Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 8: Giám đốc mới đến.



Chương 8. Giám đốc mới đến.

"Này, mấy người biết gì chưa, gần đây công ty có một vị giám đốc sáng tạo mới đến báo danh đó."

Câu này vừa nói ra, ba năm người xung quanh tụ tập chung một chỗ thì thầm nói chuyện phiếm, không hẹn mà cùng ngẩng đầu, mồm năm miệng mười dò hỏi: "Thật hay giả thế? Ai vậy ai vậy? Nam hay nữ?"

Người khởi xướng chủ đề hào hứng trả lời: "Thật đó thật đó, vừa rồi tôi đi ngang qua phòng họp nghe được tổng giám đốc nói chuyện với phó tổng giám đốc, giám đốc sáng tạo này hình như là từ nước ngoài về, tuổi không lớn lắm, hình như... khoảng ba mươi? Vừa đến đã làm giám đốc sáng tạo, nói không chừng có người đứng sau chống lưng?"

"Du học về? Giỏi vậy, nam hay nữ vậy?"

"Nam à?"

"Tôi biết tôi biết! Hôm qua tôi nghe được từ chỗ thư ký tiểu Vương của phó tổng, là nữ, nữ tiến sĩ đó, đến giờ vẫn chưa lập gia đình!"

"Ha ha, nữ tiến sĩ? Hơn ba mươi chẳng lẽ bạn trai cũng không có à? Vậy thì đúng là công việc đắc ý tình trường không như ý rồi."

"Không phải đâu, vừa rồi gặp một đồng nghiệp bộ phận kế hoạch, nói đó là một cô gái trẻ đó..."

"...&...%...*$%^"

Sự thật thường hay bị một truyền mười, mười truyền trăm thay đổi hoàn toàn khác nhau, dưới mắt mấy người bàn ra tán vào tranh luận không ngừng, đều cảm giác mình nghe được mới là đúng.

Đang lúc bọn họ thảo luận sôi nổi, cánh cửa phòng nghỉ mở ra, thấy Hàn Linh Hi đang cầm ba cái ly đi đến, tất cả lập tức đều im lặng.

Ở ngoài cửa nghe được tiếng nói chuyện xì xà xì xầm bên trong, sao mình vừa đi vào tất cả bọn họ đều im miệng, không phải là đang lén lút nói xấu mình chứ?

Hàn Linh Hi khó hiểu liếc mắt nhìn mọi người, xoay người đến bồn vệ sinh rửa ly.

Vài người nháy mắt với nhau, bĩu môi với Hàn Linh Hi, suy nghĩ lại cũng không phải bí mật tày trời gì không thể nói, có người nhiều chuyện đặt câu hỏi: "Này, tiểu Hàn, nghe nói công ty vừa nhận một giám đốc sáng tạo mới, cô biết không?"

Giám đốc sáng tạo?

Hàn Linh Hi dừng động tác lại, cấp trêи công ty có thay đổi, tất nhiên là Tiếu Mặc quyết định, nhưng mà chưa được nghe nói tới?

Đồng nghiệp tiểu Lý liếc mắt với người bên cạnh, cười đùa nói tiếp: "Đúng vậy, nghe nói là một nữ tiến sĩ hơn ba mươi tuổi vừa du học về, hình như rất có bối cảnh, với lại hình như cô ấy còn chưa kết hôn?"

Hàn Linh Hi nghe được ý tứ mỉa mai trong lời này, tức giận nói: "Đây là vấn đề riêng tư cá nhân, không liên quan gì với công ty, công ty đánh giá cao năng lực cá nhân của cô ấy, nếu thật sự tò mò, đợi thông báo chính thức xuống dưới, hoặc chờ cô ấy đến báo danh, các người tự mình hỏi cô ấy cũng không trễ."

Rửa sạch sẽ cái ly bỏ vào khay, lại pha một bình trà nóng, Hàn Linh Hi cẩn thận bưng lên giữ cân bằng đi ra ngoài, dùng chân đẩy cánh cửa ra sau đó cũng không đi, đứng ở bên cạnh nghe trộm tình hình bên trong.

"Nhìn cô ta như vậy, thật là kiêu căng, tưởng mình là ai chứ!..."

Hàn Linh Hi nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng, nơi làm việc cô đã thấy rất nhiều người bằng mặt không bằng lòng, tiểu Lý này thường ngày ở trước mặt mình giả bộ vô cùng nhiệt tình như là chị em tốt, sau lưng lại nói với người khác mình kiêu căng lại lẳng lơ, đột nhiên ra vẻ ân cần, không phải kẻ gian thì là trộm cướp*, cũng biết cô ta không có lòng tốt gì, nếu không nhận chức trong cùng một công ty ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, thì đã sớm làm cho cô ta khó xử ngay tại chỗ rồi.

*Nguyên văn: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (无事献殷勤,非奸即盗): ý chỉ chẳng ai cho không ai cái gì. Một người bỗng nhiên ra vẻ ân cần, quan tâm ắt hẳn đang có ý đồ xấu.

Cùng Chu Đình Vũ leo núi đã là chuyện của hai tuần trước, có thể nhận ra được mình đối với cô ta cũng không ưa gì, trong thời gian này hai người không có gặp lại, chỉ thỉnh thoảng gửi một tin nhắn lịch sự chào hỏi. Nhiệm vụ hoàn thành, từ nay về sau tốt nhất là không gặp gỡ, Hàn Linh Hi không hiểu sao tâm trạng lại tốt hơn.

Nữ tiến sĩ, hơn ba mươi tuổi, không có bạn trai, nghe những từ mấu chốt này là biết ngay sẽ lại trở thành đề tài của hội bà tám đó. Người trong nước quen dùng tuổi tác uy hϊế͙p͙ phái nữ, lấy tuổi tác và hôn nhân làm cột mốc, luôn muốn dùng thái độ của mình với cuộc sống bắt người khác phải suy nghĩ theo.

Thành kiến của Hàn Linh Hi chỉ nhắm vào Chu Đình Vũ, đối với giám đốc xa lạ này không có quá nhiều tò mò, thật sự muốn so sánh chính xác, mình cũng là phụ nữ trung niên "Ế" trong miệng mấy người kia, chó chê mèo lắm lông, báo ứng đến nhanh. Thế giới mới xã hội cởi mở, ai cũng có quyền theo đuổi cuộc sống tự do, tại sao phụ nữ lại không được? Ấm lạnh tự biết, hạnh phúc khác nhau, trước sau như một dùng cổ hủ lỗi thời làm tiêu chuẩn đạo đức, quá nhàm chán.

Cầm nước trà bưng vào phòng làm việc của Tiếu Mặc, anh ta đang tiếp đón hai người khách. Hàn Linh Hi mỉm cười chào hỏi với hai người, lui về sau hai bước đóng cửa lại, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

"Chị Hân, chị về rồi?"

Cô gái ấy là thư ký kiêm trợ lý đặc biệt, có thể nói là tâm phúc của tổng giám đốc, tên thật của chị là Hứa Hân, với tư cách người cộng tác, giao tình của Hàn Linh Hi và chị cũng không tệ lắm, cô đánh giá cao người như Hứa Hân, đối mặt bất luận điều gì hay tình huống bất ngờ nào, đều không có chút gợn sóng bình tĩnh và ung dung.

Hứa Hân đi theo bên người Tiếu Mặc từ thời công ty mới thành lập, năng lực làm việc mạnh mẽ, người cũng không tệ lắm, chỉ là số mệnh không tốt lắm. Người chồng đã luôn bên nhau từ thời trung học đến khi bước vào nấm mồ hôn nhân, sau khi gặp may mua vé số trúng giải thưởng lớn mười triệu tệ (xấp xỉ 34.5 tỉ VNĐ), ngay lập tức vứt bỏ người vợ nghèo dẫn tình nhân cao chạy xa bay, để một mình chị chăm sóc con gái còn nhỏ.

Đơn giản là ông trời không quá tuyệt tình với người mẹ đơn thân này, để chị gặp được người đàn ông thứ hai trong cuộc đời mình, là một người kinh doanh làm doanh nghiệp nhỏ, cũng từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại. Và có lẽ vì trái tim từng bị thương nên càng biết rõ làm thế nào để trân trọng người bên cạnh, sự chân thành và sự dịu dàng của anh cuối cùng cũng làm rung động người yêu, hai người kết hôn vào tuần trước, đến Maldives trải qua bảy ngày lãng mạn.

"Về từ hôm qua, nghe Tiếu tổng nói em bị bệnh, đã khỏe chưa? Chị còn định hôm nay đi thăm em."

"Ừm, ha ha, cảm vặt thôi khỏe nhanh ấy mà."

Hàn Linh Hi cười cười liếc mắt qua loa, cô làm gì có cảm mạo phát sốt, thật ra là qua hết cuối tuần cùng Đỗ Dật ra ngoài chơi đến rạng sáng, ngày hôm sau ngủ quên lúc thức dậy đã mười một giờ, điện thoại để chế độ im lặng có ba cuộc gọi nhỡ, đều là Tiếu Mặc. Lúc đó đầu choáng váng mắt nặng trĩu mê man, nghĩ thế nào cũng đến muộn, dứt khoát tung vài lời nói dối với sếp, nói mình phát sốt tinh thần không tỉnh táo.

Tiếu Mặc thật sự là một ông chủ tốt, tưởng rằng Hứa Hân vắng mặt trong khoảng thời gian này, Hàn Linh Hi cẩn thận và tận tâm đến mệt mỏi, hỏi han ân cần sau đó cố ý đặc biệt phê duyệt cho cô nghỉ bệnh một ngày đêm.

"Này, em nghe nói là có một giám đốc sáng tạo mới đến công ty à?"

"Đúng rồi, chị cũng vì chuyện này muốn tìm em đây." Hứa Hân kéo cô qua một bên, "Giám đốc Chu thông báo hôm nay sẽ đến, em theo chị xuống lầu tiếp đón cô ấy, phòng làm việc của cô ấy chị đã dọn dẹp xong rồi, trực tiếp dẫn cô ấy tới là được."

"Chị dọn dẹp rồi? Ngại thật chứ chị Hân, việc em nên làm sao để chị làm giúp."

"Khách sáo với chị làm gì, chị theo chồng ra ngoài du lịch, không phải đều giao công việc cho em sao?" Hứa Hân mỉm cười thản nhiên, vỗ vỗ bả vai của cô, "Linh Hi à, tiếp tục cố gắng, Tiếu Tổng đánh giá em rất cao, sau này vị trí của chị, có lẽ sẽ giao cho em đó"

Hàn Linh Hi sửng sốt, "Cái gì? Chị Hân, chị có ý gì?"

"Việc này để sau hãy nói, chúng ta đi đón giám đốc Chu trước đã."

Công việc quan trọng hơn, Hàn Linh Hi khó hiểu chỉ có thể chờ, nhìn chị ấy cười từ đầu đến cuối, hẳn là không phải vấn đề của công ty.

Hai người một trước một sau đi đến cửa thang máy, Hứa Hân vừa mới muốn ấn nút bấm, cửa thang máy mở ra.

"Giám đốc Chu, sao cô lại tự lên đây?"

Nhanh vậy đã tới rồi? Nghe Hứa Hân nói chức vị này, Hàn Linh Hi lập tức làm tư thế nghiêm chỉnh, chuẩn bị chào hỏi với cấp trêи mới tới, mà ngay khi cô lướt qua vai Hứa Hân thấy gương mặt đó, nụ cười xán lạn trêи mặt trực tiếp rạn nứt.

Chu Đình Vũ?!

Chu Đình Vũ nhìn thấy Hàn Linh Hi cũng rất ngạc nhiên, "Ơ, Linh..."

Không đợi đối phương đọc tên mình lên, Hàn Linh Hi giành trước tiến lên cầm tay cô, "Xin chào lãnh đạo! Chào mừng lãnh đạo! Tôi là Hàn Linh Hi, là trợ lý văn phòng Tiếu Tổng, vị này chính là Hứa Hân, thư ký kiêm trợ lý đặc biệt của Tiếu Tổng."

Mặc dù Chu Đình Vũ không rõ trong hồ lô của Hàn Linh Hi muốn làm gì, vẫn thuận theo phối hợp, khách sáo trả lời: "Xin chào... thư ký Hứa tôi biết, hôm trước tới từng gặp cô ấy."

"Cô đã đến rồi, tôi dẫn cô đến phòng làm việc tham quan một chút."

Hàn Linh Hi đẩy đẩy Hứa Hân để cho chị đi làm việc, kéo Chu Đình Vũ đi. Hứa Hân kỳ quái nhìn bóng lưng hai người, con bé này gấp làm gì? Lần đầu tiên gặp mặt thì kéo tay người ta, nếu không phải vừa rồi tự giới thiệu, cô còn tưởng hai người quen biết ấy chứ.

Quẹo đông quẹo tây tìm được phòng làm việc, Chu Đình Vũ nghe âm thanh cửa khóa trái, xoay người lại đã bị đè lên tường.

Khuôn mặt hung ác của Hàn Linh Hi gần trong gang tấc, "Sao cô lại tới đây làm? Có phải mẹ tôi nói cho cô biết tôi đang đi làm tại Kỳ Tư hay không?!"

Cái gì mà nữ tiến sĩ hơn ba mươi tuổi du học về, mãi đến lúc Hứa Hân nói vị giám đốc mới họ Chu, Hàn Linh Hi cũng chưa từng nghĩ đến Chu Đình Vũ, cô vốn không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào.

Điều kiện của Chu Đình Vũ hoàn toàn có thể tìm một công ty có tư chất tốt hơn để nhậm chức, sao lại trùng hợp chọn trúng chỗ mình làm, còn dùng thân phận cấp trêи của mình?! Lẽ nào cô ta cố ý?

"Không có, mình cũng không biết sẽ có chuyện trùng hợp như vậy." Chu Đình Vũ không cho là đúng, "Mình lên mạng gửi vài phần sơ yếu lý lịch, hôm qua nhận được thông báo phỏng vấn của Kỳ Tư, ban đầu chỉ là xem sơ qua, đến thì phát hiện Tiếu Mặc sếp của các cậu cùng bạn học của ba của anh họ mình là bạn tốt, thì ở lại giúp đỡ trước."

Đây là cái quan hệ quanh co gì vậy, Hàn Linh Hi bị làm cho choáng váng đầu óc, "Cho dù là quen biết, cô cũng quá không chủ kiến rồi, anh ta cho cô ở lại thì cô ở lại à?"

"Dù sao thì mình vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng kế hoạch sắp tới của mình, trước hết cứ đi làm, với lại đãi ngộ của công ty cũng không tệ lắm."

Chu Đình Vũ không hiểu Hàn Linh Hi để ý cái gì, cô gái này một tay đè bả vai mình, một tay chống trêи tường, hơn phân nửa trọng lượng đều đè lên mình, ngực cũng sắp dán sát vào mình.

Bên tai có hơi thở nóng của đối phương, Chu Đình Vũ không được tự nhiên nghiêng mặt sang, "Cậu... muốn tiếp tục nói chuyện với mình như vậy sao?"

Lúc này Hàn Linh Hi mới trả lại tự do cho cô, hai tay ôm ngực dáng vẻ rất khổ não.

"Nói đi cũng phải nói lại. Sao vừa rồi trước mặt thư ký Hứa cậu làm bộ không quen biết mình?"

"Ồ, tôi, chỉ là tôi không muốn người khác hiểu lầm quan hệ của chúng ta."

"Quan hệ của chúng ta."

"Tôi nói... công tác và sinh hoạt phải tách biệt, ở trong công ty chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn." Hàn Linh Hi vỗ nhẹ tóc mái, trong lời nói mang theo vị chua, "Tôi chỉ là một trợ lý nhỏ, cô rõ ràng là một giám đốc mà lui tới với tôi, đồng nghiệp không biết chuyện còn tưởng là tôi đang nịnh nọt."

"Nhưng mà..."

"Tôi còn có việc, đi trước!" Hàn Linh Hi không muốn Chu Đình Vũ hỏi lại, trực tiếp cắt ngang lời cô đẩy cửa rời khỏi, ngực hình như nhét vào một khí cầu sắp nổ tung, cô gái âm hồn bất tán này, làm gì mà chuyện gì cũng dính dáng đến mình, về nước thì thôi đi, để mình theo cô ta đi chơi cũng được thôi, sau này đi làm cũng phải gặp mặt mỗi ngày sao? Đúng là điên mất rồi.

Quan trọng nhất là lần này cô ta lại thắng, cũng là hai mươi bảy tuổi như nhau, mình là trợ lý nhỏ chưa được xếp hạng của tổng giám đốc, cô ta lại là giám đốc sáng tạo, nó cao hơn mình bao nhiêu chức vị?

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.