Hoa Hồng Đỏ Và Súng

Chương 31: Tinh Tinh



Tuy nhiên, trước khi Hạ Nam Chi đóng cửa xe lại, cô thoáng thấy một cậu bé đang nấp sau cây thiết mộc lan lớn ở lối vào viện phúc lợi.

Cô nhìn chăm chú, quả nhiên là Thạch Đầu.

“Thạch Đầu!” Hạ Nam Chi hét lên rồi đi về phía cậu bé.

Kỷ Y Bắc quay đầu lại, nhanh chóng ra khỏi xe.

Thạch Đầu nhìn xung quanh, loạng choạng chạy về phía Hạ Nam Chi, ôm lấy chân cô: “Chị.”

Hạ Nam Chi cúi người: “Làm sao vậy?”

“Tối qua Tinh Tinh lại trở về rồi, có lẽ, có lẽ em nhìn nhầm rồi.”

Hạ Nam Chi sờ sờ mái tóc bồng bềnh của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Em trước nói cho chị biết, ngày hôm qua em nhìn thấy cái gì?”

“Có một chú, nói chuyện với mẹ viện trưởng, sau đó mẹ viện trưởng dẫn Tinh Tinh ra mang đi… mang lên xe.”

Hạ Nam Chi và Kỷ Y Bắc nhìn nhau, nhận ra rằng vấn đề này có thể không đơn giản như vậy.

“Tinh Tinh nguyện ý đi sao, em có hỏi Tinh Tinh đi đâu chưa?”

“Lần trước lúc cậu ấy đi thì không khóc, nhưng lúc về lại khóc. Lần này ra khỏi lớp học đã khóc rồi, em, em hỏi cậu ấy, nhưng cậu ấy không nói cho em…”

Sắc mặt Hạ Nam Chi nặng nề.

Đại khái đã đoán được là chuyện gì, mấy năm gần đây những sự việc như thế này cũng không ít.

“Bé ngoan.” Kỷ Y Bắc vỗ đầu Thạch Đầu, cúi người ôm cậu vào lòng, hất cằm lên trêu chọc cậu, thấy đứa nhỏ này nhìn thấy anh không khóc mà lại mếu máo.

“…”

Kỷ Y Bắc ngượng ngùng, lại nhét cậu vào lòng Hạ Nam Chi,

“Thạch Đầu, hôm qua lúc em gọi điện cho chị có ai nhìn thấy em không?”

“Gọi ở trong phòng mẹ viện trưởng ạ, sau đó mẹ đi vào.”

Hạ Nam Chi:…

Từ những gì Thạch Đầu nói vừa rồi, có thể thấy rằng viện trưởng cùng ‘nhóm người’ kia là đồng bọn, có lẽ là bà ta vào lúc Thạch Đầu đã nói hết với Hạ Nam Chi, lúc này việc chặn miệng Thạch Đầu đã không còn tác dụng gì nên đành phải đem Tinh Tinh quay trở lại.

Viện trưởng chắc cũng biết rằng nếu chuyện này lộ ra sẽ dẫn cảnh sát đến vì vậy bà ta hôm qua cũng không hành động hấp tấp.

Nhưng về sau, bà ta sẽ làm gì với Thạch Đầu?

“Kỷ đội, em nghĩ là…”

Kỷ Y Bắc ngắt lời cô, nói đầy ẩn ý: “Anh biết rồi, anh sẽ đến gặp quản lý ở đây để làm thủ tục, em trước tiên đưa cậu bé trở lại xe đi.”

Kỷ Y Bắc tùy ý bịa ra một lý do, nói rằng bố Thạch Đầu trong tù muốn gặp cậu nên muốn đưa cậu ra ngoài. Mặc dù trong lòng viện trưởng không muốn nhưng bà ta không có lý do nào khác để giữ Thạch Đầu ở lại nên bà ta đành phải đồng ý.

Cũng may, hôm qua bọn họ đã khẩn trương xử lý mọi manh mối.

Ngay cả khi cảnh sát thực sự nghi ngờ, lời khai của một đứa trẻ 4 hoặc 5 tuổi cũng không có tính đe dọa.

Sau khi hoàn thành các thủ tục, Kỷ Y Bắc gửi một tin nhắn cho đồng đội giải thích tình hình lần này, nhanh chóng cử một nhóm cảnh sát bí mật quan sát hành động của viện phúc lợi.

Khi quay lại xe, Hạ Nam Chi và Thạch Đầu đã ngồi ở ghế sau.

Kỷ Y Bắc nhìn ở băng ghế sau thấy Hạ Nam Chi đang ngồi yên lặng kiên nhẫn đợi anh, với dáng vẻ ngoan ngoãn. Lần này, trái tim vốn đã bị cọ bằng lông vũ bỗng chốc lại biến thành như mèo gãi nhẹ.

Khi xe chạy đến đồn cảnh sát, Hạ Nam Chi trở về đoàn phim như thường lệ, còn Kỷ Y Bắc thì dẫn Thạch Đầu đi vào phòng nghỉ bên cạnh, còn có nhiệm vụ quan trọng nên anh gọi một thực tập sinh đến chú ý cậu bé.

Lục Tiềm cũng đã từ máy bay trở về sáng nay, anh ta chỉ ngủ vài tiếng ở trên máy bay, vừa ngáp vừa duỗi eo chậm rãi bước lên cầu thang, một chút hình tượng của idol cũng không còn.

“Hi.”

Anh ta thản nhiên chào hỏi những người anh ta gặp dọc đường, cuối cùng đi tới chỗ Hạ Nam Chi, thản nhiên chỉ ngón tay sang bên cạnh: “Sao tôi vừa nhìn thấy Y Bắc mang theo một cậu bé đi làm?”

Hạ Nam Chi trang điểm được một nửa, cô mở mắt liếc ạm ta một cái, thản nhiên nói: “À, con của tôi và anh ấy.”

Ở bên kia, Kỷ Y Bắc còn chưa ngồi ấm mông thì đã nhận được tin nhắn của Chu Đông Hâm nói rằng khu vực lần trước họ quản lý của ông nội Phạm Tĩnh Chi có manh mối mới.

“Vậy tôi qua tìm anh.” Kỷ Y Bắc đứng dậy lấy áo khoác.

Bị Chu Đông Hâm từ chối: “Đợi một lát, tôi qua đấy, gặp mặt rồi nói.”

Kỷ Y Bắc sửng sốt: “Có chuyện gì vậy?”

Chu Đông Hâm thấp giọng nói: “Nói chuyện trực tiếp đi, cúp đây.”

Kỷ Y Bắc lờ mờ đoán rằng, Phạm Tĩnh Chi về mặt logic thì là thuộc thẩm quyền của Chu Đông Hâm, có manh mối thì cũng nên là qua đó điều tra, không nên là như hiện tại.

Trừ khi là ở chỗ họ có một số tai mắt khó để kiểm soát được.

Trước khi Chu Đông Hâm đến, Kỷ Y Bắc muốn đi tìm Thạch Đầu để tìm hiểu tình hình thì Dư Hiểu Dao đã đẩy cửa bước vào.

“Lão đại, tôi nghi ngờ đây là một vụ lạm dụng tình dục trẻ em.”

Cô mới biết rằng Tinh Tinh trong miệng của Thạch Đầu năm nay mới 6 tuổi, dễ thương và vui tươi. Thông thường, sau giờ học, nhiều bạn nam và nữ sẽ tụ tập quanh chỗ ngồi của cô bé để trò chuyện và chơi đùa.

Kỷ Y Bắc lại ngồi xuống: “Cô đã gặp đứa trẻ đó rồi?”

“Đúng, chúng ta có nên đưa viện trưởng viện phúc lợi và cô bé đến để điều tra không?”

“Trước tiên cứ đợi đã, như vậy rất dễ đánh rắn động cỏ. Tôi đã cử một đội đến quan sát hành động của viện phúc lợi, sẽ không có gì sai sót, có bằng chứng rồi cũng sẽ không quá muộn để ‘mời’ họ đến.”

Dư Hiểu Dao cau mày vươn vai nói: “Chúng ta đón Thạch Đầu đi có lẽ đã đánh rắn động cỏ rồi, nếu còn không hành động chỉ sợ bọn chúng sẽ tiêu hiểu hết manh mối.”

Kỷ Y Bắc nói với giọng trầm: “Bây giờ có thể chỉ đánh động trại viện phúc lợi thôi, chúng tôi vẫn không thấy những người ở bên trên. Cung cấp trẻ em là một cách để viện phúc lợi kiếm tiền. Họ có thể sẽ không muốn đánh động đến bên trên rồi bị cắt nguồn thu nhập đâu.”

Dư Hiểu Dao trừng mắt một chút, sắc mặt lại trầm xuống.

Kỷ Y Bắc: “Thứ chúng tôi muốn bắt chính là đầu dây của chuỗi ngành bất hợp pháp này. Nếu không, viện trưởng bị bắt thì vẫn sẽ có vô số viện phúc lợi và vô số trẻ em khác.”

“Y Bắc.” Chu Đông Hâm mở cửa đi vào, vẫy tay với anh và ra hiệu cho anh đi ra ngoài nói chuyện.

“Chờ một chút.” Kỷ Y Bắc nói nhanh: “Dư Hiểu Dao, cô lập tức sắp xếp vài người đi kiểm tra giám sát gần viện phúc lợi tối hôm qua, cũng như hồ sơ thẻ ngân hàng điện thoại SMS của viện trưởng, đồng thời kiểm tra thông tin của cô bé kia.”

“Rõ!”

Kỷ Y Bắc bước nhanh ra khỏi văn phòng, vỗ vỗ vai Chu Đông Ham: “Đi, vào phòng họp rồi nói.”

Hai người bước đến phòng họp ở cuối hành lang. Phòng họp này đã lâu không sử dụng, cũng chưa được dọn dẹp. Bàn bám đầy một lớp bụi, vừa mở cửa ra, anh có thể nhìn thấy bụi bay dưới ánh đèn.

Kỷ Y Bắc liếc nhìn hành lang và khóa cửa lại, chắc chắn rằng không có ai theo dõi.

“Có chuyện gì?”

Chu Đông Hâm mở cuốn sổ ra để trên bàn, ngắn gọn nói: “Lực lượng cảnh sát không còn trong sạch nữa.”

Kỷ Y Bắc cau mày: “Làm sao anh phát hiện ra?”

Chu Đông Ham lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động khác: “Điện thoại di động của tôi đã bị theo dõi và đã được cấy phần mềm. Cậu lưu số mới và liên lạc với tôi bằng sô này đi. Đừng dùng số kia nữa.”

“Lắp đặt phần mềm cần phải có thời gian. Anh có biết ai đã làm không?”

“Tôi không biết, tôi thường để điện thoại trên bàn, ai cũng có thể lấy được.”

Máy tính bật lên và âm thanh nền vang lên. Chu Đông Hâm nhanh chóng nhập một chuỗi mật khẩu, lấy trong túi ra một chiếc đĩa chữ U rồi lắp vào.

“Sáng nay tôi đến gặp ông nội của Phạm Tĩnh Chi. Ông ấy tìm thấy một ổ USB từ một con heo đất của Phạm Tĩnh Chi. Ông ấy không biết nó là gì, trước đây ông ấy cũng không tìm thấy nó. Tôi đã yêu cầu ông ấy đưa cho tôi.”

Sau đó, anh ta nhấp vào một tệp video trong đĩa U.

Kỷ Y Bắc kéo một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh.

Video vừa mở ra liền có tiếng kính vỡ, máy quay mấy lần rung chuyển quét qua phông nền được trang hoàng lộng lẫy, cuối cùng đặt ở trên người ba đứa trẻ.

Kỷ Y Bắc cau mày, các đường nét trên khuôn mặt anh như thắt lại.

Ba đứa trẻ chừng 5, 6 tuổi, đều thắt bím hai bên, không còn sức lực. Trên người không có quần áo, chỉ mặc một cái quần lót, hai tay bị trói ở phía sau quỳ xuống đất, trên vai lộ ra một đường đỏ ửng.

Lúc này, trong video có một giọng nam: “Thế nào, đã quen chơi với các cô gái 15, 6 tuổi rồi, giờ lại thử với loại trẻ nhỏ này à.”

Đến đây, hình ảnh đột ngột kết thúc.

Ngoại trừ ba cô gái, khuôn mặt của những người khác không được hiển thị trong toàn bộ video.

Chu Đông Ham khép lại video với vẻ mặt thất thần: “Cái này do Phạm Tĩnh Chi quay, nhưng cô ấy đã chết trước khi nói ra.”

“Sở của chúng tôi vừa điều tra ra một vụ án lạm dụng tình dục một cô bé. Có một cô bé trong video thuộc viện phúc lợi đó.” Kỷ Y Bắc ngước nhìn anh ta và nói với giọng trầm: “Tôi còn chính tay bắt được mẹ của cô bé đó vì tội lừa đảo.”

Chu Đông Hâm sửng sốt.

Rút ngay ổ USB ra và đưa cho Kỷ Y Bắc.

“Anh có thể tiếp tục điều tra trường hợp này. Tôi không tin sở của tôi.”

Kỷ Y Bắc nhận lấy, trong lòng chợt nhớ tới Phó cục, nhưng cuối cùng lại không nói gì, vỗ vỗ vai Chu Đông Hâm: “Đừng lo lắng.”

Chu Đông Hâm không ở lại lâu, sợ rằng người khác sẽ nghi ngờ, vì vậy anh ta đưa ổ USB cho Kỷ Y Bắc liền rời đi.

Sau khi Kỷ Y Bắc kiểm tra thấy điện thoại di động của mình không bị theo dõi, anh liền gửi video cho đội điều tra tội phạm.

Bất kể Phó cục có đáng tin hay không, nhưng một người từ trong quân ngũ đã vào sinh ra tử Kỷ Y Bắc không thể không tin tưởng.

Anh nhanh chóng triển khai công việc của mình, ngoài công việc đã giao trước đó, anh ra lệnh cho người đi kiểm tra bối cảnh khu biệt thự nơi xuất hiện trong video.

“Có manh mối gì không?” Một giọng nữ đột nhiên vang lên sau lưng anh.

Hạ Nam Chi không biết đã đứng đó từ lúc nào, cô đã thay một chiếc áo khoác đen, một chiếc áo phông đen phủ kín chân, và một đôi bốt ngắn cũn cỡn bên dưới.

“Sao em ở đây?” Kỷ Y Bắc giật mình và đặt điện thoại xuống.

Sự bối rối sáng nay đã bị sự việc của Thạch Đầu phá vỡ, nhưng anh vẫn còn hơi khó xử khi nhìn thấy cô, ngay cả Hạ Nam Chi cũng bỏ đi những trò đùa thường ngày của mình.

Hạ Nam Chi cầm trang phục cảnh sát trong tay: “Em đi trả trang phục, em không tìm được đường.”

“Trả trang phục làm gì?”

“Em diễn xong rồi, ‘hy sinh’ một cách anh dũng.”

Kỷ Y Bắc chế nhạo, cầm lấy quần áo trên tay ném xuống bàn: “Sau này anh giúp em trả lại.”

Hạ Nam Chi nhướng mày cười tủm tỉm, trong nháy mắt trở lại nghiêm túc: “Em vừa rồi nghe anh nói video gì đó, có liên quan đến Thạch Đầu sao?”

“Đúng vậy, có khả năng là một vụ lạm dụng tình dục trẻ em quy mô lớn.” Kỷ Y Bắc không giấu giếm cô.

Hạ Nam Chi sửng sốt, nhặt lại quần áo ném trên bàn, nói: “Em tự mình trả lại quần áo. Hiện tại anh nên đi điều tra đi.”

Kỷ Y Bắc quay đầu liếc nhìn cô: “Không phải em không tìm được chỗ à?”

“Lừa anh đấy.” Hạ Nam Chi nhún vai.

Cố tình bước vào, mũi giày chạm vào ngón chân Kỷ Y Bắc rồi thúc nhẹ.

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.