Ngày mười sáu tháng một, Cảnh Thành lại có một vụ án mạng, vẫn là xảy ra ở trong nhà, không có camera ghi lại.
Kỷ Y Bắc ngáp một cái, trên tay cầm một cái túi trong suốt màu đen, ngón trỏ day day huyệt Thái Dương, hùng hổ mà gấp gáp bước vào cổng chính của cục cảnh sát. Ngày hôm qua tiểu khu xảy ra án mạng đột nhiên cúp điện, rạng sáng năm giờ hàng xóm báo án phát hiện thi thể. Trời còn chưa sáng Kỷ Y Bắc đã chạy đến chỗ xảy ra án mạng để điều tra manh mối, còn ngủ chưa đến năm tiếng.
“Ôi! Kỷ đội đến rồi!”
Thư Khắc Chính xuống lầu, đứng đối diện chào hỏi.
Kỷ Y Bắc đem cái túi màu đen trong tay đưa qua nói:
“Bối Tháp, cậu đem cái này đi đối chiếu với trường hợp 505 của ngày hôm qua đi. Xem có phải cùng một người làm hay không?”
Thư Khắc: “……Ồ.”
Có một đội trưởng sau thập niên 90 thật là tốt. Xử án rất dũng cảm mà cũng rất thận trọng. Bởi vì có một bộ phim hoạt hình tên “Thư Khắc và Bối Tháp” cho nên liền đem tên của cậu ấy đổi thành “Bối Tháp”.
Bộ dạng của Thư Khắc so với bộ dạng của Thư Khắc trong phim hoạt hình cũng rất giống nhau. Một bộ đôi gây họa chọc cho người khác phải chú ý, mặt rất nhỏ, nhưng thịt trên mặt lại rất nhiều, lúc cười rộ lên liền có hai dòng nếp đường pháp lệnh(*).
(*) Đường pháp lệnh: Chính là hai vết hằn chạy dài từ hai bên cánh mũi xuống dưới cằm (đường pháp lệnh hay được dùng để xem tướng).
Bước chân Kỷ Y Bắc không dừng lại, trực tiếp đi vào phòng làm việc của tổ chuyên án, ngón tay gõ ở trên cửa kính.
“Đều đến đủ rồi chứ? Chúng ta mở cuộc họp thôi.”
Mấy phút sau trong phòng tập hợp hơn mười người cảnh sát phụ trách vụ án này. Kỷ Y Bắc ngồi ở giữa, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, trên màn hình chiếu sau lưng để hai bức ảnh đầy máu me.
“Hai vụ án này, vết thương chí mạng của người bị hại đều ở ngực, hơn nữa nghi ngờ hung khí giết người đều là một con dao nhỏ rộng 2,5 centimet. Hai người bị hại đều ngã ở cửa, trước mắt suy đoán đối với hung thủ có quan hệ tương đối tin tưởng, ít nhất ở trước nhát dao đầu tiên thì người bị hại đều không có dấu hiệu vùng vẫy rõ ràng, cũng không có bảo vệ vết thương.”
Kỷ Y Bắc dừng lại một chút, thu hết vẻ mặt nghiêm túc của mọi người vào trong mắt, uống ngụm cà phê, ngón tay ở trên bàn phím gõ một cái. Tấm ảnh chụp tiếp theo hiện lên.
Là ảnh chụp cận cảnh hai cái đầu của người bị hại. Mắt phải đầm đìa máu tươi, tròng mắt bị người ta khoét đi.
Dư Hiểu Dao không khỏi nhíu mày. Cách làm tàn bạo như vậy làm cho cô nhìn thấy không khỏi giật mình.
“Kỷ đội, xác định là giết người liên hoàn chứ không phải là hành vi mô phỏng sao? Hai vụ án thậm chí cách nhau chưa đến 24 giờ.”
Kỷ Y Bắc chậm chạp lắc đầu nói:
“Chắc là không phải đâu. Hai người bị hại đều bị khoét đi mắt phải vào lúc còn sống”.
Phía dưới liền có tiếng hít vào.
Tin tức nạn nhân bị khoét mắt phải không được không bố, người bên ngoài không thể biết.
Kể cả có biết thì người bình thường đều sẽ làm một loại hành động mang tính trừng phạt như vậy sau khi người bị hại đã chết. Nhưng hai trường hợp này đều hoàn thành khi nạn nhân chưa tử vong, quá trùng hợp rồi!
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.
“Đội trưởng, dấu vết bảo vệ vết thương của người bị hại chỉ xuất hiện ở lòng bàn tay sao?”
“Đúng vậy. Có lẽ là dấu vết lưu lại sau khi nạn nhân ngã xuống do bị chém vào ngực. Cuối cùng trước khi hai nạn nhân còn chưa tử vong thì đã bị khoét mất tròng mắt, ở xung quanh cơ mắt bị thương còn phát hiện ra một lượng lớn tế bào bạch cầu.”
Điện thoại ở trên bàn đột nhiên rung lên một cái. Kỷ Y Bắc đưa tay lật điện thoại lại, là tin nhắn của Wechat.
Hạ Nam Chi: Xuống lầu ăn cơm.
“……”
Khóe miệng Kỷ Y Bắc nhếch lên, không trả lời, lại một lần nữa ấn chuyển hình ảnh, thay đổi sang hình ảnh tiếp theo trên máy chiếu, tiếp tục nói.
“Hung thủ có khả năng là một kẻ sát nhân trả thù trên mạng xã hội, rất có thể sẽ lập tức xuất hiện người bị hại tiếp theo. Hiện tại chúng ta phải cùng hắn tranh thủ từng phút từng giây. Dư Hiểu Dao, cô mang mấy người đi điều tra mạng lưới quan hệ của hai người bị hại, xác định có phải hay không là người quen gây án. Bối Tháp, mang theo hai người một lần nữa đi điều tra lại hiện trường. Những người khác đi tra thông tin cơ bản của hai người chết, theo dõi tình hình xung quanh. Tan họp!”
Mọi người thu xếp lại thông tin xong rồi lập tức phân tán đi điều tra.
Kỷ Y Bắc ngửa đầu uống một ngụm cà phê cuối cùng. Thời gian gấp nên nước vẫn chưa nóng lắm, bên dưới còn có một ít đường trắng còn chưa có tan, ngọt đến nỗi anh nhịn không được mà nhấp môi dưới.
Anh không vội vàng rời khỏi phòng họp, một mình ngồi quan sát ảnh chụp ở trong máy tính một lát.
Tấm ảnh đầu tiên là ảnh chụp của hai nạn nhân khi còn sống.
Mặc dù tướng mạo cũng không quá hấp dẫn người khác, nhưng mà ánh mắt lại rất đẹp, trong veo như đôi mắt của con nai, đuôi mắt dài mảnh vểnh lên, đột nhiên làm tướng mạo vô cùng tầm thường trở nên thật câu người.
Kỷ Y Bắc nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên đôi mắt kia của Hạ Nam Chi.
Anh thở dài, nghĩ thầm: Hy vọng cô đừng đem lời cảnh cáo tối hôm qua của mình xem như gió thoảng bên tai.
Tiếp đó, anh rất nhanh liền thay đổi quyết định. Kỷ Y Bắc mắng lên một tiếng, mạnh mẽ mà ấn xuống con chuột tắt máy chiếu phim.
Mẹ nó!
Hạ Nam Chi người này căn bản không biết sợ mà!
Kỷ Y Bắc đem cốc giấy ném vào trong sọt rác, nghiêng người dùng tay đẩy cửa phòng họp ra, lấy điện thoại ra trực tiếp gửi giọng nói để trả lời tin nhắn của Hạ Nam Chi: Tôi buổi sáng đi làm rồi, cô ở nhà?
Anh một lần nữa bỏ di động vào trong túi, vừa mới nhấc chân thì nghe thấy Tôn Kiểm của khoa pháp y gọi anh.
“Kỷ đội, trong kẽ móng tay của người bị hại số một dính ít vụn giấy, có màu nâu nhạt. Ngoài ra ở trên người của hai nạn nhân đều có một chút mùi rượu, nhưng hàm lượng còn ở trong máu chỉ có 0,003%, cho nên có lẽ là mùi của hung thủ nghiện rượu lâu năm lưu lại.”
“Ồ?”
Kỷ Y Bắc hơi nhướng mày nói:
“Đi, đi phòng thí nghiệm nói chuyện”.
Trong phòng thí nghiệm có mùi máu, có vẻ như bây giờ là mùa đông nên mùi gay mũi cũng ở một trạng thái nhất định mà bị đông cứng, còn không đến mức quá gay mũi.
“Trước mắt còn chưa xác định vụn giấy trong kẽ móng tay xuất hiện lúc xảy ra vụ án hay là đã có từ trước rồi.”
Kỷ Y Bắc khom lưng nhìn tỉ mỉ. Sau một lúc lâu đột nhiên chỉ vào một vết màu xanh lam nhạt trên cổ áo len của người bị hại hỏi:
“Đây là cái gì?”.
“À, là sơn móng tay”.
Kỷ Y Bắc vẩy vẩy cổ tay, rửa sạch tay, nhìn ngoài cửa sổ nói:
“Là lúc xảy ra án mạng lưu lại.”
“Hả?”
Tiểu Tôn sửng sốt:
“Sao lại nói như thế?”
“Người bị hại vừa bị giết đã được phát hiện rồi. Lúc đó hơi nước trên kính nhà vệ sinh của người bị hại còn chưa có tản ra, nhãn hiệu của quần áo còn chưa kịp xé, suy đoán thời gian tử vong là 7 giờ sáng. Người bị hại vừa mới tắm rửa xong, mới bôi xong sơn móng tay, sơn móng tay còn chưa khô. Cô ấy chắc là muốn đi hẹn hò. Lúc này chuông cửa vang lên, cô ấy đi mở cửa sau đó liền xảy ra án mạng.”
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.
Đã đặc biệt sơn móng tay để đi hẹn hò thì không có khả năng không đem vụn giấy ở trong kẽ móng tay nhặt ra.
Kỷ Y Bắc dùng khăn tay lau sạch ngón tay, quay đầu cười:
“Đây là suy đoán của tôi.”
“Không sai không sai. Giải thích như vậy liền rõ rồi.”
Tôn Kiểm vỗ tay một cái nói:
“Vậy có phải hung thủ chính là đối tượng hẹn hò của cô ấy hay không?”
“Kỷ đội?”
Kỷ Y Bắc trầm mặc một hồi, cho đến khi Tiểu Tôn gọi anh hai tiếng mới hồi phục lại tinh thần.
Anh chống đầu, hơi hơi nhíu mày. Không biết vì cái gì mà ánh mắt của hai người bị hại lại hiện lên ở trước mắt anh. Trực giác của anh biết không có khả năng là đối tượng hẹn hò của nạn nhân.
Đôi mắt.
Rốt cuộc với cái chết của bọn họ có quan hệ gì?
Chẳng qua cảnh sát chỉ có thể dựa vào chứng cứ, mà không phải là trực giác.
“Còn chưa rõ ràng. Tôi đã bảo Hiểu Dao điều tra mạng lưới quan hệ của người bị hại rồi.”
“Được. Vậy tôi trước hết đi điều tra vụn giấy màu nâu này.”
Tôn Kiểm nói xong liền cầm lấy vật mẫu chạy ra bên ngoài.
Kỷ Y Bắc hiếm khi cảm thấy có chút hoảng hốt.
__
Lúc Kỷ Y Bắc 15 tuổi, có một ngày Hạ Nam Chi đột nhiên được mẹ dắt đến nhà bọn họ, còn nói với anh, sau này cô sẽ ở chỗ này, phải gọi cô là em gái.
Lúc còn nhỏ ngoại hình của Hạ Nam Chi rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, lần đầu tiên Kỷ Y Bắc nhìn thấy cô, anh đã rất thích cô.
Cho đến hai ngày sau, phòng ngủ của anh bị chiếm. Kỷ Y Bắc bị đuổi đi ngủ ở phòng khách bên cạnh, còn cái phòng bị anh dán đầy các loại áp phích anh hùng kia thì trở thành phòng của Hạ Nam Chi.
Trẻ nhỏ đều vì loại chuyện như này mà rất dễ dàng chán ghét một người.
Huống chi Kỷ Y Bắc từ nhỏ nghịch ngợm phá phách không biết đã bị cha đánh biết bao nhiêu lần. Nhưng Kỷ Triết từ trước đến giờ cũng không to tiếng với Hạ Nam Chi. Cứ như vậy, trong lòng của anh liền càng thấy không cân bằng rồi.
Cuối cùng anh có thể được gọi là chung sống hòa bình với Hạ Nam Chi vì từ đó về sau mỗi khi anh phạm lỗi đều có thể đổ lên đầu cô, làm cho Kỷ Y Bắc vui vẻ trải qua mấy năm.
Có một lần nghỉ hè, anh chơi bóng ở trong phòng khách không cẩn thận làm vỡ TV. Mắt thấy cha mẹ sắp tan làm về nhà, anh liền gọi Hạ Nam Chi xuống lầu ngồi ở trên đống đổ vỡ kia, chờ cha vừa hỏi anh liền nói là Hạ Nam Chi làm, còn bản thân thì đang giúp cô sửa.
Hạ Nam Chi cũng chưa bao giờ giải thích.
Cô chỉ yên lặng cúi đầu, rất lâu sau mới nghẹn ra một câu:
“Xin lỗi.”
Thế là Kỷ Triết và Trần Khê liền cười an ủi cô:
“Tivi hôm qua đã vỡ rồi, vừa đúng lúc nên đổi cái mới thôi. Nam Nam đã làm một chuyện tốt đấy.”
Sau mấy lần như vậy, ngược lại Kỷ Y Bắc lại không muốn để cô thay mình chịu tội nữa.
Hạ Nam Chi lúc đó cũng không có đức hạnh như bây giờ.
Lúc đó, ấn tượng của Kỷ Y Bắc đối với cô chính là tâm lý u sầu, nhìn không thấy ánh sáng và tình thương. Cho nên anh không thích chơi cùng cô, nhưng sau đó lại không biết từ lúc nào, Hạ Nam Chi dần dần thay đổi.
Nhưng khứu giác trời sinh sắc bén và nhanh nhạy của Kỷ Y Bắc lại cho anh biết, Hạ Nam Chi thay đổi chẳng qua là ngụy trang ngoài mặt mà thôi.
Trong xương cốt cô vẫn là bộ dáng cũ.
__
Thoát khỏi hồi ức của mình, sự hoảng sợ trong đáy lòng của Kỷ Y Bắc lại càng nghiêm trọng thêm.
Anh mở điện thoại lên, lại có một tin nhắn Wechat.
Hạ Nam Chi: Phải đi về rồi, anh trai hôm nay làm sao lại quan tâm em như vậy?
Kỷ Y Bắc biết cô nói đi về là về khu nhà mà cô ở một mình, lười cùng cô trêu chọc:
“Bị em nói trúng rồi. Có vụ án giết người liên hoàn, một mình em phải cẩn thận.”
Bên kia rất nhanh liền trả lời. Lần này Hạ Nam Chi cũng gửi tin nhắn bằng giọng nói:
“Biết rồi.”
Khi nghe giọng nói kia thì Kỷ Y Bắc liền có thể tưởng tượng ra bộ dáng không thèm quan tâm của cô, nhất thời đen mặt đem điện thoại ném sang bên cạnh, cách một lúc lâu lại nhặt lên.
“Mắt của hai người bị hại có hình dáng rất giống của em.”
“Phải không? Còn có người có mắt đẹp như vậy sao? Có ảnh không?”
“……”
Kỷ Y Bắc rốt cuộc bị cô triệt để mà làm mất đi kiên nhẫn. Anh cũng lười để ý cô liền tắt điện thoại, chuẩn bị đi hiện trường xảy ra vụ án một chuyến.
Hạ Nam Chi từ tiểu khu Lục Thành đi ra liền trở về nhà. Cô trực tiếp kêu xe chạy đến tầng hầm, chuẩn bị đi thang máy đi lên.
“Đinh” Cửa thang máy mở ra.
Tay của Hạ Nam Chi đang cầm điện thoại để ở bên tai nghe giọng nói mà Kỷ Y Bắc gửi đến – Mắt của hai người bị hại có hình dạng rất giống của em.
Cô giương mắt, phát hiện Thân Viễn đang ở trong thang máy.
“Anh Viễn, anh đến tìm em hả?”
Thân Viễn ngẩng đầu, vừa thấy là Hạ Nam Chi thì lại bắt đầu ồn ào:
“Em có thể để anh bớt lo lắng chút được không? Này, hợp đồng ký xong rồi. Em xem đi.”
Hạ Nam Chi đi vào thang máy, cùng với Thân Viễn lên lầu.
Lúc đóng cửa nhà lại, cô ngẩng đầu, mắt nhìn camera ở đối diện cửa, trong lòng “Hừ” một tiếng. Mặc dù hung thủ thật sự biến thái muốn giết nữ sinh có ánh mắt đẹp thì cũng sẽ không ngang ngược đến mức hành động ở ngay dưới camera.
“Bộ phim này diễn với ai?”
Hạ Nam Chi hỏi.
Vẻ mặt Thân Viễn đáng khinh mà nhìn cô chớp mắt vài cái, vô cùng có tiết tấu mà nói:
“Chính em tự xem đi.”
“Mẹ nó, không phải là Lục Tiềm chứ?”
Hạ Nam Chi trợn mắt, lấy tay để lên cổ làm động tác cắt cổ.
“Bingo!”
“……”
“Làm gì vậy! Có biết bao ngôi sao nữ tuyến một đều muốn diễn chung với Lục Tiềm đấy. Chỉ có em là không vui thôi.”
Bộ dạng của Thân Viễn hận không thể rèn sắt thành thép(*).
(*) Hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được (nguồn: lylydancorner).
“Hai bộ phim đều diễn chung với Lục Tiềm, anh cũng không sợ em sẽ bị fans của anh ta gửi cho mấy lưỡi đao hả?”
Hạ Nam Chi không để ý đem điện thoại cầm lên, đột nhiên hiện ra một dòng tin nhắn.
Con mẹ nó!
Hạ Nam Chi muốn chửi bậy rồi!
Lục Tiềm: Nam Nam, nghe nói em cũng ở Cảnh Thành, buổi tối đi chơi một lát không?
Ông nội này tuyệt đối là muốn đùa chết cô mà!
“Kỳ thực phần lớn fans của anh ta cũng rất thích em đấy. Còn có một đám fans CP(*). Để anh nhớ lại xem nó tên gì ấy nhỉ? Còn rất khó nghe… À, là CP đáng giá.”
(*) Fans CP: yêu thích một cặp đôi nào đó.
“……”
Hạ Nam Chi lại trợn mắt, lắc lắc điện thoại nói:
“Lục Tiềm hẹn em buổi tối đi quán bar chơi.”
Thân Viễn đột nhiên hít vào một hơi, lấp tức phấn chấn mà đứng lên.
“Anh nói này, Lục Tiềm sẽ không có ý tứ gì với em chứ? Anh ta xuất đạo lâu như vậy đều không có chuyện xấu gì, chỉ có lần này là nhiệt tình đến sôi sùng sục.”
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.
Hạ Nam Chi nghe lời anh ta nói mà không hề đỏ mặt chút nào, ngược lại cảm thấy anh ta nói vô cùng có đạo lý mà gật đầu.
Còn không quên quạt gió và châm ít lửa:
“Cũng không nói chắc được. Bộ phim lần trước cũng là Lục Tiềm với đạo diễn đề cử em đấy. Có lẽ nào là vừa gặp đã thích không?”
Đôi mắt hẹp dài của Hạ Nam Chi híp lại, đuôi mắt nhẹ nhàng vểnh lên, trông giống như yêu tinh.
Lúc đó diễn viên nam chính đã sớm quyết định là Lục Tiềm rồi, mà nữ chính lại ở trong năm người mới mà chậm chạp không có quyết định. Sau đó cũng không biết Lục Tiềm là nhàn rỗi hay thế nào, giống như hoàng đế lật bài mà hướng lên người Hạ Nam Chi một chút liền quyết định luôn.
“Chuyện quan trọng như vậy thế mà cô cũng không nói cho anh biết!”
Thân Viễn oán giận nói.
Anh ta một tay cướp lấy điện thoại của Hạ Nam Chi, đánh chữ “Ok” và gửi đi.