm tới.
"Tôi mệt rồi." Lăng Thiên Dục mệt đến choáng váng, cô nâng bước chân yếu ớt tiến về phía trước, từ hạnh phúc bất ngờ đến ảm đạm thất sắc, tâm trạng như tàu lượn, người mà cô mong đợi nhất đã xuất hiện, không kịp cảm nhận vẻ đẹp, cũng không dám quá tham lam với sự dịu dàng của khoảnh khắc này.
Nếu tai nạn của ba bị phát hiện có manh mối nhân tạo, cô sẽ bị cuốn vào những thị phi gì, sẽ đắc tội những ai, sẽ rơi vào nguy hiểm nào, không thể biết được.
Nếu có người có thể một tay che trường hại chết ba cô, thì đối phó với cô sao có thể nương tay, những gì cô phải trải qua có thể không đơn giản chỉ là đoạt vị mà là cuộc chiến sinh tử.
"Thiên Dục ~ chị vẫn chưa trả lời em." Liễu Tư Dực ngóng nhìn cô.
"Gì cơ?"
"Em nói em cũng nhớ chị, chị không nên nói gì đó sao?" Ánh mắt Liễu Tư Dực tràn đầy khao khát, Lăng Thiên Dục có biết nói nhớ nhung có ý nghĩa gì không? Từ hô hấp nhân tạo đến việc đắc tội quyền quý, rồi lại bày tỏ nhớ nhung, nàng không tin Lăng Thiên Dục không có tình cảm với mình.
Lăng Thiên Dục tiếp tục đi với đôi chân tê dại, Liễu Tư Dực đỡ cô, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt cô, quan sát từng biểu cảm nhỏ, vô số lần nàng đã tìm kiếm như vậy, đầy mong đợi.
"Ông lão đánh tôi một cái khiến tôi hoa mắt chóng mặt suýt nữa huỷ dung, nếu cái mặt này không hết sưng vào ngày mai, tôi sẽ không thể gặp ai, em nói tôi có thảm hại không?" Lăng Thiên Dục cố gắng nở nụ cười, nhưng chỉ cần môi khẽ cử động là đã cảm thấy đau đớn trên mặt.
Tim Liễu Tư Dực đau nhói, cắn nhẹ môi dưới, gần như sắp cắn đứt mình, "Ông ta đánh chị vì chuyện của Tô Hướng Như sao?" Câu này nói ra gần như run rẩy, dùng hết sức lực, nếu không phải nàng đã quen kiềm chế cảm xúc, có lẽ lúc này đã bị cơn giận và thù hận làm cho mờ mắt.
"Không hẳn, chuyện Tô gia tôi đã giải quyết, ông ta chỉ không thích người khác cãi lại ông ta thôi, tôi làm ông ta mất hết mặt mũi ở nhà, làm những việc mà người Lăng gia không dám làm, ông ta có thể không tức giận sao?" Lăng Thiên Dục nói mà biểu cảm lại trở nên nhẹ nhõm, để xoa dịu sự tự trách của Liễu Tư Dực, cô đùa: "Em nói xem tôi thảm hại như vậy, cũng có thể coi là có liên quan gián tiếp đến em, nói nhớ em cũng không quá, hơn nữa là do vô tình gửi đi."
Liễu Tư Dực từ từ dừng bước, tay vốn đỡ cô từ từ buông xuống, Lăng Thiên Dục cảm nhận được sự thay đổi trong khí chất của nàng, không dừng lại theo nàng, mà quyết tâm tiếp tục đi như không có chuyện gì.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Liễu Tư Dực nhìn bóng dáng cao gầy của Lăng Thiên Dục, lòng như rơi xuống vực băng lạnh, còn hơn cả cái lạnh của đêm nay.
Cảm giác nặng nề trong cổ họng Lăng Thiên Dục lại ập đến, cô phải nuốt thật mạnh mới có thể ngăn cản cơn khó chịu, cô nhẹ nhàng vuốt gương mặt sưng tấy, có thể chạm vào những chỗ phồng lên.
Cô thở dài một hơi thật dài, hít thở không khí lạnh vào phổi, không nhịn được mà bật cười, rồi lại tắt đi, cứ như vậy hai biểu cảm chuyển đổi nhiều lần, mới quay lại nhìn Liễu Tư Dực, nghiêm túc nói: "Em chỉ cần biết rằng tôi quan tâm em là được."
Tối nay, cô như trải qua một lễ rửa tội, cô không thể thổ lộ tình cảm với Liễu Tư Dực trong hoàn cảnh này.
Nếu muốn yêu, cô hy vọng có thể bỏ hết mọi thứ, dùng chính mình thuần khiết nhất, trái tim trọn vẹn để yêu.
Nếu muốn ở bên nhau, cô muốn giải quyết hết mọi nguy cơ, rồi từ từ sống bên nhau, đến bạc đầu.
Không giống như bây giờ, vừa nghĩ đến báo thù đoạt vị, vừa đấu trí đấu dũng với người khác. Thời gian và sức lực chỉ có đến vậy, nếu có thể, chờ khi cô có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ Liễu Tư Dực, thì mới có tư cách nói yêu.
"Chỉ là quan tâm thôi sao? Không có gì khác sao?" Liễu Tư Dực vẫn muốn truy hỏi, nàng nghĩ hôm nay cuối cùng cũng đợi được một câu trả lời và phản hồi, hóa ra vẫn chỉ là tự mình đa tình? Lăng Thiên Dục chỉ coi mình như người thân thiết mà quan tâm, nhớ nhung?
Lăng Thiên Dục dừng lại, đột nhiên quay đầu ôm chầm lấy nàng, hai cánh tay cô ôm thật chặt, chỉ một chút thôi, ôm một chút thôi để cảm nhận được bình yên bên cạnh Liễu Tư Dực.
Cơ thể Liễu Tư Dực nhẹ run rẩy, chỉ là một khoảnh khắc ấm áp, chưa kịp cảm nhận, Lăng Thiên Dục đã buông ra. Cô tựa đầu vào Liễu Tư Dực, hơi thở gần sát, khoảng cách gần như vậy nhưng cô lại kiềm chế được xúc động muốn hôn nhẹ, chỉ mệt mỏi nói: "Tôi mệt quá, không còn sức nói chuyện nữa."
"Em không hỏi nữa, đưa chị về nghỉ ngơi." Liễu Tư Dực không muốn tiếp tục thúc ép, chỉ lo cho tình cảm riêng tư, không quan tâm đến đại cục. Nàng vẫn nên nhớ rõ thân phận ban đầu của mình là gì, nàng nên là vũ khí mạnh nhất của Lăng Thiên Dục.
"Như vậy mới ngoan." Lăng Thiên Dục chạm nhẹ vào mũi nàng, nở một nụ cười yếu ớt, Liễu Tư Dực nhìn thấy cô gượng cười, cố gắng giữ vững bản thân, hận không thể thay cô gánh chịu mọi thứ.
Những việc mà Lăng Thiên Dục cần làm nhiều như vậy, đâu có thời gian cho nữ nhi tình trường, đâu có sức lực để nói chuyện yêu đương, hỏi thêm nữa thì có ý nghĩa gì?
Hai người đi bên nhau, tựa vào nhau, nếu không phải bận tâm có người ở cửa, Liễu Tư Dực nhất định sẽ ôm Lăng Thiên Dục về xe. Hai người đã bị người canh giữ mộ viên nhìn thấy từ camera không sót thứ gì.
Hắn dùng điện thoại chụp lại hình ảnh hai người ôm nhau và mặt đối mặt nói chuyện, mộ viên này quanh năm có hai người luân phiên canh giữ, nhiều nơi đều có camera giấu kín.
Khi hai người đi qua cửa, người canh giữ đứng ở chòi gác, gật đầu cúi chào: "Nhị tiểu thư, cô đi thong thả." Hắn cố gắng nhìn rõ mặt Liễu Tư Dực, Lăng Thiên Dục gật đầu, cố tình dùng cơ thể che khuất tầm nhìn của hắn.
"Ngày mai tôi sẽ cho người đến lấy xe."
"Vâng vâng, nhị tiểu thư cứ yên tâm để xe ở đây."
Lăng Thiên Dục được Liễu Tư Dực đỡ lên xe, khi hai người đi xa, người canh giữ mới nhớ ra phải chụp lại biển số xe, không biết ai lại thân thiết với nhị tiểu thư như vậy? Nghĩ đến đây, hắn lập tức gửi bức ảnh chụp lén đi, không biết có trở thành thông tin hữu ích hay không, có lẽ có thể lập công?
Vừa lên xe, Lăng Thiên Dục đã ngủ say ở ghế phụ. Cô quá mệt, trước đây mỗi ngày dù bận rộn đến đâu cũng ít nhất giữ được ngủ 6 tiếng, hiện tại làm liên tục, trong đầu như bị nhồi một đống hồ nhão, không còn sức để nghĩ bất cứ việc gì.
Liễu Tư Dực ở bên cạnh, cô luôn có thể ngủ ngon, không cần nghĩ ngợi, có thể yên tâm mà ngủ.
Điều hòa trong xe khởi động, Liễu Tư Dực điều chỉnh ghế ngồi ở tư thế thoải mái nhất, rồi khoác áo khoác lên người cô trước khi xuất phát.
Xe chạy đều vào trung tâm thành phố, đường đêm chỉ có vài chiếc xe, thông thoáng không cản trở. Liễu Tư Dực lái xe ổn định, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Lăng Thiên Dục đang ngủ say, khi dừng lại đèn đỏ, nàng không nhịn được muốn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bị thương, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ chạm vào.
Cái tát này, không đau ở thân thể mà đau ở trái tim, rõ ràng có người nhà nhưng lại bị đối xử lạnh nhạt như vậy, Lăng Thiên Dục trong lòng buồn bã biết bao?
Cái nhà đó đã tổn thương cô quá sâu, lòng Liễu Tư Dực âm thầm đau nhói, tay trái nàng cố gắng giữ vững tay lái, tay phải nắm lấy Lăng Thiên Dục, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp sát chặt lấy cô.
Lăng Thiên Dục dường như cảm nhận được sự ấm áp của nàng, khẽ động ngón tay, cũng nắm lấy tay nàng.
Liễu Tư Dực vừa chua xót vừa vui vẻ, cứ như vậy nắm tay cô mà đi, thật tốt. Dù con đường này không bao giờ có sức mạnh, không có nhiều thị phi dây dưa, chỉ có hai người các nàng, cùng nhau tránh xa thế giới tối tăm này.
Nhưng, nàng không thể ích kỷ như vậy, di nguyện của dì Dư Tâm Ngữ vẫn chưa hoàn thành, Lăng Thiên Dục mất đi nhiều như vậy, sao có thể cam tâm sống cả đời như vậy?
"Em sẽ luôn bên cạnh chị," Liễu Tư Dực thầm quyết định, bất kể chuyện gì xảy ra, đối mặt với sinh tử, kéo dài và chịu đựng, nàng sẽ không lùi bước.
Nàng không biết tất cả những gì mình nghĩ hôm nay sẽ một ngày trở thành hiện thực.
Liễu Tư Dực đưa Lăng Thiên Dục về nhà, luôn cảm thấy ở chỗ mình có thể chăm sóc cô tốt hơn. Lăng Thiên Dục ngủ rất say, nửa tiếng đi xe cũng không xoay người, Liễu Tư Dực đành ôm cô ra ngoài.
Vết thương ở tay trái, có lẽ không thể hồi phục được?
Có lẽ do quá mệt, Lăng Thiên Dục bị Liễu Tư Dực lật qua lật lại vài lần cũng không tỉnh, không thể rửa mặt thay đồ cho cô, chỉ có thể cởi hết quần áo. Liễu Tư Dực cúi nhìn khuôn mặt đang say ngủ, vết thương vẫn còn rõ ràng, chỗ môi bị thương đã kết một lớp vảy mới.
Lăng Thiên Dục tựa vào giường rồi lật người, kẹp chăn lại, đường cong ở lưng mềm mại, hình xăm hoa hồng bên hông lộ ra một cách mờ ảo, khiến Liễu Tư Dực ngẩn người, cảm giác như máu dồn lên não, nhịp tim như lỡ một nhịp, ánh mắt dừng lại không thể rời đi.
Nàng nhẹ nhàng vỗ vào má mình để tỉnh táo hơn, tiến lên kéo chăn giúp cô đắp lại, nghe nói ngủ mà kẹp chăn kẹp gối là biểu hiện cảm giác không an toàn, hóa ra Lăng Thiên Dục khi ngủ lại bất an như vậy sao?
Đêm đó, Liễu Tư Dực không ngủ được, nằm xuống rồi lại dậy, dậy rồi lại nằm xuống, cứ lặp đi lặp lại. Nàng luôn cảm thấy trạng thái của Lăng Thiên Dục lần này không giống như mọi khi, như thể đã bước vào cơn ác mộng, nắm chặt chăn trong lòng, ở trong trạng thái căng thẳng cao độ.
Có phải tối qua đã xảy ra chuyện gì không? Hay là vì cái tát đã để lại bóng ma cho cô, Liễu Tư Dực cảm nhận được sự sợ hãi, lo lắng trong cô.
Nàng gần như đã ngồi ở đầu giường cả đêm, luôn nhìn chằm chằm vào Lăng Thiên Dục.
Cho đến khi Lăng Thiên Dục thực sự thả lỏng, Liễu Tư Dực mới thở phào nhẹ nhõm, nàng đi ra ban công hút mấy điếu thuốc, thấy phía đông dần dần sáng lên, trên đường có người dắt chó đi dạo, có người vội vàng, có người thong thả.
Thường thì, khoảng sáu giờ Lăng Thiên Dục đã tỉnh dậy, hôm nay đã bảy giờ rồi, cô vẫn còn đang ngủ.
Điện thoại rung lên phát ra tiếng ù ù, Liễu Tư Dực nghe thấy liền vội vàng cầm lên, định tắt đi nhưng thấy số là số mới của Lam Doanh.
Nàng quay lại ban công, ấn nút xanh, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Lam Doanh nói: "Nhị tiểu thư, tôi đã tra xong rồi."
"Tra xong cái gì?"
"Hồng Tâm? Nhị tiểu thư lại ở chỗ cậu à?" Từ "lại" của Lam Doanh được nhấn mạnh cực kỳ.
Liễu Tư Dực nhẹ ừ một tiếng: "Cô ấy bảo cậu tra cái gì, cậu không phải đang ở Nhật sao?"