Chu Đình Vũ bưng tách sữa tươi đến trước mặt Hàn Linh Hi, có vẻ như Hàn Linh Hi thực sự bị dọa sợ, sau màn trò hề ban này, Hàn Linh Hi vẫn ngơ ngơ ngác ngác, sợ ban đêm Hàn Linh Hi ngủ không yên nên Chu Đình Vũ đặc biệt pha cho cô ly sữa nóng.
Trong đầu Hàn Linh Hi là một mớ hỗn độn, đã quên lời thề "Ăn không chung lối" với Chu Đình Vũ, Chu Đình Vũ đưa tới, cô liền nhận lấy, ngửa cổ lên ừng ực uống hết nửa cốc.
Sự kiện nhảy lầu bùng nổ xôn xao, tất nhiên Tiếu Mặc biết rất nhanh, mặc dù nó là do Lý Lâm gây ra, thế nhưng hành động hấp tấp của bản thân mình khi không suy nghĩ kỹ càng đã nhảy ra ngoài cửa sổ khiến Tiếu Mặc rất tức giận, tất nhiên không thể thiếu bị phê bình. Giúp người làm niềm vui không nhận được khen ngợi, lại bị đồng nghiệp hiểu lầm cho rằng mình và Lý Lâm xảy ra xung đột muốn liều mạng, khỏi phải nói Hàn Linh Hi khó chịu cỡ nào. Thậm chí bực bội hơn là sau khi nữ chính xin lỗi mình, giải thích lý do cho thái độ của bản thân cô ta đối với mình trong ngày thường, vậy mà lại là vì vóc người mình giống với người phụ nữ quyến rũ bạn trai cô ta, đây là tiêu chuẩn liên quan gì vậy? Nói chứ mình tệ đến vậy sao?!
"Sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như thế này nữa." Chu Đình Vũ đứng bên cạnh nhìn cô, "Mình biết cậu có lòng tốt khuyên Lý Lâm, nhưng cũng phải chú ý đến sự an toàn của bản thân."
"Quên đi, loại chuyện này bản cô nương chỉ làm một lần này trong đời thôi!"
Hàn Linh Hi ngửa mặt lên ngã vào ghế sô pha, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy điếng người. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao lúc đó Chu Đình Vũ lại xuất hiện...
"Tại sao lúc đó cô làm như vậy?"
Chu Đình Vũ không hiểu, "Mình làm gì?"
"Cô nói tôi đứng bên ngoài nguy hiểm, cô duỗi tay ra kéo tôi, không sợ lỡ như tôi rơi xuống kéo luôn cô xuống sao?"
Lúc đó rất nhiều đồng nghiệp vây xem, chỉ có Chu Đình Vũ chen lên phía trước kéo mình, nửa người cô đều nhô ra ngoài cửa sổ, nếu mình không cẩn thận đạp hụt chân, phản ứng theo bản năng chắc chắn sẽ níu lấy cô, vậy chẳng phải hai người cùng nhau xong đời rồi sao.
Hàn Linh Hi quay lại giận dữ trách cô: "Tôi giúp Lý Lâm là sợ tôi bị vạ lây, cô xen vào làm gì? Tiếu Tổng cũng phê bình tôi làm những việc không dùng não, tôi thấy cô cũng là một kẻ ngốc bốc đồng."
"Lúc đó quá lo lắng, chỉ muốn kéo cậu trở lại, không nghĩ nhiều như vậy." Chu Đình Vũ mỉm cười, "Dì Phượng Lan bảo mình chăm sóc cậu, cậu có chuyện, tất nhiên mình không thể không quan tâm."
Dường như biết Hàn Linh Hi đang suy nghĩ gì, cô nói thêm một câu: "Đừng lo lắng, mình sẽ không nói với cha mẹ cậu về chuyện này."
"Cô..."
Trong lòng Hàn Linh Hi có chút xúc động, cô không ngờ rằng mình suy nghĩ từng giây từng phút làm sao để giữ khoảng cách với Chu Đình Vũ, cô gái này lại lấy ơn báo oán. Lo lắng, ý của Chu Đình Vũ là cô ta sẽ lo lắng vì mình sao?
Mấp máy đôi môi, cụm từ "cảm ơn" vẫn luôn không thể thốt lên lời, trong lúc Hàn Linh Hi không biết nên làm gì cho phải, nhưng may mắn thay sự chú ý của Chu Đình Vũ không ở trêи người mình, cô cúi đầu nhìn điện thoại, đứng dậy, "Chuyện là... Mình phải trở về nhà một chuyến, ba mẹ mình tìm mình có chuyện, cậu có thể ở một mình được không?"
Hàn Linh Hi vẫn đang lo lắng về việc làm thế nào để đối mặt với Chu Đình Vũ, ngồi dậy ngay lập tức và trả lời dứt khoát: "Có thể có thể, cô có chuyện cần làm thì đi làm đi, không có việc gì đâu."
Chu Đình Vũ chần chừ, không yên tâm nên dặn dò: "Trong tủ lạnh có bánh mì và sữa, còn có chút rau củ, mai là cuối tuần, chắc cậu sẽ dậy trễ không mua bữa sáng, mình đã mua thêm một chút, buổi sáng có thể làm gì đó đơn giản để ăn. Vậy... mình đi đây."
Cô gái đóng cửa lại đi khỏi, Hàn Linh Hi vẫn duy trì tư thế ban đầu, nhớ lại các loại biểu hiện của Chu Đình Vũ trong những ngày sống chung vừa qua giữa mình và cô.
Lòng người cũng là thịt lớn lên, phụ nữ lại rất nhạy cảm, tất nhiên cô nhận thấy được Chu Đình Vũ thường cũng không cố ý săn sóc và cẩn thận, sự quan tâm là xuất phát từ tình cảm chân thành, hay chỉ là lối sống?
Đồ quỷ sứ đáng ghét, cứ tiếp tục như thế, làm sao mình kiên quyết ghét cô ta được nữa, đúng là đáng ghét...
Hàn Linh Hi lắc đầu để ném những suy nghĩ kỳ lạ này ra khỏi đầu, lại ném cơ thể vào ghế sô pha mềm mại, quên đi quên đi, cứ tận hưởng thời gian tự do này thật tốt đi.
------------------------------------------
"Ba, mẹ, con về rồi."
Chu Đình Vũ tự mở cửa, như trong dự kiến đã thấy cha mẹ ngồi tán gẫu cùng với Tề Chính ở sảnh bên phòng khách. Đây là những gì có thể đoán được, tất nhiên cô không ngạc nhiên, ném chìa khóa lên tủ giày, khom lưng đổi giày.
"Đình Đình, con về thật đúng lúc." Lâm Ngọc Chi không đợi được, tiến lên đón con gái kéo vào sảnh bên, "Tiểu Chính chờ con rất lâu rồi."
Chu Đình Vũ ngồi xuống, Tề Chính lại đứng lên giống như phản xạ theo điều kiện, hai tay nắm lại, có vẻ như hơi thận trọng.
"Tiểu Chính, con đứng lên làm gì, con ngồi đi."
Lâm Ngọc Chi vẫy vẫy tay để Tề Chính ngồi vào chỗ cũ, nghiêm mặt nói: "Đình Đình, hôm nay mẹ gọi Tiểu Chính đến, là để giải quyết chuyện của hai đứa. Hai đứa yêu nhau đang tốt đẹp đột nhiên chia tay, mẹ với ba con còn có cha mẹ Tiểu Chính rất lo lắng, hai người bọn họ đoán có phải là Tiểu Chính ức hϊế͙p͙ con, không tiện mở miệng hỏi, để mẹ làm đại diện. Hôm nay ở trước mặt mẹ với ba con, con nói rõ ràng với mẹ, cuối cùng là tại sao lại chia tay?"
Gương mặt Chu Đình Vũ không chút thay đổi không mở miệng, Tề Chính cũng cúi đầu không nói, bầu không khí lập tức trở nên rất xấu hổ. Chu An nhìn trái nhìn phải, cố gắng giảm bớt bầu không khí này, "Làm sao vậy, có mấy ngày không gặp, không biết xử sự thế nào à, Đình Đình, Tiểu Chính, có lời gì thì mở lòng nói ra đi, nếu các con thực sự nghĩ kỹ rồi chia tay, chúng ta làm người lớn tất nhiên cũng không thể ép buộc."
"Anh nói gì vậy." Lâm Ngọc Chi ngắt lời ông, "Em bảo anh hòa giải, anh lại khuyên ngược chia tay, đi đi đi, đừng thêm rắc rối."
Bà đẩy đẩy Chu Đình Vũ, "Con nói gì đi chứ!"
"Mẹ, mẹ và ba lên lầu nghỉ ngơi trước đi, con có vài lời muốn nói với Tề Chính."
"Không được, chúng ta nhìn hai đứa lớn lên, có lời gì mà không thể nghe."
"Mẹ, mẹ tôn trọng con một chút được không?"
Vốn muốn nhanh chóng giải quyết mâu thuẫn giữa hai người để cả hai nhanh chóng hợp lại, cũng nhờ đó để biết được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, để báo lại với hai vợ chồng Tề Lỗi, kết quả gọi con gái về cũng gọi Tề Chính đến, nói gì mà mình không thể nghe, làm sao Lâm Ngọc Chi có thể đồng ý.
"Ôi cái con bé này." Bà nóng nảy, "Rốt cuộc con làm sao vậy, từ trước đến giờ chúng ta nói gì con cũng đồng ý, sao bây giờ bắt đầu không nghe lời rồi, mẹ vất vả khổ sở nuôi con lớn, nói mấy câu cũng không thể nghe, bây giờ trưởng thành rồi thành công rồi, ghét bỏ ba mẹ con vô dụng phải không?"
"Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ con như vậy." Chu Đình Vũ không nói nổi, "Không phải mẹ gọi anh ấy đến là để giải quyết chuyện của bọn con, bây giờ con muốn nói chuyện nghiêm túc với anh ấy, ngay cả không gian riêng tư cũng không có sao? Mẹ cũng biết con trưởng thành, con không phải là con nít, vốn không cần phải làm mọi chuyện dưới sự chỉ đạo của mẹ!"
Lâm Ngọc Chi hoàn toàn sửng sốt, bà không hề nghĩ tới cô con gái bình thường vẫn luôn ngoan ngoãn thế mà lại nói những lời lẽ như thế này với mình.
"Được rồi được rồi, để thanh niên bọn nó tự giải quyết đi, chúng ta đừng quan tâm về vấn đề này nữa."
Lo lắng hai mẹ con lại cãi nhau, Chu An đứng ra can thiệp khi vợ ông chưa kịp phản ứng, "Vợ à, chúng ta đi lên lầu trước đi, không tham gia quá trình, biết kết quả là được rồi, đi đi đi."
"Không được, anh nhìn con gái anh xem, con bé, rốt cuộc là con bé làm sao..."
"Được rồi được rồi, chúng ta lên lầu rồi nói..."
Đợi cha mẹ đi rồi, Chu Đình Vũ nhìn thẳng Tề Chính, anh ta khom lưng nắm hai tay lại chống trêи đầu gối, vừa rồi mình nói chuyện với cha mẹ anh vẫn luôn tỏ ra rất lo lắng, đến bây giờ mới ngẩng đầu lên.
"Lần này anh về, rốt cuộc là vì điều gì?"
"Dĩ nhiên là vì em."
Tề Chính vô cùng xấu hổ, "Đình Đình... Anh biết anh khốn nạn, đã làm chuyện sai... Nhưng em có thể cho anh một cơ hội bù đắp được không, để chúng ta bắt đầu lại? Anh và em quen biết hai mươi mấy năm, em đã không chỉ là thân phận bạn gái của anh, anh, anh rất đau lòng... Cho dù em có tin hay không, nhưng trêи thế giới này, người anh không muốn làm tổn thương nhất là em."
"Bắt đầu lại? Anh nghĩ rằng giống như sóng trêи bãi biển cuốn dấu chân đi, có thể xem như chưa từng đi qua?" Giọng Chu Đình Vũ không thể nghe ra được vui giận, cô chỉ nhìn chằm chằm Tề Chính, "Nếu như lòng anh thật sự kiên định muốn bù đắp, tại sao em về nước nhiều ngày như vậy anh mới đuổi theo?"
"Anh..."
"Bởi vì anh dao động." Chu Đình Vũ trả lời thay cho Tề Chính, "Trong lòng anh có thể chứa hai người cùng lúc, nhưng vẫn luôn cân nhắc nặng nhẹ, cho đến khi cán cân nghiêng đến không thể điều chỉnh được, dù sao vẫn phải có người từ bỏ vị trí này."
Cô thở dài, "Tề Chính, chúng ta quen biết hơn hai mươi năm, hai bên đã quá quen thuộc với nhau. Trong lòng đối phương suy nghĩ điều gì, làm sao lại không biết. Nếu đã không có tình yêu, anh vẫn là bạn thân nhất, anh trai, hoặc là người thân của em. Em không có bất kỳ oán giận gì với anh, anh không cần dùng cảm giác tội lỗi để đối xử với em. Mười hai năm... Khi sự chăm sóc của một người đã trở thành thói quen, có phải là nên nghiêm túc tự hỏi lại mình, cảm xúc này có phải là bởi vì yêu đối phương hay không?"
"Đình Vũ..." Mắt Tề Chính dần dần đỏ lên, anh nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt của Chu Đình Vũ, nghẹn ngào nói: "Anh thực sự không nghĩ rằng nó sẽ biến thành như thế này... Thật sự... ban đầu anh chỉ muốn dựa vào đó để khiến em ghen, xoay chuyển sự quan tâm của em, nhưng rồi nó lại thành sự thật..."
Anh ta nói đến một nửa lại không thể tiếp tục, chầm chậm cúi gục đầu và tiếp tục nói: "Anh biết đó là lỗi của anh, anh đã làm điều không thể tha thứ, nhưng anh luôn muốn hỏi em một điều... Qua nhiều năm chúng ta ở bên nhau, khi anh toàn tâm toàn ý yêu em, trái tim em... có một khoảnh khắc nào em thật sự trao cho anh hoàn toàn không?"
"Đó là lý do em không thể chiếm vị trí này lần nữa." Chu Đình Vũ nói xong cũng chật vật, sự trả giá của người đàn ông này không phải cô không để vào mắt, "Bây giờ em chỉ là... muốn hết lòng vì bản thân mình."
Đã quen với việc cha căn dặn mẹ sắp đặt, cô đã luôn cố gắng để làm đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời trong mắt trưởng bối. Luôn luôn nghĩ rằng tất cả cùng vui vẻ là kết quả tốt nhất, luôn luôn nghĩ rằng hoàn thành việc làm cha mẹ hy vọng sau đó có thể làm chuyện của mình, nhưng càng về sau cô càng nhận ra rằng, luôn ngoan ngoãn nghe theo chỉ đổi lấy càng nhiều cái gọi là "hy vọng".
Những năm gần đây cô thực sự đưa ra quyết định theo lựa chọn con tim, sợ rằng chỉ có một lần này.
"Cô ấy hoạt bát hơn em, cởi mở hơn em, càng làm anh hạnh phúc hơn em, quan trọng nhất là yêu anh nhiều hơn em. Tề Chính, anh là người em rất quan tâm, em hy vọng bất kể ai là người cuối cùng ở bên cạnh anh, anh cũng có thể nhận được hạnh phúc, xin tha thứ cho sự ích kỷ của em... Tạm thời cho là bù đắp lẫn nhau đi."
Tề Chính đỏ mắt im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh ta mỉm cười nhẹ nhàng.
"Ha ha, không nghĩ rằng nội dung ban đầu anh lấy để cứu vãn chuyện chúng ta, cuối cùng lại trở thành một cái cớ để em rời khỏi anh..."