Trên đường Kỷ Y Bắc chạy đến nhà của Hà Chí Cương, đã nghe Dư Hiểu Dao nói kết quả giải thích cơ bản vừa rồi thẩm vấn mẹ Hà.
Bà ấy thừa nhận là bà đã giết Hà Chí Cương.
Kỷ Y Bắc thật sự không thể tưởng tượng nổi một người phụ nữ trung niên nhìn qua cũng không có mấy cân thịt, làm sao có thể cẩn thận, kiên nhẫn đem cắt chia từng bộ phận thi thể của Hà Chí Cương, thủ đoạn tàn nhẫn, khó có thể tưởng tượng.
Những vụ án cắt thi thể bình thường bị phát hiện nhiều lần là bởi vì những mảnh thi thể bị bọn họ bỏ ở ruộng hoang nên bị phát hiện, mà lần này hoàn toàn đem một người còn sống cắt thành xương trắng, ở trong vài giờ tan thành tro bụi.
Thật giống như là chưa từng tồn tại trên đời này.
Theo nội dung mà bà ấy thú nhận, buổi chiều ngày hôm đó Hà Yểu đột nhiên nói cho bà Hà Chí Cương suýt nữa dụ dỗ gian dâm cô, thật vất vả vùng vẫy mới có thể an toàn về nhà.
Đương nhiên, từ hiện tại xem ra, đó chỉ là Hà Yểu lừa bà thôi.
Mẹ Hà bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, buổi tối ngày hôm đó liền từ cầu thang bộ bị ngừng điện lên đi lên tầng 15, dùng chìa khóa mà Hà Yểu đưa cho bà mở cửa phòng, bởi vì Hà Chí Cương cũng không có cảnh giác bà nên nhân cơ hội này bà không tốn công mà một dao giết chết Hà Chí Cương.
Nhìn thấy máu tươi đầm đìa, dựa vào một hơi thở cuối cùng Hà Chí Cương ở trên mặt đất giãy dụa, mẹ Hà lúc này mới thoáng khôi phục lại lý trí, bắt đầu nghĩ xử lý khối thi thể này như thế nào.
Cuối cùng bà lựa chọn chặt xác, đồng thời lợi dụng bồn cầu đem một ít bộ phận thịt có vẻ nhỏ đều nhét vào trong cống thoát nước, mà một ít xương cốt còn thừa lại và đầu người hơi khó xử lý lại được bà đem ra ngoài.
Trốn tránh các loại camera, đi đường tắt đến một lò sát sinh ở vùng ngoại thành, đem những bộ xương cốt đó ném vào trong lò sát sinh, lúc này đột nhiên có một con chó dại hướng bà sủa một trận, bà đem đầu người ở trong túi ném cho nó, chờ đến sau khi bị nó cắn đến mặt hoàn toàn thay đổi rồi mới lại đem xương ném vào trong.
Làm xong những chuyện đó, bà mới dọn dẹp một chút rồi trở về nhà Hà Chí Cương lại lần nữa xử lý hiện trường xảy ra vụ án.
Chờ khi bà làm xong hết tất cả mới rời khỏi tiểu khu, thì trời đã tờ mờ sáng rồi.
Kỷ Y Bắc nghe xong, bình tĩnh hỏi: “Mẹ Hà chỉ có bằng cấp tiểu học, hơn nữa nhìn chính là một người phụ nữ bình thường, cô cảm thấy bà ấy có khả năng lên kế hoạch giết người hoàn mỹ như vậy sao?”
“Lúc đó tôi cũng có hoài nghi này”. Dư Hiểu Dao trả lời: “Bà ấy quanh co nửa ngày, mới nói ra thực ra là sau khi xảy ra chuyện bà ấy gọi điện cho Hà Yểu hỏi bà nên làm thế nào, những điều này đều là Hà Yểu nói cho bà ấy”
“Cái gì!”
Nháy mắt Kỷ Y Bắc cảm thấy sau lưng một trận lạnh người.
Dư Hiểu Dao vỗ vỗ vai anh, giống như trấn an nói: “Cũng miễn cưỡng được nói là quá khứ, bà ấy nói Hà Yểu vẫn luôn thích xem phim trinh thám, đây cũng là một chút thủ pháp nhìn thấy ở trong đó”
Kỷ Y Bắc tái mặt, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, rũ mắt xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Lúc này Chu Đông Hâm, người bị một cuộc điện thoại của cục cảnh sát gọi lên, đang tự lực cánh sinh tìm được Thư Khắc, người phụ trách vụ án bắt cóc này hỏi thăm tình huống.
Ai ngờ cũng bị một cuộc gọi điện thoại đoạt mạng khẩn cấp dọa đến hoảng sợ mà nhảy lên ba thước.
Đã đi vào nơi ở của đội buôn bán ma túy lớn nhất!
Chu Động Hâm ngay cả chào hỏi còn chưa lên tiếng, vừa ngắt điện thoại liền xông ra khỏi phòng làm việc, lưu lại Thư Khắc với vẻ mặt mơ hồ.
Thư Khắc nhìn đội trưởng đội ma túy đến không thấy bóng đi không thấy dấu kia biến mất ở khung cửa, qua ba giây, đột nhiên Chu Đông Hâm lại hừng hực quay trở lại, thò đầu vào trong.
“Này, cậu kia, gọi điện thoại cho đội trưởng của mấy người yêu cầu tiếp viện đi! Địa chỉ tôi sẽ gửi cậu ta!”
Dứt lời, anh ta lại nhanh như chớp không thấy bóng dáng.
Đợi cho đến khi Chu Đông Hâm vọt đến cửa sở cảnh sát, mới hoảng hốt nhớ ra hôm nay lúc đến đây là đi nhờ xe của đồng nghiệp đến!
Anh ta đang do dự ở ven đường gọi xe taxi hay là trở lại tìm người mượn chìa khóa xe cảnh sát, liền nhìn thấy một cô gái mặc cảnh phục ở đường đối diện đang đi đến.
Trong tay còn mang theo hơn mười cốc trà sữa.
“Này!”. Chu Đông Hâm hướng cô hét, giơ tay cao vẫy vẫy.
Hạ Nam Chi sửng sốt, xuyên qua đường đi qua, kỳ quái mà nhìn người đàn ông có làn da ngăm đen: “Anh gọi tôi?”
“Cô là người trong đội của Kỷ Y Bắc à?”
Hạ Nam Chi chưa phản ứng lại, theo bản năng mà gật đầu.
Còn không đợi cô phản ứng lại để giải thích, liền bị Chu Đông Hâm đẩy hướng đi đến ga ra đỗ xe của cảnh sát: “Nhanh lên nhanh lên, cô đưa tôi đi một chỗ, mẹ nó, hai năm cuối cùng cũng lộ ra dấu vết rồi!”
Hạ Nam Chi nhìn trang phục diễn ở trên người mình, nháy mắt liền hiểu anh ta đã đem cô trở thành hình cảnh ở dưới tay Kỷ Y Bắc mất rồi.
Cô kéo Chu Đông Hâm, ngón tay chỉ đường bên kia: “Xe của tôi ở kia”
Không hề nghĩ ngợi, Hạ Nam Chi liền vô cùng không kính nghiệp mà vắng mặt.
“Yô, được đấy”. Chu Đông Hâm hướng bên kia liếc nhìn một cái, nhìn thấy một chiếc xe cá nhân màu trắng, tán thưởng nói: “Rất có tinh thần cống hiến đấy, được! Đi!”
Lên xe, Chu Đông Hâm nhanh chóng gửi định vị địa chỉ cho Kỷ Y Bắc, lại ngắn gọn mà gửi đi một tin nhắn – “Buôn ma túy”.
Kỹ thuật lái xe của Hạ Nam Chi rất tốt, chẳng qua bình thường không có cơ hội phát huy, lúc này lại vào giữa trưa xe ở trên đường ít, lại là tình huống khẩn cấp như vậy, cô không chút do dự mà tự tin thể hiện tài năng lái xe của mình.
Dẫm chân ga, ở trên đường thành phố tốc độ đã đạt đến số 110km/h.
Theo quán tính Chu Đông Hâm hung hăng mà nện vào trên lưng ghế dựa, nghĩ thầm ‘cô gái này nhìn gầy yếu vậy, không nghĩ đến lái xe lái lại giống như là chạy như điên ở trên thảo nguyên ấy’.
Nghĩ như vậy, anh ta không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Nam Chi một cái.
Vừa rồi vội vàng sốt ruột nên không có để ý, nữ hình cảnh này thế nhưng là một mỹ nữ toàn diện!
Tay áo cảnh phục bị cuốn lên một tầng, lộ ra đoạn cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, dừng như không có lỗ chân lông, từ góc độ của anh ta nhìn, cái cổ nhỏ dài, ánh mắt trong suốt sáng sủa, đuôi mắt cong lên một độ cong, một cái đuôi ngựa gọn gàng linh hoạt, tóc mái mềm mại xõa ở trên trán, ẩn ẩn hiện ra vết sẹo nhàn nhạt.
Rất có dịu dàng lại va chạm với thô ráp, làm lòng người chấn động.
Một tay cô cầm tay lái, một tay để ở một bên, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu liền lưu loát nhanh chóng vượt xe qua, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, hiện ra ánh sáng nhạt.
“…”
Chu Đông Hâm nuốt nước miếng một cái, hầu kết chuyển động lên xuống, bỗng nhiên có chút dời không được tầm mắt.
Thật con mẹ nó đẹp!
Vừa xinh vừa ngầu.
Đẹp hơn gấp trăm lần so với hoa khôi theo đuổi anh ta hai năm lúc còn học đại học cảnh sát kia.
“Đúng rồi, giúp cảnh sát truy đuổi phạm nhân vượt qua tốc độ chắc là có thể miễn trừ đúng không?”. Hạ Nam Chi rút ra trục bánh xe biến tốc hướng người bên cạnh nhìn một cái, hỏi.
Chu Đông Hâm còn chưa có phản ứng lại, cứ thế mà gật đầu hai cái: “… Cái này đương nhiên có thể”
“Ok”. Hạ Nam Chi nhấn chân ga đến cùng, nháy mắt tốc độ lại nhanh lên hơn mười số.
“Đợi một chút!”. Cuối cùng Chu Đông Hâm phát hiện ra bất thường, giúp cảnh sát truy đuổi phạm nhân?
“Cô không phải cảnh sát sao?”
Hạ Nam Chi dù bận tối mắt mà vẫn ung dung gật đầu, ngoảnh mặt nháy mắt với anh ta nói: “Xem như… Người nhà của cảnh sát vậy?”
“A, người nhà của ai?”
“Kỷ Y Bắc”
Chu Đông Hâm sửng sốt, đột nhiên căm giận mà bộp một đấm lên đùi: “Tên tiểu tử Kỷ Y Bắc này kết hôn lúc nào đấy!… Hừ, một cô gái tốt như vậy bị tên lưu manh này dụ dỗ đi mất rồi”
Câu nói nhỏ giọng thì thầm phía sau, Hạ Nam Chi không nghe rõ.
Chẳng qua mấy câu phía trước lượng thông tin cũng đủ lớn, cô vừa lái xe vừa nghĩ kì thực tế bào não có chút không đủ dùng, qua vài giây sau mới giải thích.
“Không phải là kiểu người nhà đấy, tôi là em gái của anh ấy”
“A, là thế à…”. Chu Đông Hâm ngượng ngùng, nhìn chằm chằm sườn mặt của Hạ Nam Chi, thở ra một hơi.
Vẫn còn cơ hội, vẫn còn cơ hội.
Chờ sau khi Hạ Nam Chi chạy như bay đến địa điểm mà Chu Đông Hâm nói, xung quanh câu lạc bộ đều đã bị xe cảnh sát bao vây hết rồi.
Chu Đông Hâm mở cửa ra, chân dài bước ra lại rụt trở lại: “Cái đó… Cô ở đây chờ một lát, đừng chạy loạn đấy!”
Còn không đợi Hạ Nam Chi trả lời, Chu Đông Hâm đã cúi người bước ra cửa xe, nhấc lên dây barrier khom lưng đi vào.
“Chu đội! Ở xung quanh đây chúng tôi đã phong tỏa hết rồi, quần chúng bao vây quanh đây cũng được bí mật sơ tán rồi”
Chu Đông Hâm búng tay một cái, lấy súng ở bên hông ra: “Xác định bọn buôn bán ma túy vẫn còn ở bên trong sao?”
“Xác định, có người cung cấp thông tin của chúng ta ở bên trong, đeo máy nghe trộm vào đi, phó đội đang ở trong xe nghe lén”
Chu Đông Hâm nhìn vào trong xe một cái, người quay về sau vẫy tay, khom lưng tiến vào trong tòa nhà, anh nhanh chóng và nhẹ nhàng bước lên cầu thang, nghiêng người áp sát vào mép cửa, kề tai, nín thở tập trung im lặng.
Tiếp theo anh hướng về đội ngũ mười người ở phía sau làm động tác tay, một đội ngũ phối hợp ăn ý phân bố tốt trận địa.
Chu Đông Hâm linh hoạt cạy cửa ra, xoay người lăn vào trong phòng lại vững vàng nửa quỳ trên mặt đất, hai tay nắm chắc súng.
“Đừng nhúc nhích!”
Hạ Nam Chi ngồi ở trong xe, ngửa ở trên ghế ngồi, hai tay đan vào nhau để ở sau đầu, nhàn nhã mà nửa nằm.
Đột nhiên ánh mắt liếc nhìn mười cốc trà sữa mà vừa nãy vội vàng bị cô để ở ghế sau, lúc này mới nhớ đến.
Cô là đến giúp mọi người mua trà sữa mà.
Hạ Nam Chi nhanh chóng lấy điện thoại ra, không biết lúc nào đã để im lặng rồi, trong nhóm tổ kịch có hai tin nhắn của Lục Tiềm và đại ca camera gửi đến, đều là thúc giục cô làm sao còn chưa trở về.
“…”
Cô nhìn nơi này cách xa cục cảnh sát hơn mấy km rồi.
Có chút xấu hổ.
Sau khi do dự một lát đem chuyện vừa gặp được thổi phồng lên rồi gửi đi, chỉ là sửa đổi một chút, đem bản thân tích cực phóng xe đưa cảnh sát đến đây đổi thành bị bắt trợ giúp phá án.
Có lẽ tất cả mọi người đều nghe qua chuyện trước kia của Sầm Kính Lộ, lại cứ như vậy mà tin tưởng luôn.
Thậm chí đạo diễn còn dặn cô phải trợ giúp phá án cho tốt, không cần phải vội vàng trở về, hiện quay mấy cảnh không có phân đoạn của cô.
“Người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu được”. Hạ Nam Chi nói một câu, càng thêm yên tâm thoải mái.
Ngó nhìn mấy cảnh sát vây quanh ở bên kia lần trước cô cũng có gặp qua, lần trước khi cùng Kỷ Y Bắc cùng nhau đi đến nhà của Hoàng Nhã Hòa, còn đưa cho bọn họ mỗi người một cốc canh nóng.
Sau khi Hạ Nam Chi xách lên trà sữa vẫn còn ấm ở ghế sau, mở cửa xe đi qua, đối diện với Thư Khắc vừa mới đuổi đến nói.
“Uống trà sữa không?”
Thư Khắc cùng người bên cạnh bị lời nói cắt ngang, quay đầu nhìn thấy Hạ Nam Chi cũng vững vàng mà hoảng sợ: “A, Kỷ đội còn chưa đến, làm sao cô lại ở đây?”
Nói xong cậu ấy đưa tay nhận lấy trà sữa trong tay cô, lại nói cảm ơn.
Tuy rằng bình thường nói cảnh sát phá án không thể tiếp nhận đồ của nhân dân, chẳng qua Thư Khắc coi Hạ Nam Chi xem như là người cùng Kỷ đội có một nửa quan hệ không bình thường, cũng cảm thấy không sao cả.
“Mọi người, uống trà sữa!”
Cậu ta gào to, mọi người ở xung quanh đều xúm lại đây.
Lần truy bắt này thực ra xem như là công việc của đội phòng chống ma túy, chẳng qua là cùng với vụ án bắt cóc mà bọn họ phụ trách va chạm với nhau, hiện trường lại cơ bản mà ổn định xuống, hình cảnh ở bên ngoài cũng không có chuyện gì khẩn cấp.
Hạ Nam Chi híp mắt xuyên qua tòa nhà tối đen như mực nhìn qua một cái.
Chẳng qua cô không biết là, những người thô thiển được cô chia những phần trà sữa kia đang tụ tập thảo luận về cô.
Vụ án lần trước của Sầm Kính Lộ, mới đầu những lời mắng chửi của công chúng kỳ thực làm trong lòng bọn họ cũng không có thoải mái gì, sau đó đột nhiên Hạ Nam Chi lên tiếng, đem tất cả chửi rủa đều chuyển hết lên trên người cô.
Mà Kỷ Y Bắc cũng thúc giục bọn họ nhanh chóng sắp xếp và hoàn thiện hồ sơ vụ án, hầu như là nhắc trước nửa ngày rồi đem vụ án giết người liên hoàn náo động một thời gian, phát ra thông cáo chính thức cuối cùng, cũng là đem Hạ Nam Chi từ trong bạo lực internet cứu ra.
Mặc kệ nói như thế nào, dưới đáy lòng của những người này thực ra đều rất cảm ơn Hạ Nam Chi.
Cũng âm thầm nhận định người ‘vợ của đội trường’ này.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team)
Hạ Nam Chi không biết bản thân đã mạc danh kỳ diệu mà ‘thu mua’ được lòng của hơn nửa thành viên đội hình cảnh rồi, chỉ là nhìn kỹ vào bên trong, cho dù không nhìn thấy đồ có giá trị gì.
Cô không nhìn được vào trong hai bước, bỗng nhiên bị một người ở bên cạnh dùng sức đẩy mạnh.
“Như thế nào! Kiểm tra kĩ chưa! Buôn bán đều bị mấy người làm hỏng rồi!”. Bà chủ của câu lạc bộ lớn tiếng với Hạ Nam Chi.
Hạ Nam Chi bị bà ta đẩy lảo đảo lùi về phía sau một bước, đột nhiên truyền đến một cảm giác rất dày và ấm áp, đồng thời bên hông cô bị hai tay ôm lấy, dùng chút lực.
“Không sao chứ?”
Kỷ Y Bắc nhanh tay nhanh mắt tiến lên một bước đỡ lấy Hạ Nam Chi đang ngả về phía sau, chờ cô đứng vững, tay đỡ ở eo cô rất nhanh liền buông xuống.
Hạ Nam Chi quay đầu lại.
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt cô mày hơi nhíu lại, môi mỏng mím chặt, giữa khoảng cách của hai người thậm chí cô còn cảm nhận được hình dáng của khẩu súng đang chống ở sau lưng cô.
Thật con mẹ nó đẹp trai.
“Không sao”. Hạ Nam Chi lắc đầu, hướng bên cạnh lùi ra một bước.
Kỷ Y Bắc lạnh lùng liếc nhìn người kia một cái, trầm giọng hỏi: “Biết bao che buôn bán ma túy là tội gì không?”