"Tiếu tổng, em đều đã đối chiếu chỉnh sửa báo cáo lợi nhuận hàng năm của Kỳ Tư cả rồi, tất cả ở đây, mời anh xem qua."
Hàn Linh Hi bỏ một xấp tài liệu dày cộm bên cạnh Tiếu Mặc, thở phào một hơi, đây chính là kết quả chiến đấu mấy ngày qua của cô và tiểu Lâm. Từ báo cáo, có thể phân tích ra lợi nhuận của công ty có một sự gia tăng đáng kể so với năm ngoái, không chỉ duy trì một danh tiếng tốt với các khách hàng lâu năm, mà còn mở rộng một số nguồn lực khách hàng mới, theo tình trạng phát triển này, giá trị thương hiệu riêng của Kỳ Tư có thể lên đến mức cao hơn trong vòng vài năm.
Lợi nhuận của công ty rất tốt, mọi người có thể chia nhau chén canh, đây là chuyện tất cả mọi người thích nghe ngóng.
Tuy nói đây là kết quả cố gắng của tất cả mọi người, nhưng Hàn Linh Hi có chút tư lợi nho nhỏ, từ lúc Chu Đình Vũ đến Kỳ Tư, bầu không khí cả bộ phận sáng tạo có thay đổi rất lớn, cô không dám nói rằng Chu Đình Vũ có vai trò quyết định đối với lần này, ít nhất cậu ấy có trách nhiệm nghiêm túc với công việc là rất rõ ràng.
Lần đó sau khi bị Trương Phượng Lan và Lâm Ngọc Chi ép đi xem mặt, biết được hai bên đều không hài lòng với lần gặp này, nên hai mẹ cũng sảng kɧօáϊ bỏ đi suy nghĩ tiếp tục trong đầu, chỉ là cứ cách ba năm ngày lại tìm chọn mục tiêu mới. Hàn Linh Hi mặc kệ, Chu Đình Vũ thật sự không rảnh, gần đây bận bịu làm mấy dự án chuẩn bị quảng cáo, cô cùng với bộ phận sáng tạo ở lại công ty đến khuya mới về nhà, ngay cả cuối tuần cũng sẽ ra ngoài từ sớm.
Không có thời gian bên cạnh, tự bản thân Hàn Linh Hi cũng hiểu được là vì công việc, nhưng cô gái của cô vì công tác mà làm hại thân thể, khiến Hàn Linh Hi cảm thấy vô cùng đau lòng.
Tiếu Mặc giơ tay lên nhìn thời gian một chút, bưng ly lên uống cạn phần cà phê cuối cùng, từ tốn nói: "Vất vả rồi, em có thể tan việc trước."
"Không sao, nếu như Tiếu tổng còn có gì cần hỗ trợ, em có thể ở lại tăng ca."
Chu Đình Vũ đã báo cho cô biết cậu ấy sẽ tăng ca, Hàn Linh Hi về nhà chỉ có một mình, cần phải tránh nghi ngờ trong công ty, cô lại không thể mang cơm đến thăm, cách tốt nhất có thể nghĩ tới là ở lại công ty tăng ca, chí ít có thể thấy được nơi của cậu ấy, sẽ yên tâm hơn một chút.
Tất nhiên Tiếu Mặc không cho là như vậy, anh ta trực tiếp lắc đầu từ chối yêu cầu của Hàn Linh Hi, trêu đùa: "Việc cần làm em đã làm hết rồi, tuy rằng công ty rất cần kiểu nhân viên tích cực vì công ty thế này, nhưng anh không muốn vì làm việc quá độ khiến em mệt chết. Nếu em ngã bệnh, ai giúp anh xử lý tất cả đây? Đến lúc đó lại làm nhiều ít công, càng thêm phiền phức, được rồi, cho em về thì em về đi, ngày mai đến làm đúng giờ là được."
Sếp đã trực tiếp lên tiếng, mình lại ở lại chỗ này hơi quá kỳ lạ, Hàn Linh Hi đành chịu gật đầu lên tiếng trả lời, đi ra ngoài đóng cửa văn phòng Tiếu Mặc lại.
Cô lái xe một mình về cư xá, đậu xe dưới hầm, khóa kỹ cửa xe chuẩn bị đi thang máy.
Vai bị đè lại, tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai cùng lúc.
"Này, Linh Hi!"
Hàn Linh Hi quay đầu, là Lôi Dương đứng sau lưng cô, nụ cười tươi như ánh mặt trời đọng trêи mặt.
"Vừa tan làm à, anh mới vừa thấy xe em ở trêи."
"Vâng, em vừa tới nhà." Hàn Linh Hi nhìn anh ta mặt đồ thoải mái, suy đoán nói: "Anh vừa từ phòng tập thể hình về à?"
"Không phải, hôm nay đến quán bowling với bạn, không có sang phòng tập thể hình." Lôi Dương nhún vai một cái, nhường ra một vị trí nhìn về phía sau, lúc này Hàn Linh Hi mới phát hiện còn có một người đàn ông đứng ở đây.
Lúc này anh ta đã đến gần, hai tay cắm trong túi quan sát Hàn Linh Hi, nhíu mày hỏi: "Đây là..."
"Giới thiệu một chút, đây là cô Hàn Linh Hi, là bạn tốt kiêm hàng xóm của mình." Lôi Dương kéo vai người đàn ông đó qua, cười giải thích với Hàn Linh Hi: "Đây là anh em tốt của anh, cũng là một trong các cổ đông công ty, Lý Kha."
"Lôi Dương, nhìn không ra nha, bình thường cậu luôn suy nghĩ bận bịu công việc không có lấy thời gian tụ tập, còn có thể giao thiệp với một người bạn khác phái xinh đẹp vậy đó." Trêи mặt Lý Kha mang thái độ bất cần đời, anh ta nhìn Hàn Linh Hi cười, yếu tố chế nhạo rất rõ ràng.
"Được rồi, bạn mình ở đây, cho mình chút mặt mũi đi." Lôi Dương đập anh ta một cái, "Xin lỗi Linh Hi, tính cậu ta vậy đó, giỡn chơi thôi em đừng để ý."
Người lạ lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, Hàn Linh Hi vốn không để ý, cô hơi gật đầu, cười khẽ: "Không sao."
"Lý Kha, cậu lên lầu trước đi, mình có một số việc nói với cô ấy."
"Ừm."
Lý Kha đồng ý rất thoải mái, anh ta lại tiếp tục nhìn Hàn Linh Hi, xoay người đi tìm thang máy.
Lý Kha đi rồi, Lôi Dương mới chậm rãi mở miệng: "Đúng lúc gặp em ở đây, anh có việc cần em giúp, không biết cô Hàn xinh đẹp rung động lòng người đây có thể đồng ý không?"
Hàn Linh Hi nghi ngờ hỏi: "Là chuyện gì?"
"Là thế này," Anh ta có vẻ hơi bất đắc dĩ, "Anh phải tham gia một bữa tiệc, cần dẫn theo bạn gái, em cũng biết đó, đến tuổi này rồi mà anh còn chưa kết hôn, khó tránh khỏi cách nhìn của người nhà, bọn họ giúp anh sắp xếp hôn sự, để con gái nhà người ta tiếp xúc với anh, chỉ là tính bọn anh không hợp, liền mượn cớ nói anh đã có người thích, cô gái kia không tin lắm, lần này anh mang bạn gái tới chỉ để làm mẫu một chút, để cô ấy thấy, sẽ không dây dưa nữa."
"Chuyện này..."
Lôi Dương biết Hàn Linh Hi kiêng dè điều gì, anh ta xấu hổ sờ mũi, đảm bảo với đối phương: "Em yên tâm, lần trước em đã nói rất rõ với anh rồi, anh biết chúng ta là quan hệ bạn tốt, tuyệt đối sẽ không nhân cơ hội làm chuyện vượt quá giới hạn đâu, chỉ là bình thường anh dùng rất nhiều thời gian vào công việc, rất ít tiếp xúc với bạn khác phái, có thể giúp lại không làm hiểu lầm, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mình em là khá thích hợp..."
Vấn đề tình cảm là khó xử lý nhất, Hàn Linh Hi không có lý do gì tự tìm phiền phức lội nước đục này, nhưng đối phương nói thành tâm thành ý như vậy, cô từ chối thì không quá tốt.
Lúc trước Lôi Dương thổ lộ với mình bị từ chối, về sau người đàn ông này thật sự làm như anh ta nói, coi Hàn Linh Hi là bạn bè, không có làm bất kỳ áp lực tình cảm nào cho cô, với lại tâm trạng buồn phiền này của đối phương Hàn Linh Hi có thể cảm động lây, làm bạn bè mà khoanh tay đứng nhìn hình như quá vô tình rồi.
Nếu chỉ làm bộ chút thôi, giúp anh một chút chắc cũng không sao.
"Vậy được rồi, nhưng em nói trước, chỉ có lần này thôi." Hàn Linh Hi lắc lắc ngón tay, nheo mắt lại: "Còn nữa, nếu như xảy ra bất kỳ phiền phức gì, anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn đấy."
Lôi Dương vô cùng mừng rỡ, "Tất nhiên, Linh Hi, thật sự rất cảm ơn em!"
------------------------------------------
Kim đồng hồ chỉ hướng mười giờ rưỡi, rốt cuộc chuông cửa cũng vang lên, Linh Hi đứng dậy mở rộng cửa, Chu Đình Vũ đứng ở ngoài cửa, toàn thân là hơi lạnh buổi tối.
"Đi gấp quá, bỏ quên chìa khóa nhà ở công ty rồi." Chu Đình Vũ giải thích, cúi người xuống thay giày.
Hàn Linh Hi giúp cô lấy áo khoác và túi xách, "Đến sô pha nghỉ một chút đi, mình giúp cậu lấy ly nước nóng."
"Không cần, mình không uống đâu." Chu Đình Vũ kéo cổ tay Hàn Linh Hi, hơi dùng chút lực, liền kéo cô gái trước mặt vào lòng.
"Cậu sao vậy?"
Dang hai tay ôm lấy eo Hàn Linh Hi, Chu Đình Vũ đặt cằm lên vai cô, nhắm mắt lại thở ra một hơi nhẹ nhõm, bắt chước giọng điệu của Hàn Linh Hi: "Mệt quá à, để mình dựa chút, nếu không mình muốn ngất ghê."
"Cậu đó, không biết chú ý thân thể gì cả."
Hàn Linh Hi gánh trọng lực của cô, mới vào cửa đã thấy sắc mặt của Chu Đình Vũ không được tốt, dưới mắt cô còn có bọng đen, cho dù thể chất tốt mấy đi nữa thì sao chống đỡ được vất vả mỗi ngày thế này được.
Bên môi Chu Đình Vũ lan ra nụ cười mỉm, lẩm bẩm, "Vất vả thì vất vả, nhưng mà nó đáng giá."
Có một bàn tay khẽ vuốt vuốt trêи lưng, đầu ngón tay hơi lạnh dán trêи lớp vải mỏng có cảm giác tê dại. Hàn Linh Hi quay mặt sang rũ mắt, chạm vào ánh mắt thâm thúy của cô.
Chu Đình Vũ mang theo đôi môi mát lạnh dán sát vào bên gáy của Hàn Linh Hi từ từ chuyển về trước, hôn lên vành tai cô.
Cơ thể không tự chủ được run rẩy, Hàn Linh Hi bắt lấy khuỷu tay của Chu Đình Vũ, vốn tưởng rằng đối phương sẽ làm tiếp động tác khác, nhưng Chu Đình Vũ chợt đặt câu hỏi: "Linh Hi, hình như cậu gầy đi đó, có phải gần đây ăn cơm không ngon không? Có phải lại ăn đồ bậy bạ nữa không?"
"Nói mê sảng gì vậy, cả ngày mình ăn cơm với cậu, làm gì có cơ hội ăn bậy bạ được."
Tay Chu Đình Vũ vẫn còn đang đo lường trêи lưng Hàn Linh Hi, không xác định được nói: "Cảm giác của mình sai à?"
"Không có gì cả, được rồi, cậu..."
Đang muốn giục cô đi tắm, điện thoại trong túi Chu Đình Vũ vang lên, cô dựa vào Hàn Linh Hi lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn thông báo cuộc gọi trêи màn hình, trực tiếp buông đối phương ra đi tới một bên, cúp điện thoại.
Mới vừa về đến nhà thôi, điện thoại đã đuổi tới, mỗi ngày mấy người này bận bịu quốc gia đại sự gì vậy, không thể để cô gái này yên tĩnh một lúc sao, Hàn Linh Hi nhíu mày: "Trễ thế này rồi, ai còn gọi đến vậy?"
"À, là tiểu Vương, chắc là có chuyện muốn hỏi mình." Chu Đình Vũ chỉ chỉ điện thoại, "Mình đi gọi lại."
Nói xong, cô cầm điện thoại đi thẳng vào phòng ngủ.
Hàn Linh Hi có hơi bĩu môi, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ đóng chặt của Chu Đình Vũ cảm thấy kỳ lạ, trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên Chu Đình Vũ nghe điện thoại mà trốn tránh mình.
Cũng không phải là phải biết hết mọi thứ của đối phương, chỉ là sự khác thường của Chu Đình Vũ khiến Hàn Linh Hi có hơi bất ngờ, nếu như nói chuyện công việc, có gì không thể nói ngay trước mặt mình, tại sao phải vào phòng ngủ nhận, còn đóng cửa lại?
Tất nhiên nghi ngờ này chỉ kéo dài vài giây, mấy đồng nghiệp trong công ty không biết quan hệ của cô và Chu Đình Vũ, càng không biết hai người ở chung một chỗ, nghĩ đến có thể sợ mình ở đây ảnh hưởng, lỡ như làm ra chút động tĩnh sẽ bị người ta nghe thấy nên Chu Đình Vũ mới đến phòng ngủ nhận.
Lắc đầu bỏ đi nghi ngờ trong lòng, Hàn Linh Hi đến phòng tắm mở nước nóng bật đèn sưởi, quay lại phòng khách im lặng đợi Chu Đình Vũ.