Đèn đường được bật lên, ánh đèn mờ ảo, khi chiếu lên tuyết tạo ra chút cảm giác ấm áp.
Kỷ Y Bắc cầm một quyển sổ từ biệt thự bước ra. Vừa ra ngoài thì anh đã nhìn thấy Hạ Nam Chi đang ngồi trên chiếc ghế dài dưới ngọn đèn.
Hóa ra cô vẫn còn ở đây. Anh còn cho rằng cô sớm đã không còn kiên nhẫn mà rời đi. Anh vừa bị Hoàng Nhã Hòa, người mà nói cũng không ra hơi kia giữ lại một tiếng rưỡi đồng hồ mới có thể đem mọi việc hỏi cho rõ ràng. Anh đột nhiên cảm thấy Hạ Nam chi trở nên dễ thương hơn.
Dư Hiểu Dao chạy đến, kể lại những lời vừa nãy Hạ Nam Chi đã nói cho Kỷ Y Bắc, lại nói thêm: “Vừa nãy cô ấy định đi, tôi đã giữ cô ấy lại rồi.”
Kỷ Y Bắc gật đầu, lấy từ trong túi ra viên kẹo cao su không biết có từ đâu. đưa cho Hạ Nam Chi.
“Tí nữa mời em ăn cơm. Ở lại đợi một lúc nữa.”
Hạ Nam Chi nhận lấy kẹo cao su, bóc vỏ rồi cho vào miệng.
Kỷ Y Bắc hỏi: “Nhớ ra bàn tay trong trí nhớ của em nhìn thấy trong hoàn cảnh nào chưa?”
“Không có ấn tượng.” Hạ Nam Chi cầm chai nước khoáng dưới chân lên nói: “Mở cho em.”
Kỷ Y Bắc cười: “Khi nào em nhớ ra thì anh mở cho em.”
Đột nhiên Thư Khắc chạy tới, hốt hoảng nói: “Kỷ đội! Có manh mối mới về một dấu vân tay! Dấu vân tay rõ ràng đã được để lại trên mặt gương trong nhà vệ sinh của nạn nhân số ba!”
“Có thể so sánh với kho vân tay trong các vụ án không?”
“Không thể. Từ trước đến nay chưa có bản ghi chép lại.”
Kỷ Y Bắc im lặng, đưa tay lên xoa cằm, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Hung thủ sẽ không phải là người lỗ mãng đến mức để lại dấu vân tay ở hiện trường vụ án như vậy chứ?
“Cậu gửi dấu vân tay này cho Tôn Kiểm. Trước đó tôi đã bảo cậu ấy kiểm tra một dấu vân tay khác. Cậu nói lại với cậu ấy, cậu ấy sẽ hiểu.”
“Vâng!”
Dư Hiểu Dao nói: “Đúng rồi đội trưởng, lúc chiều anh nói mấy anh em nhân viên trong ba tổ chuyên nghiệp tiến hành điều tra sơ bộ, nhưng trước mắt không có người nào phù hợp với các đề mục đã đưa ra.”
Kỷ Y Bắc lại một lần nữa trầm mặc.
“Kỷ đội.” Hạ Nam Chi lên tiếng: “Tại sao hung thủ lại lưu lại dấu vân tay trên gương trong nhà vệ sinh?”
Chẳng lẽ hắn ta còn đi quanh nhà sau khi đã gây án sao?
Kỷ Y Bắc chơi đùa với cây bút trong tay, viết vội một số thứ vào trong quyển sổ. Sau một lúc cân nhắc liền quyết định nói với Hạ Nam Chi một số chi tiết của vụ án.
Cũng có ý muốn khiến cho cô biết sợ một chút.
“Buổi sáng đã xem qua Weibo rồi chứ? Hung thủ viết câu chuyện thao thao bất tuyệt đó ở trong nhà của nạn nhân, thứ được dùng không phải mực đỏ mà là máu của chính nạn nhân. Vì vậy mà hiện trường xuất hiện một khoảng trống giữa vũng máu, cũng có thể hung thủ đã đi vệ sinh…”
Anh vẫn chưa nói xong thì Hạ Nam Chi đột nhiên bật dậy, cúi xuống bên cạnh một cái cây mà nôn.
“Này… Em không sao chứ?” Kỷ Y Bắc sửng sốt.
Hạ Nam Chi vội vàng cầm lấy chai nước chưa được mở nắp kia, dùng sức vặn mở, ngửa đầu uống hai ngụm.
Kỷ Y Bắc bước tới trước, vuốt vuốt lưng cho cô, có chút an tâm nói: “Tri thức chính là sức mạnh. Câu nói này quả là không sai.”
“?” Hạ Nam Chi vừa tức vừa khó hiểu.
Kỷ Y Bắc nâng cằm ra hiệu cô nhìn vào chai nước trong tay.
“…”
Hạ Nam Chi nôn đến mức mặt trắng bệch, son tô trên môi cô trông càng đỏ hơn.
“Anh có bệnh à?” (một câu mắng người)
Cô đứng dựa vào gốc cây, nhắm mắt hít thở sâu, cuối cùng cũng ổn định được hơi thở.
Kỷ Y Bắc từ xa mang qua cho cô một cốc nước nóng. Hạ Nam Chi uống xong, ánh mắt rơi vào vỏ kẹo cao su rơi trên mặt đất.
Toàn thân Hạ Nam Chi dường như cứng lại.
“Kẹo cao su từ đâu ra?”
“À, chắc là từ quán bar lần trước.”
…..
“Em nhớ lại rồi.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Giọng nói của Hạ Nam Chi một làn khói mờ ảo trong đêm đen, một tia sáng xoẹt qua trong đầu, Kỷ Y Bắc nhìn vào hồ sơ của cô, phảng phất như một hồ sâu tĩnh mịch.
“Là người pha chế của 198.”
Kỷ Y Bắc sửng sốt.
“Lần trước hắn ta còn hỏi em có phải Hạ Nam Chi không?”
Kỷ Y Bắc cau mày, nhanh chóng lấy bộ đàm ra nói: “Đội hai mau thay đổi thường phục và tập chung tại cổng lớn trong vòng hai phút để đi bắt giữ nghi phạm!”
Anh vừa nói vừa chạy đến bên cạnh xe, mở cửa ra nhanh chóng cởi đồng phục cảnh sát rồi mặc vào một chiếc áo khoác da bò, lại mặc vào một cái quần tây rộng thùng thình, động tác nhanh nhẹn, bước chân không dừng, lại vừa gửi một tin nhắn cho Dư Hiểu Dao bàn giao công việc.
Đêm đó lúc vào quán bar anh cũng đã nghi ngờ người pha chế đó rồi, nhưng chỉ là suy đoán của bản thân anh. Ly rượu mà anh đưa cho Tôn Kiểm chính là cái ly mà người pha chế đã chạm vào.
“Đều đến đủ rồi chứ?”
Kỷ Y Bắc liếc nhìn một lượt, vung tay nói: “Đi hai xe, tôi dẫn đội. Trước tiên đi quán bar nghe ngóng đã, đợi tôi thông báo rồi các cậu mới được vào bắt người.”
“Tuân lệnh!”
Kỷ Y Bắc nhanh chóng vòng qua chiếc xe, chạy vào ghế lái rồi ngồi xuống.
Cùng lúc đó, cửa bên ghế phụ được mở ra, một mùi thơm nhẹ phả vào bên trong.
“Làm gì vậy?” Kỷ Y Bắc giật mình, lông mày đều dựng cả lên, nhìn chằm chằm vào Hạ Nam Chi đang ngồi bên cạnh.
Hạ Nam Chi nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Em cũng muốn đi.”
“Đừng có làm loạn. Anh đã bảo Dư Hiểu Dao sau khi kết thúc công việc sẽ đưa em về rồi.” Kỷ Y Bắc vội nói: “Nhanh xuống xe!”
“Anh cảm thấy hung thủ có hứng với em hay với anh hơn?”
“Chính vì hắn có hứng thú với em hơn nên mới không thể cho em đi theo.”
“Bất kể thế nào thì bố em cũng là cảnh sát. Em tự có chừng mực.”
“…”
Kỷ Y Bắc im lặng, biết rằng mình không thể thuyết phục được Hạ Nam Chi nên anh nhìn cô với vẻ mặt rất tức giận rồi cầm bộ đàm lên nói: “Chốc nữa nhớ bảo vệ Hạ Nam Chi. Hung thủ rất có thể ra tay với cô ấy!”
Đạp ga lên hết tốc độ, ‘bùm’ một tiếng, xe chạy trên đường như một mũi tên.
Ánh mắt Kỷ Y Bắc sâu thẳm, môi mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng.
Hạ Nam Chi không thể không nhìn chằm chằm vào anh, chiếc áo khoác da bò bên ngoài, chiếc áo trắng bên trong, mũ lưỡi trai đen đội trên đầu.
Âm thầm trong lòng phun nước miếng gu thẩm mỹ của anh, so với cảnh phục đẹp hơn nhiều!
Cuối cùng đuôi xe đảo một cái, đầu Hạ Nam Chi theo quán tính đập vào cửa sổ: “A…”
“Vẫn còn biết đau à.” Kỷ Y Bắc liếc cô một cái, soi gương chiếu hậu đem áo kéo làm ra vẻ có chút không chỉnh tề.
“Chốc nữa chỉ cần đứng bên cạnh anh. Đừng có tự mình chủ trương.”
“Biết rồi.”
Hạ Nam Chi cũng học theo anh, đem bản thân mình chỉnh sửa lại một lượt.
Áo khoác bị cởi ra, áo len cổ rộng bên trong bị kéo lệch một bên, lộ ra một bên vai thanh mảnh, ngón trỏ nhẹ nhàng chấm một chút son trên môi bôi lên hai má. Má cô nhanh chóng ửng hồng, nhìn như đang say rượu.
Cải trang xong rồi, Hạ Nam Chi yếu ớt cười với người đàn ông bên cạnh, nháy mắt hai lần nói: “Đi thôi.”
Giọng nói của Tôn Kiểm phát ra từ tai nghe của Kỷ Y Bắc: “Kỷ đội, hai dấu vân tay này trùng khớp nhau!”
Kỷ Y Bắc tháo tai nghe vứt sang một bên, trao đổi ánh mắt với Hạ Nam Chi rồi cùng cô xuống xe. Anh thì thầm trên đầu cô: “Cẩn thận một chút.”
Trái lại Hạ Nam Chi vươn cánh tay dài ra trấn an, vỗ vỗ vai anh nói: “Thả lỏng đi, Kỷ đội.”
Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, những ánh đèn nhấp nháy mơ hồ xoẹt qua những khuôn mặt đang say và mơ màng. Những viên gạch sáng màu trên quầy bar phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, mang đến cảm giác hơi lạnh.
Kỷ Y Bắc châm một điếu thuốc, hút một hơi một, cũng không vội vàng, liếc qua lại trong làn khói thuốc. Anh cúi đầu gõ nhanh trên di động: “Hung thủ có thể không ở trong quán bar. Chú ý bên ngoài.”
“Anh đẹp trai, rượu của anh đây.”
Một người đẹp trang điểm đậm, eo thon gợi cảm đi từ quầy bar bên kia đến, đặt hai ly rượu lên bàn.
“Cô là chủ quán bar?” Kỷ Y Bắc vuốt ngực, nhếch mép cười nói: “Mỹ nữ dáng người không tồi.”
“Ôi, anh đẹp trai thật là có mắt nhìn. Tôi tưởng cô gái bên cạnh anh là bạn gái của anh chứ?”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Hạ Nam Chi uống cạn ly rượu, đầu lưỡi không biết có ý hay vô ý quét qua miệng cốc nói: “Tôi là em gái của anh ấy, không xen vào chuyện hai người đâu.”
Chủ quán bar từng chút một câu lấy tay của Kỷ Y Bắc đang đặt trên bàn, chạm vào nút áo cài trên cổ tay anh, nhưng lại nói chuyện với Hạ Nam Chi: “Hai anh em còn cùng nhau đến quán bar sao?”
Kỷ Y Bắc mơ hồ nháy mắt với cô, để cô bất động mà sờ tay mình, nói: “Làm sao có thể là em gái chứ?”
“Anh đẹp trai.”
“Sao vậy?”
“Có vẻ là anh không thích em rồi.”
“Sao thế?”
Chủ quán bar bấm hai ngón tay vào cổ tay anh, nói: “Mạch đập không nhanh chút nào.”
Mạch đập rất ổn định, không có chút gợn sóng nào.
Kỷ Y Bắc bật cười, xoay người lại nắm lấy tay cô ta, nhẹ nhàng xoa xoa: “Vậy để anh ra ngoài chạy một vòng rồi lại về tìm em, nhé?”
Gương mặt vô cảm của Hạ Nam Chi bị những câu nói của anh làm cho ấn đường nhảy lên.
“Anh ý, đáng ghét!” Chủ quán bar buông tay anh ra, sờ lên cơ ngực của Kỷ Y Bắc, khóe môi nhếch lên nói: “Anh đẹp trai đang làm công việc gì thế?”
“À, lúc trước không thích học tập, cũng không thi đỗ đại học, bị bắt đi lính vài năm.” Kỷ Y Bắc tùy ý bịa ra câu chuyện.
“Năm ngoái mới được thả về.”
“Hóa ra là một anh lính à. Vậy… Vậy không phải là rất lợi hại sao?”
Đoạn ngừng giữa câu của lời này rất có hàm ý, vừa ám muội vừa câu người.
Kỷ Y Bắc lùi về phía sau, lảng tránh tay cô ta, một lần nữa ngả ngớn mà bắt lấy, nhướn mày: “Cô nói xem.”
Chủ quán bar ngồi trên ghế cười duyên dáng, nghiêng người về phía trước, lộ ra mảnh ngực trắng như tuyết, nói: “Hôm nay anh đến chỉ là để uống rượu với em gái sao?”
Kỷ Y Bắc có chút động tâm, cuối cùng cũng đem đề tài nói chuyện nói đến đây.
“Không phải. Trước đây cô ấy đến quán bar của cô phát hiện ra một tên rất thú vị, cho nên liền kéo tôi đến đây để tìm.”
“Yo, là ai? Nói với chị, tất cả những vị khách từng đến đây chị đều quen biết.”
Hạ Nam Chi xuất thân từ khoa diễn xuất chuyên nghiệp, đôi mắt đen láy chớp chớp, lông mày hơi nhíu lại, hai má ửng hồng, một chút xinh đẹp lại thêm một chút xấu hổ.
“Em là một người cuồng tay đẹp. Em cũng không nhớ anh ấy nhìn như thế nào nữa, nhưng tay thì rất đẹp. Tối qua em đến tìm bạn, chính anh ấy còn dẫn em đi đấy.”
“Nói nửa ngày, ý em là người pha chế sao?”
Hạ Nam Chi giả vờ sững sờ, một lúc sau mới gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chị có ảnh của tất cả bọn họ đây. Chị cũng không biết ai có bàn tay đẹp như thế nữa.” Chủ quán bar rút điện thoại từ túi quần ra, mở lên một bức ảnh chụp tập thể, đẩy lên trên bàn nói: “Em nhìn xem.”
Hạ Nam Chi cắn ngón tay, chăm chú nhìn, thật giống như một hoa si đang tìm kiếm trai đẹp vậy.
Cuối cùng, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào một người đàn ông ở góc bên trái bức ảnh. Trong số những người pha chế, hắn ta cũng không được tính là cao. Mặc dù hắn ta đang cười nhưng Hạ Nam Chi dường như có thể cảm nhận được ý cười u ám mà rùng rợn của hắn.
“Người đẹp, hình như là anh ấy, nhưng mà có vẻ hơi lùn. Em lúc ý cũng không chú ý lắm, nhưng có vẻ vẫn rất đẹp trai đấy.” Hạ Nam Chi chỉ vào một người và hỏi.
“Anh ta? Em cũng không cần nhìn anh ta đẹp trai hay không nữa. Hết ca trực đêm qua anh ta đã xin nghỉ việc rồi.”
Tranh thủ lúc bà chủ đang cúi đầu nói, Kỷ Y Bắc và Hạ Nam Chi liền liếc nhìn nhau một cái.
Đến muộn mất rồi.
“Hả? Tại sao mỗi lần là người em thích thì lại nghỉ việc chứ?” Hạ Nam Chi tức giận đánh lên người Kỷ Y Bắc một cái, mắc nhiếc: “Tất cả là tại anh! Hôm qua em đã nói với anh rồi mà anh còn không để ý đến em!”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Kỷ Y Bắc khịt mũi, từ trên chiếc ghế cao ngồi thẳng dậy, một châu câu lấy, cúi đầu nhìn bức ảnh nói: “Thế này mà là đẹp trai à? Ánh mắt của em có vấn đề à?”
Hai người hợp tác rất ăn ý. Hạ Nam Chi lập tức nói: “Anh thì biết cái rắm gì! Này, người đẹp, còn bức ảnh nào nhìn gần hơn không?”
Chủ quán bar lướt ngón tay to sơn đỏ của mình trên màn hình vài lần.
“Đây, chính là tấm này.”
Hạ Nam Chi nhìn kỹ rồi chửi một câu: “Khốn kiếp!”
Cô ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong ly, đặt lên bàn ‘rầm’ một tiếng rồi hưng phấn nói: “Em thích ngoại hình như thế này! Tên là gì? Có biết đi đâu làm việc rồi không?”
“Này, tôi nói cô gái nhỏ của anh cũng thật là bệnh. Người này tên Sầm Kính Lộ, có lẽ là anh ta đã không còn ở Cảnh Thành nữa rồi. Trước khi nghỉ việc anh ta có nói bạn gái anh ta xảy ra chuyên, cần anh ta về giúp đỡ.”
Động tác hút thuốc của Kỷ Y Bắc ngừng lại, dư quang nhìn thoáng qua Hạ Nam Chi, ngay lập tức bình tĩnh lại.
“Anh ta có bạn gái rồi đấy…”
Hạ Nam Chi mặt như đưa đám nói: “Chị chẳng nói sớm. Bạn gái anh ấy xinh bằng em sao?”
“Chị nào đã gặp đâu. Còn chưa đến quán bar một lần nào. Nhưng mà hai người họ còn rất dính nhau đấy. Bị chị mấy lần bắt gặp đang gọi điện cho nhau trong giờ làm việc nữa.”
Chủ quán bar cầm lấy một điếu thuốc mỏng có đầu lọc màu hồng, ngậm trong miệng nhưng không châm lên. Sau khi liếc nhìn Hạ Nam Chi xong lại nói:
“Nhưng mà không biết chừng em có hy vọng đào được góc tường nhà người ta cũng nên.”
“Hả? Tạo sao?” Hạ Nam Chi lấy điện thoại ra, bình tĩnh mà chụp bức ảnh trên màn hình gửi cho Kỷ Y Bắc.
“Chị đoán là trước đó bọn họ đã chia tay rồi. Lâu rồi mà chả có động tĩnh gì. Cũng không biết tại sao mà đột nhiên lại làm hòa rồi.”
“Vậy sao?” Hạ Nam Chi cười, trông giống như một con mèo lười biếng.
Chủ quán bar liếc nhìn chiếc vòng Cartier trên cổ tay cô một cái, cười một tiếng.
“Vừa có tiền vừa xinh đẹp như em, có ai mà không thích chứ.”
Kỷ Y Bắc lắc nhẹ ngón trỏ, gạt tàn thuốc đi. Đột nhiên nhớ tới gì đó, hô hấp của anh nháy mắt trở nên căng thẳng.