Hạ Nam Chi đứng lên đi ra cửa, tay đặt ở trên cửa vừa muốn mở ra, đột nhiên nhớ đến cảnh cáo liên tục gần đây của Kỷ Y Bắc, đi đến gần mắt mèo nhìn.
Người đàn ông ngoài cửa mặc quần áo lao động màu xanh lam, trong tay ôm một cái thùng vừa vặn che khuất mặt.
Mà lúc cô thu lại tầm mắt tính mở cửa, lại liếc đến băng dán vết thương trên tay của người đàn ông đó.
Thân thể Hạ Nam Chi lập tức căng thẳng, nhanh chóng lấy điện thoại ra, phát hiện một phút trước thế mà có một thông báo cuộc gọi nhỡ của Kỷ Y Bắc.
Gọi lại, điện thoại đầu bên kia rất nhanh được nhận, còn chưa đợi cô nói chuyện, Kỷ Y Bắc liền ầm ầm một trận: “Nghe đây, rất có khả năng hung thủ sẽ đi tìm em, ngàn vạn lần không được mở cửa cho nhân viên chuyển phát nhanh!”
“Hung thủ đang ở ngay trước cửa.” Hạ Nam Chi hạ giọng nói.
Kỷ Y Bắc hít một hơi, tay cầm điện thoại lập tức nắm chặt: “Đừng sợ, bọn anh đang trên đường đến chỗ em rồi.”
Anh vừa nắm rõ được tình hình liền ra lệnh hai đội mang súng truy bắt, Kỷ Y Bắc nhìn tình hình giao thông, lại bảo hình cảnh lái xe đi đường tắt.
Hạ Nam Chi hỏi: “Em giúp anh giữ chân anh ta. Em sợ em không trả lời một lát nữa anh ta liền đi luôn.”
“Không cần. Nghe rõ, có thể hung thủ có kính nhìn trộm, lập tức lấy đồ gì để che mắt mèo đi.”
Hạ Nam Chi sửng sốt, cuối cùng nhổ ra kẹo cao su ở trong miệng dán lên trên mắt mèo, lại mạnh mẽ mà ấn xuống: “Được rồi.”
“Có ai không, chuyển phát nhanh!”
Người ở ngoài cửa lại hét, có chút không kiên nhẫn mà ấn chuông cửa ba lần.
“Em đem điện thoại mở loa lên, âm lượng chỉnh đến mức lớn nhất, đem điện thoại đến gần cửa.”
“Được.” Hạ Nam Chi làm theo lời anh nói.
Vài giây sau liền truyền ra giọng nói của Kỷ Y Bắc.
“Tôi có mua đồ gì đâu, có phải hay không anh nhầm địa chỉ rồi?”
Người ngoài cửa ngừng một lát, mắt mở to, không dám tin mà xác nhận thông tin chuyển phát nhanh mấy lần: “Không sai mà! Người nhận hàng là Hạ Nam Chi.”
Kỷ Y Bắc lại hét: “Người anh em anh đừng nói lung tung nữa, đây chỉ có tôi và vợ tôi, Hạ Nam Chi này thật sự không ở đây, lát nữa vợ tôi lại cãi nhau với tôi.”
“Đây không phải là nhà số 4 phòng 128 sao?”
“Đúng vậy, có phải cô gái kia điền thông tin sai rồi không? Tôi thấy anh vẫn nên là về sớm chút đem vấn đề của đơn hàng đi giải quyết đi.”
Ngoài cửa im lặng một hồi.
Hạ Nam Chi một lần nữa đổi thành kiểu ống nghe, đi đến ban công nhìn ra hành lang nói: “Ngoài cửa không có tiếng động rồi, đến bây giờ anh ta vẫn chưa đi. Anh lúc nào thì đến?”
“Lập tức đến.” Kỷ Y bắc lại hỏi: “Em ở ban công? Mau đi vào đi, đừng để anh ta phát hiện.”
Ngoài cửa người đàn ông đem hộp chuyển phát nhanh vứt ở cạnh chân, từ trong ba lô lấy ra kính nhìn trộm, hướng mắt mèo chụp lại, nhẹ nhàng xoay tròn, nhìn vào bên trong.
Một mảnh mờ mịt, chỉ có khe hở bên mép.
Quả nhiên là bị người che lại rồi.
Đột nhiên có một âm thanh phá cửa lộn xộn, xen lẫn âm thanh chói tai xẹt qua ván cửa. Vừa rồi hung thủ còn gọi là rất bình tĩnh, đột nhiên lại phát điên.
Đột nhiên Hạ Nam Chi quay đầu lại.
Lúc này xe cảnh sát đã đi vào tiểu khu, chạy thẳng đến nhà số 4. Kỷ Y Bắc đã nghe được động tĩnh ở bên kia, nói với người trong xe: “Lập tức kéo còi báo động!”
Còi báo động lảnh lót cắt qua bầu không khí vốn dĩ yên tĩnh của tiểu khu.
Làm tỉnh giấc mộng đẹp của nhiều người còn đang ngủ nướng vào ngày thứ bảy.
Cùng lúc cũng công phá phòng tuyến lý trí cuối cùng của hung thủ.
Lại nói thế nào nhỉ, anh ta đã từng chỉ là một bartender nhỏ không có tiếng tăm gì ở trong quán bar, sau khi làm một loạt chuyện như này, làm người ta không nói nên lời, đến cuối cùng đối mặt với kết cục của bản thân thì không có khả năng vẫn có thể duy trì bình tĩnh rồi.
Hai mắt Sầm Kính Lộ đỏ au, hai tay run run, trong đầu toàn là tiếng còi báo động chói tai, con dao nhỏ nắm trong tay dùng để mở chuyển phát nhanh kia cũng vì thế mà rơi xuống đất.
Tiếp theo anh ta giống như phát điên, luống cuống không phân biệt được đường, mở cửa cầu thang, hướng sân thượng chạy lên.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Hạ Nam Chi nghe được động tĩnh ở bên ngoài, gỡ xuống kẹo cao su dính ở trên mắt mèo, nhìn thấy Dư Hiểu Dao từ cửa cầu thang đi ra, ngay trước khi cô ấy gõ cửa liền mở cửa ra.
“Không sao chứ!” Hai tay Dư Hiểu Dao cầm súng, hỏi.
“Không sao, hung thủ chạy lên lầu rồi?”
“Ừ.” Dư Hiểu Dao gật đầu, đẩy Hạ Nam Chi vào trong nhà, dặn dò nói: “Trước khi tôi gõ cửa thì đừng đi ra ngoài. Một chi đội đã theo Kỷ đội đi lên truy bắt rồi. Cô đừng lo lắng.”
Cửa một lần nữa bị đóng mạnh lại.
Kỷ Y Bắc nép sát vào tường hướng lên trên đuổi theo. Cũng may tiếng còi báo động vừa rồi có tác dụng uy hiếp, làm mọi người đều trốn ở trong nhà vì sợ hãi nên cầu thang không có ai cả.
“Sầm Kính Lộ! Anh giết nhiều người như vậy có nghĩ qua làm thế nào để nói với Lịch Hi không!”
Hành lang vang lên giọng nói của Kỷ Y Bắc.
Âm thanh va chạm lảo đảo trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất, sau đó là một trận tiếng cười làm người ta sởn tóc gáy: “Cảnh sát mấy người thì hiểu cái quái gì! Đồ nịnh nọt!”
Kỷ Y Bắc một bước ba bậc thang hướng lên trên chạy.
Sầm Kinh Lộ đã sớm biết con đường này của bản thân chính là con đường chết, cảnh sát truy bắt ở phía sau, chắc là xung quanh tiểu khu đã bố trí canh phòng nghiêm ngặt, anh ta có thế nào cũng trốn không thoát được.
Nhưng anh ta vẫn liều mạng dốc toàn lực mà xông lên trên.
Anh ta còn có một số lời muốn nói, còn có một chuyện cuối cùng muốn làm.
Cuối cùng anh ta chạy lên tầng thượng cao nhất, một tay kéo ra cửa sắt nặng trĩu. Gió lạnh thổi ở trên tấm tôn phát ra một âm thanh chói tai, Sầm Kính Lộ xông ra ngoài.
“Sầm Kính Lộ!” Kỷ Y Bắc từng bước đi vào sân thượng, lớn tiếng hét về phía người đang ở bên lan can lung lay sắp đổ kia: “Vụ án của Lịch Hi đã chính thức giao cho cục cảnh sát Đông Thành rồi, thêm một bước nữa liền lập tức có kết quả điều tra!”
“Điều tra? Nửa năm trước sao bọn họ lại không điều tra? Rốt cuộc pháp luật ở đâu hả?” Cảm xúc của Sầm Kính Lộ kích động, nửa chân đã bước ra ngoài lan can, vắt qua ngồi ở bên trên, thân thể gầy yếu bị gió thổi càng lộ rõ khoảng không trống vắng.
“Anh bình tĩnh một chút!” Kỷ Y Bắc giữ chắc anh ta, xoay người bảo cảnh sát ở đằng sau đừng động, một mình tự cong lưng từ từ đi về phía trước.
“Tôi rất bình tĩnh. Tôi ngày ngày chờ mong ngày này đấy.” Mặc dù nói như vậy nhưng tay của anh ta vẫn run rẩy đến khó mà kiềm chế.
Anh ta giơ điện thoại trong tay lên, làm lắc lư, Kỷ Y Bắc nhìn không rõ hình ảnh, chỉ nhìn thấy ngón tay của anh ở trên góc phải ấn một cái.
“Sầm Kính Lộ!”
Ai cũng đều không có dự liệu rằng người vừa rồi còn có ý định làm ra vụ án thứ tư, thế nhưng đã không hề do dự, không hề lưu luyến chút nào mà thả người nhảy xuống.
Giây phút cuối cùng, Kỷ Y Bắc ra sức bổ nhào về phía trước, thân thể mạnh mẽ đập lên lan can, phát ra một tiếng kêu rên, vừa vặn bắt được tay của Sầm Kính Lộ.
Theo quán tính Kỷ Y Bắc bị kéo xuống dưới, nhất thời cảm thấy cánh tay và vai của bản thân như tách rời rồi.
Hình cảnh ở phía sau đang muốn xông lên kéo giúp thì Sầm Kính Lộ nhanh chóng lấy ra một con dao dự bị nhỏ, ánh sáng lạnh lẽo hiện lên. Kỷ Y Bắc không khỏi nhắm mắt, ngay sau đó liền cảm thấy một trận đau đớn sắc nhọn ở trên cánh tay.
Sầm Kính Lộ ở trên cánh tay của anh cắt qua một vết dao.
Ở dưới sức kéo lớn, máu tươi đỏ thẫm bắn ra vài giọt, rơi trên mặt của Sầm Kính Lộ.
Trong ảm đạm đen tối pha lẫn với giọt máu đỏ tươi, khuôn mặt thật dữ tợn.
Tay của Kỷ Y Bắc đột nhiên không có sức, trong nháy mắt sức lực liền bị rút cạn, Sầm Kinh Lộ ngẩng đầu cười với anh, buông lỏng tay ra.
Bịch!
Sau tiếng vang lớn, tất cả đầu mối đều tiêu tan hết.
Kỷ Y Bắc trợn to hai mắt, mắt nhìn Sầm Kinh Lộ từ trên tầng 22 rơi xuống, rơi ở trên kính chắn gió của chiếc xe chuyển phát nhanh mà sáng nay anh ta lái đến kia, lập tức nứt ra giống như mạng nhện.
“Kỷ đội, không sao chứ?”
Thư Khắc đem vị trí nửa treo lơ lửng ở trên lan can của anh kéo trở về, lúc này mới phát hiện cả tay của anh đều bị máu thấm ướt rồi.
“Không sao.” Tay trái không bị thương của Kỷ Y Bắc tùy ý mà lắc lư, thở mạnh ra một hơi, ở dưới tỷ suất tim đập nhanh não cũng rất nhanh mà chuyển động lên.
Vì sao tháng bảy Lịch Hi đã tử vong rồi mà người bị hại ở tháng hai mới xuất hiện, tốc độ gây án còn là một ngày một người, vượt mức bình thường.
Vì sao Sầm Kinh Lộ không quan tâm đến máy theo dõi cũng nhất định muốn đến giết hại Hạ Nam Chi?
Vì sao anh ta lại cam chịu bỏ qua cho đầu sỏ gây ra cái chết của Lịch Hi – Hoàng Nhã Hòa, liền cam chịu như vậy mà buông tha “Sứ mệnh” cuối cùng của bản thân để nhảy lầu?
Vì sao cuối cùng anh ta lại lộ ra nụ cười thỏa mãn như được giải thoát?
Trong nhà trọ số 128. Hạ Nam Chi đứng trước cửa sổ, nhìn người đàn ông nằm ở trong vũng máu. Cô bình tĩnh mà nhìn, một loạt hình ảnh của mười mấy năm trước ở trong đầu tuần hoàn hiện lên.
Lâu sau, cô đột nhiên nhớ ra trước kia đã đọc qua một câu.
Pháp luật xa không thể đuổi kịp, nhưng nắm đấm lại ở trong gang tấc.
“Pháp luật xa không thể đuổi kịp, nhưng nắm đấm lại ở trong gang tấc.” Cô lẩm nhẩm.
Trước lúc Sầm Kinh Lộ rơi xuống, ấn vào trang Weibo mà lần trước gây nên sóng to gió lớn, lại gửi ra một đoạn Weibo sớm đã được biên soạn tốt.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Anh ta biết rõ làm thế nào để lợi dụng tốt lòng tin và sự phẫn nộ của công chúng, ở những lời mạnh mẽ kịch liệt trong bài đầu tiên, sau đó dựa vào lý lẽ để tranh luận, một dòng này lại ẩn ý gợi tình, súc tích không nóng không lạnh mà kể chuyện yêu đương của anh ta và Lịch Hi, cuối cùng lại lấy một câu kết “Chỉ có máu tươi mới có thể vạch trần những u tối trong đó”.
Vì thế liền trở thành một bộ chuyện Đậu Nga(*) thời đại mới.
(*) Đậu Nga oan là một bộ vở tạp kịch xuất sắc tiêu biểu của Trung Quốc, nội dung kể về một người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động.
Hàng loạt thông tin của Hoàng Nhã Hòa đều bị công bố trên internet, trong nhất thời dùng ngòi bút làm vũ khí, đem bối cảnh gia đình của cô ta, dữ liệu đen tối ở trong trường học thêm mắm thêm muối đều được đào ra hết.
Ở ngay sau khi Lịch Hi chết, Sầm Kính Lộ đã suy nghĩ mọi biện pháp để đối phó với Hoàng Nhã Hòa rồi, nhưng không biết vì sao một biện pháp tiếp cận cũng không có.
Trăn trở nhiều tháng, khi Sầm Kinh Lộ lần đầu nhìn thấy Trương Ý Xuân là với thân phận nhân viên chuyển phát nhanh, hốt hoảng qua một ngày.
Cô ấy có một đôi mắt giống với Hoàng Nhã Hòa, nhưng đối với nỗi căm hận của một người khi đã lên đến đỉnh điểm, vậy sự căm hận và tội ác dâng trào càng rất dễ dàng lan sang người khác.
Lúc này cách thời gian Lịch Hi chết đã hai tháng, Sầm Kinh Lộ cũng không sốt ruột. Sau khi ở đó, anh ta lại phát hiện người bị hại thứ hai và thứ ba, một ý niệm tội ác khủng bố được hình thành ở trong đầu anh ta.
Ở trong mắt của anh ta, những sinh mệnh tươi sáng của những người bị hại kia đã trở thành vũ khí thúc đẩy lên men những chuyện kia. Khi anh ta ý thức được bản thân không thể đối kháng với thế lực ở sau lưng Hoàng Nhã Hòa, anh ta chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như này.
Ở trong kế hoạch của anh ta, chưa từng có Hoàng Nhã Hòa. Cuối cùng chính là Hạ Nam Chi người có thân phận diễn viên, lấy cái chết của cô để hình thành sức ảnh hưởng to lớn cho xã hội, mà sau khi cảnh sát hướng xã hội công khai vụ án, Sầm Kính Lộ ắt sẽ bị chửi rủa, đồng thời, Hoàng Nhã Hòa cũng sẽ bị đẩy lên điểm cao trào.
Các nhà truyền thông nhanh chóng hành động.
Sầm Kính Lộ nhảy lầu chưa đến một tiếng, các loại tin tức thêm mắm thêm muối đã nóng hổi ra lò.
Ở lời nói kích động của bọn họ, dưới giọng văn đầy căm phẫn trào dâng, lại giống như ong vỡ tổ đi tranh giành sôi nổi nhất, hiếm khi có người đi chú ý đến câu chuyện ở sau lưng Sầm Kính Lộ.
Cảnh sát còn chưa đối với người giết vụ án liên hoàn đến nghe rợn cả người này hoàn thành kết án cuối cùng, người dân không hiểu rõ tình hình thực tế lại đã dành cho Sầm Kính Lộ một cái đồng tình sâu sắc.
—–
Hạ Nam Chi lạnh lùng nhìn điện thoại di động phát hoạt động ký tên “Vì Sầm Kính Lộ lên tiếng” trên điện thoại của Kỷ Y Bắc.
“Không sao chứ? Em nghe Dư Hiểu Dao nói anh bị thương rồi?”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi… Ừ, lấy cái này đem về, đi kiểm tra xem có phải là máu của người bị hại không.”
Hạ Nam Chi nghe thấy nửa câu sau của anh, hỏi: “Anh không đi bệnh viện à?”
“Vết thương nhỏ, đã băng bó trên xe rồi… Ồ đúng rồi, Phó cục nói vụ án lần này em cống hiến không ít, bảo anh đi tặng cờ thưởng cho em.”
Hạ Nam Chi: “… Tắt đây.”
Kỷ Y Bắc lật nhìn ghi chép xe chuyển phát nhanh của Sầm Kính Lộ, lúc này đang điều tra chỗ ở của Sầm Kính Lộ, bận đến hai tay cũng không rảnh, chỉ đành dùng bả vai kẹp lấy điện thoại, Hạ Nam Chi tắt điện thoại rất lâu rồi mới rảnh mà gỡ xuống.
“Thật là nhìn không ra đấy.” Ở bên cạnh Dư Hiểu Dao từ trong quyển vở lấy ra ảnh chụp khi Sầm Kính Lộ còn đi học nói: “Kỷ đội, anh xem lúc này Sầm Kính Lộ còn rất sáng sủa đó.”
Kỷ Y Bắc thản nhiên liếc nhìn cô ấy một cái, rất không bình thường mà không có tiếp lời, chỉ bình tĩnh nói: “Nhanh lục soát bằng chứng, tí nữa về trong cục còn phải sắp xếp lại.”