"... Trêи đây là kết quả điều tra nghiên cứu và phân tích dự án."
Chu Đình Vũ gật đầu, "Mục tiêu tốt, tiểu Trần, anh phụ trách dự án này, chú ý phối hợp với người hợp tác với những ngành khác."
"Vâng, giám đốc, tôi nhất định sẽ làm thật tốt."
"Mặt khác, đề xuất dự án của hai công ty Cát Bản và Thịnh Vân sẽ diễn ra vào tuần tới. Tôi hy vọng hai người phụ trách nhớ đúng giờ, chuẩn bị báo cáo kế hoạch đầy đủ, tôi không hy vọng lại xuất hiện tình huống bất ngờ như lần trước."
"Vâng giám đốc."
"Ừ, không còn gì nữa mọi người có thể giải tán."
Chu Đình Vũ khép máy tính lại, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, cúi đầu im lặng suy nghĩ.
"Giám đốc!"
Lệ Lệ đuổi theo từ phía sau, "Nhà thiết kế mới tới và trợ lý nghệ thuật đã có mặt, đã đưa vào tổ của anh Trần theo sắp xếp của giám đốc rồi."
"Ừm."
"Giám đốc... chị làm sao vậy? Có tâm sự?"
"Không có gì." Chu Đình Vũ cong cong khóe miệng với cô, "Đang suy nghĩ chuyện riêng thôi, em đi mau đi."
"Dạ, vâng."
Tối hôm qua Hàn Linh Hi không về, chỉ gửi một tin nhắn lúc đến bệnh viện, sáng nay tỉnh lại Chu Đình Vũ không tìm được người, gọi điện đối phương không nhận, gửi tin nhắn đối phương không trả lời, đến công ty hỏi Lâm Diệu Diệu mới biết hôm nay cô xin nghỉ, trực giác nói cho Chu Đình Vũ biết có chuyện không hay xảy ra.
Bầu trời ngoài cửa sổ có vài phần âm trầm, đường phố xa xa đều bị một lớp sương mù bao bọc, không thấy rõ lắm. Chu Đình Vũ kéo cái ghế ngồi xuống, lại bấm dãy số của Hàn Linh Hi lần nữa, vẫn ở trạng thái không có người nghe.
Reng reng reng... reng reng reng...
Bỗng nhiên điện thoại vang lên, Chu Đình Vũ nhanh chóng cầm lên, không khỏi mất mát.
"Alo, Đình Đình à, đang làm việc hả?"
"Dạ, con vừa làm xong, có chuyện gì không mẹ?"
Lâm Ngọc Chi sắp xếp hoa tươi mới mua ở nhà, nhớ đến lo lắng ngày hôm đó nên gọi điện cho Chu Đình Vũ. Bà vừa chú ý đến giọng điệu của Chu Đình Vũ, vừa trò chuyện với cô: "Cũng không có gì quan trọng, mấy nay lạnh con và Nhiễm Nhiễm ra ngoài nhớ mặc nhiều đồ vào."
Chu Đình Vũ cười cười, "Con biết, mẹ với ba cũng vậy, nhớ chú ý giữ ấm."
"Ừ ừ được," Lâm Ngọc Chi suy nghĩ một lúc, "À, Đình Đình à, mấy hôm trước chúng ta ăn cơm với nhau, không phải dì Phượng Lan của con nói Nhiễm Nhiễm yêu rồi sao, điều kiện cũng không tệ lắm, con gặp chàng trai đó chưa, người thế nào, hai con quan hệ tốt nhớ kiểm tra giùm Nhiễm Nhiễm nha!"
"Chuyện này... Con cũng không rõ lắm, con không nghe Linh Hi nói tới, chắc là dì Phượng Lan hiểu lầm rồi, mẹ đừng quan tâm chuyện này, nếu như thật sự có, nhất định Linh Hi sẽ nói mà."
"Ờ... Hôm qua có một bác trai của con có tới thăm chúng ta, đem theo rất nhiều rau bắp vườn nhà họ tới, con về lấy một ít mà ăn, cũng tâm sự với chúng ta một chút."
"Dạ, con biết rồi."
Lâm Ngọc Chi cầm điện thoại suy nghĩ, bạn thân nhà người ta yêu đương đều tư vấn cho nhau, hai đứa nó lại cùng nhau đối phó với người nhà, thế này bình thường à?
Một ngày mầm mống nghi ngờ trồng trong ngực, không có được một đáp án rõ ràng làm sao có thể yên tâm.
Cho tới giờ, Lâm Ngọc Chi đã dùng hết khả năng cho Chu Đình Vũ một hoàn cảnh sống và giáo ɖu͙ƈ tốt đẹp, cố gắng lo lắng mọi mặt, nhỏ như chi phí ăn mặc, lớn thì tình cảm, vì hy vọng cô có thể làm vẻ vang dòng họ, trải qua cuộc sống tốt hơn chính mình, nhưng từ sau khi con gái từ Mỹ về lại từ đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện biến thành người không hề nguyện ý nghe theo sắp xếp và đề nghị của bà, có vẻ còn có rất nhiều bí mật nhỏ, như vậy làm Lâm Ngọc Chi vô cùng lo lắng.
Cẩn thận nghĩ lại thay đổi tình cảm với Hàn Linh Hi sau khi Chu Đình Vũ về nước, hình như có một đoạn thời gian hai đứa đều tránh nhau, nhưng đột nhiên lại rất tốt, sau đó trêи mặt con gái có nhiều nụ cười hơn, cũng trong đoạn thời gian đó, bạn nam bên cạnh Hàn Linh Hi cũng "biến mất" theo lời Trương Phượng Lan nói, tình cảm của con bé ấy lại chưa từng đứt đoạn, chẳng lẽ là vì con gái nhà mình, hai bên tình nguyện?
Quá khứ và sự hòa thuận thay đổi ở hiện tại vô cùng đáng nghi, Lâm Ngọc Chi lại hy vọng như lời Chu An nói, đơn giản là mình suy nghĩ lung tung mà thôi.
Hay là đợi Chu Đình Vũ về nhà rồi thử xem thái độ của nó thế nào.
------------------------------------------
Bảy giờ tối, Hàn Linh Hi vẫn không xuất hiện, điện thoại đã tắt máy, là hết pin sao?
Chu Đình Vũ nhìn đồng hồ, cầm một quyển sách lên sô pha nằm tiếp tục đợi.
Tối hôm qua lo lắng cho Hàn Linh Hi nên Chu Đình Vũ không ngủ yên ổn được, hôm nay lại bận rộn cả ngày, lúc này mỏi mệt kéo đến, Chu Đình Vũ đọc một lúc dựa vào gối đầu ngủ thϊế͙p͙ đi.
Hàn Linh Hi mang theo cảm giác lạnh lẽo vào nhà, trêи mặt viết đầy uể oải.
Đèn trêи tường trong phòng sách mở, cô thấy Chu Đình Vũ bọc thảm ngủ trêи ghế sô pha, thay đôi giày bước khẽ đến gần, cẩn thận ngồi xuống.
Chu Đình Vũ đặt một tay trước ngực, một tay đặt trêи gối, sách mở ra đã tuột xuống sàn nhà. Tóc dài mềm mại của cô tản lệch ra gối đầu, che lỗ tai và nửa bên gò má của cô, ngọn đèn màu da cam rọi xuống từ trêи đỉnh đầu, áo len trắng cũng nhuộm thành màu ấm áp.
Hàn Linh Hi nhặt sách lên đặt lên bàn, chăm chú ngắm nhìn gương mặt yên tĩnh dịu dàng đang ngủ của Chu Đình Vũ.
Chốc lát, cô vén tóc mình ra sau tai, cúi người xuống hôn vào môi Chu Đình Vũ, nằm xuống bên cạnh cô, đầu ngón tay lướt qua gương mặt trắng nõn của Chu Đình Vũ.
Chu Đình Vũ bị làm nhột tỉnh giấc, ngửi được hương thơm quen thuộc, trực tiếp bắt lấy ngón tay của Hàn Linh Hi.
"Đã về rồi?"
Xoay người đối mặt với Hàn Linh Hi, Chu Đình Vũ thấy được chính mình trong con ngươi của cô.
"Gọi điện thoại cho cậu không được, nhắn tin cũng không trả lời mình, mình rất lo lắng cho cậu. Bên Hứa Hân sao rồi?"
"Thật xin lỗi, đang soạn tin nhắn kết quả lại không gửi đi, đợi đến lúc muốn gọi cho cậu thì điện thoại mình hết pin." Hàn Linh Hi ôm lấy Chu Đình Vũ, vùi mặt vào ngực cô, hơi lạnh trêи người lạnh đến nỗi làm Chu Đình Vũ run lên.
"Anh Quách không thể cứu được, đã qua đời. Mẹ anh ấy té xỉu ở bệnh viện, chị Hân cũng bị đả kϊƈɦ rất lớn, cả ngày này mình đều ở bệnh viện cùng với họ, tình cảnh đó nhìn thật làm người ta khó chịu."
Hình ảnh Hứa Hân sụp đổ khóc lớn rõ mồn một trước mắt, tiếng khóc vang vọng trong hành lang trống không vô cùng thê lương. Hàn Linh Hi chỉ có thể miễn cưỡng đỡ chị đi vào, từ biệt lần cuối với chồng mình.
Nhìn gương mặt đã từng mang theo nụ cười ngây ngô nay đã biến thành chồng chất vết thương, vặn vẹo tái nhợt, trêи thân thể con cắm rất nhiều ống, Hàn Linh Hi không đành lòng quay mặt đi.
Cả ngày Hứa Hân ngất đến mấy lần, sau khi tỉnh lại vẫn trong trạng thái hoảng hốt, khóc không ra hình dạng gì, Hàn Linh Hi rất sợ chị sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó nên luôn canh giữ bên cạnh chị.
Chu Đình Vũ nghe thấy được giọng Hàn Linh Hi nghẹn ngào, tâm trạng cũng trầm trọng theo. Tuy rằng cô và Hứa Hân không quen thuộc, nhưng sinh ly tử biệt là chuyện thường tình, cô hiểu rõ mất đi người thân yêu nhất đau đớn biết bao nhiêu.
Tình trạng sau đó của Hứa Hân có tốt hơn không?"
Hàn Linh Hi lắc đầu, "Cả người như mất hồn lạc phách, mình về lấy ít đồ, mấy ngày này muốn bên cạnh chị ấy, giúp chị ấy xử lý hậu sự của anh Quách, mình sợ chị ấy bị kϊƈɦ thích mà làm ra chuyện điên rồ."
Chu Đình Vũ tỏ ra đã hiểu, cô xoa xoa tóc Hàn Linh Hi, "Cậu cũng phải chú ý thân thể của mình, nhìn sắc mặt của cậu không tốt lắm, đúng rồi, lúc trước nói dẫn cậu đi kiểm tra không phải cậu hẹn trước sao, hẹn chưa, bây giờ tự động lấy số trêи điện thoại rất dễ?"
"Ừm.. Mình quên mất, đợi lát mình nói với Đỗ Dật, anh ấy có người quen trong bệnh viện, đỡ phải đến lúc đó đứng xếp hàng."
"Cậu đó, hoặc quên hoặc kéo dài, chuyện thân thể sao có thể không quan trọng được?"
"Mình biết rồi, sau này mình sẽ yêu quý bản thân thật tốt, vì còn phải sống với cậu thật tốt mà."
Hàn Linh Hi dùng cả tay chân quấn quít lấy Chu Đình Vũ, hấp thu ấm áp từ cơ thể cô.
"Đình Vũ."
"Hửm?"
"Mình cảm thấy, mình cần phải nói lời xin lỗi với cậu về những hành vi trước đây mình làm với cậu. Khi đó, mình thật sự rất tệ với cậu."
"Sao bỗng nhiên lại nói đến chuyện này? Mình không để trong lòng mà.."
"Không có gì, chỉ muốn nói với cậu thôi."
Trêи đường về nhà, Hàn Linh Hi suy nghĩ rất nhiều chuyện. Cảnh ngộ của Hứa Hân khiến cô hiểu rõ, mình cũng có thể không có nhiều thời gian "tưởng rằng" như vậy cùng trôi qua với Chu Đình Vũ, lo lắng tương lai các cô trải qua thế nào.
Bạn bè bên cạnh, người nhà, những người xung quanh bạn, bọn họ hô hấp chung với bạn, sớm chiều ở chung, ôm nhau ngủ, thời gian thân mật ấm áp, lúc cãi vã chán ghét, thế nhưng mà bạn sẽ không cảm nhận được tầm quan trọng của sự hiện hiện của họ. Lên hẹn gặp nhau luôn là thời gian tới, nói sum họp luôn là hôm khác, càng thân thiết thì càng có lệ, vì luôn cảm thấy cùng lắm thì ngày mai gặp lại.
Nhưng mà mặt trời mọc lên mỗi ngày như thường lệ, và mỗi ngày mai sẽ không giống với ngày hôm qua, và không ai đoán trước được sẽ xảy ra điều gì.
Hàn Linh Hi tuyệt đối không muốn để cuộc sống lưu lại bất kỳ tiếc nuối nào, sự tồn tại của cô gái này quan trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. Còn có cả người mẹ thường xuyên đấu võ mồm với mình, người cha kiệm lời điềm đạm, không thể thiếu được.
Chu Đình Vũ nhìn Hàn Linh Hi chăm chú, đoán là cô bị xúc động bởi chuyện của Hứa Hân, ánh mắt càng dịu dàng hơn, "Không cần xin lỗi, cũng vì như vậy mình mới thích cậu."
"Mình chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi." Hàn Linh Hi quấn lấy tóc của Chu Đình Vũ, "Sớm muộn gì cha mẹ cũng sẽ biết tình cảm của mình và cậu vượt qua bạn bè, nếu như muốn bên cậu, mình phải kiên định dũng cảm như cậu. Cho nên mình sẽ từ từ để cha mẹ cảm nhận được chuyện của chúng ta."
"Vậy cậu định làm thế nào để bọn họ từ từ cảm nhận được?"
"Cụ thể làm thế nào thì giờ mình chưa nghĩ ra, sẽ luôn có cách mà. Đợi thời cơ chín muồi, chúng ta sẽ "công khai"".
"Vậy cậu nghĩ kỹ sau này sẽ đối mặt với ngăn trở gì rồi chứ?"
Nơi này là Trung Quốc, cố hương của các cô, trêи luật pháp vẫn chưa công nhận hôn nhân đồng tính, thậm chí có những người không biết gì về tình yêu đồng tính mà sợ hãi kỳ thị. Ngoại trừ đối mặt với áp lực đến từ cha mẹ mình và người thân, các cô còn phải chấp nhận tất cả chê bai và hiểu lầm của xã hội, dù sao thì có vài người luôn thích lấy cuộc sống riêng tư của người khác ra phán xét nhân phẩm và đạo đức mà quên đi năng lực và thể hiện trong công việc của đối phương. Chu Đình Vũ không xác định được Hàn Linh Hi có chuẩn bị kỹ càng hay chưa.
"Nếu như cha mẹ không chấp nhận, chúng ta cùng nhau cố gắng để cho bọn họ hiểu, về phần người khác, không sao cả, cũng đâu phải nhìn bọn họ ăn nhìn bọn họ uống đâu, chúng ta có thể hay không thì liên quan gì đến bọn họ?"