Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 41: Rối rắm như vậy là vì điều gì?



Chương 41. Rối rắm như vậy là vì điều gì?

Hàn Linh Hi liếc nhìn về căn phòng vẫn còn sáng đèn, nằm úp sấp trêи bàn buồn ngủ, cô vốn chỉ thuận miệng nói với Chu Đình Vũ vậy thôi, nào biết hôm nay thật sự tăng ca mà lại tăng ca thật trễ vậy đâu.

Tiếu Mặc gọi điện trong văn phòng, giọng nói trầm thấp xuyên qua khe cửa đóng chặt, Hàn Linh Hi nghiêng mặt sang bên lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã chín giờ. Chẳng lẽ cô gái kia thật sự ở nhà chờ?

Cô cũng không gọi điện báo cho đối phương biết mình phải tăng ca rất trễ, vậy thì quá cố ý, vì lúc đó vốn không đồng ý với Chu Đình Vũ về nhà nói chuyện với cậu ta mà Chu Đình Vũ cũng không gọi cuộc điện thoại nào tới để hỏi, điện thoại vẫn luôn yên lặng nằm trong ngăn kéo.

Hàn Linh Hi uể oải vùi mặt vào khuỷu tay, nghe giọng nói trầm ổn từ tính của Tiếu Mặc, như là có tác dụng thôi miên, từ từ thật sự ngủ thϊế͙p͙ đi.

Không biết qua bao lâu, trêи vai có sức nặng đè xuống, Hàn Linh Hi mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy một bóng người mơ hồ. Tưởng là mình nằm mơ, mới vân vê đôi mắt, lúc thấy rõ, thì chính là Chu Đình Vũ.

Cậu ta mỉm cười, chống một tay lên bàn, một tay đè trêи bả vai mình, "Linh Hi, có phải rất mệt không?"

"Sao cậu lại tới đây?"

"Biết cậu tăng ca ở đây, nên mang đồ ăn tới cho cậu." Chu Đình Vũ chỉ chỉ gói rau dưa trêи bàn, "Cái này ít calo, hợp cho cậu ăn."

Thời gian hiển thị trêи điện thoại đã là mười giờ, Hàn Linh Hi thẳng người dậy, phát hiện văn phòng Tiếu Mặc đã tối, sao người đàn ông đó đi lại không nói với mình một tiếng.

"Tiếu tổng đi rồi, vừa rồi thấy cậu đang ngủ, không đành lòng quấy rầy cậu."

"Anh ấy đi rồi, vậy sao cậu lại tới, đã mười giờ rồi còn chưa nghỉ ngơi."

"Không phải đã nói chờ cậu về sao, mình muốn đến nói với cậu một tiếng."

Gương mặt quen thuộc ấy từ từ tới gần, giọng nói êm dịu, như làn gió nhẹ thổi qua bãi biển: "Mình thích cậu."

Hàn Linh Hi làm một cuộc chiến ác liệt, mở mắt ra, trong tầm mắt thấy ống đựng bút và máy bấm ghim trêи bàn, còn có hộp tài liệu, mới biết vừa rồi mình chỉ nằm mơ.

Tên quỷ đáng ghét này, ngủ một giấc cũng vào mơ quấy rối cho bằng được.

Cô xoa mắt thẳng người dậy, bất ngờ tay sờ được gì đó hơi dày trêи vai, quay sang nhìn, là áo khoác nam.

"Tiểu Hàn, tỉnh rồi?"

Tiếu Mặc bưng hai ly sữa về, để một ly lên bàn Hàn Linh Hi, chỉ chỉ cái túi ở trêи bàn nói: "Vất vả rồi, có phải mệt lắm không, vừa rồi thấy em đang ngủ, không đành lòng đánh thức em, anh xuống lầu mua ít thức ăn, mang lên cho em gói rau dưa, ít calo, hợp để ăn giờ này."

Hàn Linh Hi sửng sốt nháy mắt một cái, gương mặt mỉm cười này của Tiếu Mặc, còn cả lời nói tương tự như lời Chu Đình Vũ nói trong mơ, tình huống gì vậy, chẳng lẽ mình vẫn chưa tỉnh, đi vào giấc mơ nặng hơn?

Tuy rằng vừa tỉnh ngủ đầu có chút choáng váng, nhưng Hàn Linh Hi cũng không có làm chuyện ngu ngốc nhéo mặt chính mình để cảm nhận đau đớn xác nhận là mình mơ hay tỉnh, bị gió điều hòa thổi qua đã nhắc nhở giác quan của mình rồi.

"Gần mười giờ, vất vả cho em rồi, dọn dẹp một chút về nhanh đi." Tiếu Mặc cúi đầu nhìn đồng hồ, "Ngày mai em có thể đi làm vào buổi chiều."

Hàn Linh Hi lắc đầu, "So sánh với Tiếu tổng anh, chút vất vả này của em tính là gì, Tiếu tổng thật sự rất tận tâm với công việc, bình thường tăng ca tinh thần vẫn tốt như thế."

"Đó là vì anh có trụ cột tinh thần." Tiếu Mặc trêu ghẹo nói, trong mắt đầy ý cười, "Nếu như sau này em có gia đình có con rồi, em sẽ biết cảm giác của anh là gì, đó là một loại ý thức trách nhiệm, nghĩ đến vất vả hôm nay của anh có thể để người anh yêu và con cái có thể có cuộc sống tốt hơn, tất cả đều cảm thấy đáng giá."

"Anh và bà xã quen nhau thế nào vậy?"

"Bọn anh là bạn thời đại học, sau này lâu ngày thì sinh tình, liền ở bên nhau, đồng tâm hiệp lực, đến bây giờ."

Hàn Linh Hi khen ngợi nhìn anh ta, "Tiếu tổng đúng là người trọng tình trọng nghĩa, có thể nhìn ra được, mặc dù sống nhiều năm như vậy, tình cảm hai người vẫn rất tốt."

Nghe các đồng nghiệp nói về vợ Tiếu Mặc đều là vẻ mặt khâm phục, năm đó người phụ nữ này phát triển rất tốt ở công việc, sau đó vì Tiếu Mặc mà từ chức ở nhà làm bà chủ gia đình, đã nhiều năm không có làm việc, trong lúc công ty Tiếu Mặc quản lý yếu kém suýt phá sản, cô bán sạch sản nghiệp cha mẹ cho mình kiếm tiền giúp Tiếu Mặc vượt qua.

"Có câu nói thế này, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến đều tự bay, có thể đồng khổ, lại không thể cộng cam."

Nhớ lại chuyện xưa, Tiếu Mặc có cảm khái vô hạn: "Mấy năm này vợ anh vẫn làm bạn với anh, sự nghiệp của anh cũng dần dần thành lập dưới dự ủng hộ của cô ấy, gian khổ nhiều năm, chẳng bao giờ rời bỏ. Khi đó anh đã nghĩ, sau này nhất định phải để cô ấy có cuộc sống ngày càng tốt hơn. Ban đầu là anh theo đuổi cô ấy, cầu hôn cô ấy, nếu một người mang một người khác vào trong cuộc sống của mình, thì phải chịu trách nhiệm với cô ấy, loại trách nhiệm này dù bất cứ lúc nào cũng không thể trốn tránh."

"Ba ba!"

Tiếng nói non nớt truyền đến từ cửa, Tiếu Mặc và Hàn Linh Hi không hẹn cũng quay đầu lại, thì thấy một bóng người nho nhỏ nhào tới.

"Tiểu Ngôn?"

Tiếu Mặc vừa mừng vừa sợ, ngồi xổm xuống, giơ một tay ra ôm lấy con gái.

"Con bé kia, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ hả?"

"Con bé biết ba ba nó đêm nay lại tăng ca, yêu thương vô cùng, lăn qua lăn lại trêи giường không ngủ được, em đành phải mang con bé đến đón anh."

Một người phụ nữ đi theo, đó chính là vợ Tiếu Mặc, số lần cô tới công ty rất ít, nhưng Hàn Linh Hi vẫn có ấn tượng.

"Chào bà Tiếu."

Nghĩ đến trêи vai còn khoác áo khoác Tiếu Mặc, Hàn Linh Hi lập tức lấy xuống giải thích: "Chị đừng hiểu lầm, tôi..."

"Không sao, tôi biết." Bà Tiếu cười rất ôn hòa, liếc nhìn Tiếu Mặc, đầy tin tưởng, "Con người anh ấy tôi rất rõ, ở nhà là một người chồng săn sóc, ở ngoài là một ông chủ biết thương nhân viên, cực kỳ biết đúng mực, không có làm bậy, đây cũng là nguyên nhân tôi chọn anh ấy."

Tiếu Mặc cười ha ha: "Được rồi, được rồi, bà xã, chúng ta đưa tiểu Ngôn về nhà, tối ngủ muộn sáng mai lại không chịu dậy. Linh Hi, em cũng về nhanh đi, đi đường nhớ chú ý an toàn."

"Vâng, em biết rồi, em dọn dẹp một chút rồi về."

------------------------------------------

Lúc lái xe về đến nhà đã hơn mười giờ, Hàn Linh Hi mở cửa phòng đi vào phòng khách, Chu Đình Vũ thật sự làm như lời cậu ta đã nói, ngồi trong phòng khách chờ mình.

"Về rồi à." Nhìn thấy Hàn Linh Hi về cô cũng không có hỏi là xảy ra chuyện gì, chỉ quan tâm nói: "Có muốn ăn chút gì không?"

"Không cần, tôi ăn bên ngoài rồi."

Hàn Linh Hi cởi giày ra bỏ vào tủ giày, mấy hôm nay bị Chu Đình Vũ ảnh hưởng, cô đã dưỡng thành các loại thói quen tốt.

Bây giờ trong phòng chỉ có hai người, đối mặt với đôi mắt trong suốt của Chu Đình Vũ, cô có chút thấp thỏm, là vì cảm thấy thấp thỏm với đề tài sắp tới.

Lúc ở phòng làm việc, Hàn Linh Hi trả lại áo khoác cho Tiếu Mặc, đưa mắt tiễn cả nhà bọn họ rời khỏi, vợ chồng đằm thắm, gia đình hòa thuận, nhìn nụ cười trêи mặt là biết bọn họ rất hạnh phúc, loại hạnh phúc này có lẽ là khi thật sự lập gia đình mới có thể hiểu được.

Trêи đường về nhà cô cũng nghĩ rất nhiều, tuy rằng mình ghét cuộc sống cơm gạo dầu muối, nhưng ý tưởng lúc ban đầu cũng là phải tìm được một người đàn ông đáng tin bên nhau cả đời, như những người khác, có một mái nhà ba người bình thường. Chỉ là nếu như bên nhau với Chu Đình Vũ, có lẽ sẽ không giống người khác.

Hai người ngồi trong phòng khách bốn mắt nhìn nhau, giọng nói của Chu Đình Vũ rất rõ ràng, "Hôm đó ở hành lang phòng cháy chữa cháy, mình muốn hôn cậu... không phải là một loại xung động đầu óc có vấn đề. Linh Hi, đối với mình cậu là người rất đặc biệt, qua những ngày ở chung, dần dần mình có thể xác định được loại cảm giác này, cậu nghe hiểu không?"

Hiểu, sao lại không hiểu? Trừ khi là giả ngu. Hàn Linh Hi không trả lời, cô nhớ kỹ câu nói kia của Tiếu Mặc, một người nếu mang người khác vào cuộc sống của mình, sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, loại trách nhiệm này dù bất cứ lúc nào cũng không thể trốn tránh.

Mặc dù bề ngoài cô kiêu ngạo tùy hứng thậm chí phương diện khác còn có vẻ ngông cuồng, nhưng Hàn Linh Hi vẫn hiểu rõ bản thân. Cô là người yêu tiền, hư vinh, hiếu thắng, ý chí yếu kém lại đa tình, nếu cô chấp nhận Chu Đình Vũ rồi sau đó lại vì các loại cám dỗ bên ngoài mà phụ Chu Đình Vũ, chẳng khác nào Chu Đình Vũ lại bị vứt bỏ lần nữa, vậy thì không thể nào đánh giá được tổn thương với cô.

Bất ngờ Chu Đình Vũ phá vỡ khoảng yên tĩnh không liên quan đến nhau của hai bên, xông vào cuộc sống của mình với vết tích rõ ràng như thế, cho mình nhiều cảm giác trước nay chưa từng có, để cho tâm lý mình rối rắm nhiều ngày như vậy, sao lại không phải đặc biệt đối với Hàn Linh Hi?

Loại dịu dàng này khiến mình mê muội, loại săn sóc này càng khiến mình cảm động hơn.

Cô không nghi ngờ thái độ đối với tình cảmcủa Chu Đình Vũ, những lời ở công ty đó chỉ là do tranh hơn thua mà thôi, cô chỉ đang nghi ngờ bản thân mình, cảm thấy nếu như chấp nhận tình cảm của một người phải chịu trách nhiệm với cuộc đời cô ấy, loại cảm giác trách nhiệm này đè lên vai khiến cô thở không nổi, căn bản là cô không có cách nào chấp nhận được.

Cô không có can đảm chịu trách nhiệm với Chu Đình Vũ sau này. Thay vì đợi đến ngày sau phụ lòng bị đối phương trách móc nặng nề, chẳng thà ngay từ đầu đừng bước ra bước này, nói vậy Hàn Linh Hi cô vẫn là Hàn Linh Hi như trước, Chu Đình Vũ vẫn là Chu Đình Vũ bây giờ, hai người có thể làm bạn bình thường, ai cũng không sợ mất đi nhau.

"Linh Hi, mình..."

"Đình Vũ."

Hàn Linh Hi ngắt lời Chu Đình Vũ, ngăn cản cô nói tiếp: "Có thể ngày thường tôi làm một số hành động khiến cậu sinh ra hiểu lầm... vậy vừa đúng hôm nay giải thích rõ hết đi. Chuyện hôm ở hành lang phòng cháy chữa cháy tôi không còn nhớ rõ nữa, cậu cũng không cần để ý quá. Thật ra tôi cảm thấy rất hài lòng với trạng thái cuộc sống của chính mình bây giờ, thật sự không muốn thay đổi nó. Đi con đường khác với mọi người... tôi chưa từng nghĩ tới, càng không có cách nào chấp nhận suy nghĩ đó, tôi rất rõ kiểu người tôi thích, thích người nào... Nên, chúng ta vẫn như trước đây được không?"

Câu nói cuối cùng nói ra vô cùng khó khăn, thậm chí nói là không thể thở được, nhưng cô vẫn cắn môi, ép buộc mình nói ra: "Tôi không thay đổi cậu, xin cậu cũng đừng thay đổi tôi..."

Cô biết câu nói ấy của mình đã làm Chu Đình Vũ tổn thương sâu sắc, vì cô thấy được mất mát rất lớn trong mắt Chu Đình Vũ, lại không tự chủ được, đau lòng vì mất mát trong cô. Người con gái này luôn tự kiểm soát rất tốt, vẫn có thể giữ được bình tĩnh trong đả kϊƈɦ dù lớn hơn nữa.

"Đây là lời thật lòng của cậu sao?"

"... Phải."

Chu Đình Vũ ngưng mắt nhìn cô một lúc lâu, thở dài một tiếng cực nhỏ đến không thể nghe được, "Nếu như đây là suy nghĩ nghiêm túc sau khi cân nhắc của cậu, mình tôn trọng cậu. Sau này, chúng ta vẫn có thể như trước đây, mình không muốn làm cậu phức tạp, nếu như cậu cảm thấy ở chung với mình sẽ xấu hổ, ngày mai mình sẽ dọn ra ngoài."

"Không, không cần phải vậy." Hàn Linh Hi trả lời ngay, "Cứ giống như trước đây... là được rồi."

"Cảm ơn cậu đã hiểu, Linh Hi."

Hàn Linh Hi nghi hoặc nhìn Chu Đình Vũ, vừa rồi mình mới nói từ chối cậu ta, sao cậu ta lại cảm ơn mình?

"Có lẽ trong lòng cậu sẽ có nghi vấn, vì sao mình yêu đương với Tề Chính mười hai năm, kết quả bỗng nhiên lại thích con gái." Chu Đình Vũ không che giấu mà giải thích thành lời, "Loại thích này không phải xuất phát từ bất chợt, là rất lâu sau đó mình mới nhận ra được hướng tính. Trong cuộc sống mình đã từng xuất hiện một cô gái khiến mình có cảm giác tương tự, chỉ là sau đó vì nguyên nhân cá nhân mà bỏ lỡ. Mình cũng nghĩ đến loại cảm giác này có phải là nhất thời say đắm hay không, cho tới sau này gặp lại cậu, mới khiến mình thay đổi xác định rõ ràng."

Trước sau gì khóe miệng cô vẫn là dáng tươi cười ôn hòa, mặc dù nụ cười kia rơi vào mắt Hàn Linh Hi có chút miễn cưỡng: "Có thể chấp nhận hay không là quyền của cậu, mình vẫn muốn cảm ơn cậu đã xuất hiện, để mình biết được cảm giác thích một người."

***

Editor: <em>Mị bị cái là thích chống đối, ai càng hóng mị lại càng lười càng hông chịu edit. ┐( ̄ヮ ̄)┌

Nên mấy bợn không cần cmt hóng đâu, để mị còn edit đều đặn nữa ha. ("ε` )

Thay vào đó mí bợn cmt về nội dung truyện đi, hông nữa thì khỏi cmt cũng được mị hiểu lòng mí bợn là được rồi. (ヘ。ヘ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.